Edit: Ngũ Ngũ
Trong lòng ta mặc dù biết Tiết Thanh nói những lời này tất nhiên là không có hảo ý, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn ông ta, thậm chí giả vờ như tò mò mà hỏi: “Ngươi muốn nói đến là quân sư Nam quận kia?”
Tiết Thanh nghe xong lời này đưa mắt nhìn ta, sắc mặt có chút thay đổi, sau đó che giấu gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Lời này của Thái sư là có ý gì?” Nghĩ nghĩ, ta mở miệng hỏi, nói thật, đối với thủ đoạn này của Tiết Thanh, ta thật không biết ông ta đang giở trò gì.
Tiết Thanh giống như suy nghĩ rất lâu, sau đó cung kính thưa: “Hoàng Thượng, người này thật ra vi thần có biết, kỳ thật mà nói, coi như là họ hàng xa của Tiết gia, mấy năm trước vào kinh ứng thí, lại thi không đậu nên liền rời kinh thành đi tứ phương, thật chẳng biết tại sao lại đến Nam quân, còn trở thành quốc sư ở đó.”
Nghe Tiết Thanh nói xong, trong nội tâm của ta khẽ động, sau đó giả vờ kinh ngạc mà nói: “Nguyên lại người này lại là người nhà của Thái sư.”
Tiết Thanh nhẹ gật đầu vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hoàng Thượng, tuy đúng như thế, nhưng mà hắn ly khai khỏi Tiết gia cũng được mấy năm rồi, lúc trước hắn cũng coi như làm người chính trực, chỉ là không biết mấy năm nay ở Nam quận phẩm hạnh ra sao, hiện tại được Hoàng Thượng đề bạt ở trong nội cung làm thị vệ… Vi thần cảm thấy có chút không ổn, vi thần cho rằng, hay là phái người đi đến Nam quận điều tra phẩm cách của hắn, sau đó quyết định sẽ tốt hơn… Hơn nữa vi thần có nghe nói, người này vừa tới liền mạo phạm Hoàng Thượng, mà bây giờ Hoàng Thượng lại đặt hắn trước mắt, chẳng phải càng làm cho Hoàng Thượng cảm thấy chán ghét? Không bằng trước tiên cứ để hắn đi.”
Nghe xong lời này của Tiết Thanh, ta suy nghĩ lại, nhíu nhíu mày nói: “Kỳ thật vốn trẫm cũng không có so đo nhiều như vậy, chẳng qua là lúc nhìn thấy hắn hành động chậm chạp nên mới có chút không vừa mắt mà thôi, ngược lại cũng chưa nghĩ qua phải giải quyết như thế nào, nhưng nếu là thân thích của nhà Thái sư, trẫm sẽ nể mặt Thái sư mà không tính toán chuyện hắn vô lễ trước kia, về phần đang làm thị vệ trong cung, trước hết cứ để vậy a, dù sao cũng là người bên cạnh Du Vương gia, trẫm không thể nói bỏ liền bỏ, cho hắn ở đây vài ngày rồi sau đó để hắn đi, đây chẳng phải là quá không nể mặt Du Vương gia rồi sao?”
Tiết Thanh nghe xong lời ta nói, thần sắc thoáng ngưng trọng, sau đó nhìn ta đáp: “Hoàng Thượng anh minh, là vi thần không nghĩ chu đáo.”
Nghe xong lời này, ta nở nụ cười, ai cũng thích được người khác khen ngợi, đương nhiên ta cũng không ngoại lệ, vì vậy nhìn Tiết Thanh ta lại nói: “Thái sư không cần đa lễ, việc này cứ để vậy đi, sẵn dịp hôm nay Thái sư đang ở đây, trẫm cũng còn việc muốn nói, Thái hậu với Như phi cũng đang từ Tây Sơn trở về rồi, đợi các nàng trở về, ngươi cùng Tiết Tầm đến đây bái kiến, vừa vặn gần đến cuối năm, năm nay là năm rất đặc biệt, phải chuẩn bị lễ vật nghênh đón thật tốt, trẫm muốn hảo hảo chúc mừng một phen.”
Tiết Thanh nhìn ta bề bộn hành lễ nói: “Vi thần tuân chỉ, tạ chủ long ân.”
Ta ‘ân’ nói: “Hãy bình thân, Thái sư còn có chuyện gì muốn tấu nữa không?”
Tiết Thanh đáp: “Vi thần không có, vi thần cáo lui.”
Ta gật đầu nói: “Vậy thì lui xuống đi.”
Tiết Thanh hành lễ lui về sau ba bước, sau đó mới quay người ly khai, chờ ông ta đi rồi, ta híp híp mắt nhìn theo bóng lưng của ông ta, sau đó rũ mắt xuống có chút phiền muộn mà nói: “Nguyên Bảo, đem mấy chồng tấu chương đến Giao Thái điện phê duyệt.”
Ban đầu Nguyên Bảo ‘dạ’ một tiếng, sau đó ngạc nhiên ‘ah?’
Bởi lẽ do tiếng kêu kỳ lại của hắn, làm ta không khỏi ngẩng đầu, lúc nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của hắn, ta vốn là nhíu nhíu mày, sau đó nhịn không được cười ra hai tiếng hỏi: “Nguyên Bảo, vẻ mặt của ngươi là gì đây?”
Nguyên Bảo thu hồi biểu cảm buồn cười kia, sau đó nhìn về phía ta nói: “Hoàng Thượng, thứ cho nô tài nhiều lời, từ xưa đến nay có câu hậu cung không được can chính, Hoàng Thượng nếu đem tấu chương đến đó phê mà bị người khác biết được, sợ là sẽ nói Hoàng hậu không đúng.”
Nghe lời này ta có chút không vui lớn tiếng nói: “Ai dám nói Hoàng hậu không đúng? Lúc trước trẫm đem tấu chương đến chỗ Như phi phê duyệt, Như phi còn giúp trẫm đọc, tại sao không ai nói Như phi không đúng? Bây giờ đến phê chỗ của Hoàng hậu lại không thể sao? Ai mà dám có gan lớn hồ loạn ngôn ngữ, trẫm chém đầu hắn.”
Nghe xong lời này ta nổi giận đùng đùng nói, Nguyên Bảo bề bộn quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài đáng chết.”
Nhìn thần sắc tái nhợt của hắn, ta cau mày hung hăng thở dài, bất quá sau đó vẫn là ngồi xuống, cũng không đem tấu chương tới chỗ của Trác Văn Tĩnh.
Cho dù ta có thể không màng đến danh dự, nhưng Trác Văn Tĩnh thì không thể, hắn không phải là Tiết Như Ngọc, dĩ nhiên hắn không muốn lưu lại tiếng xấu trong lịch sử.
Nghĩ như vậy ta mới chợt nhận ra những lời vừa rồi của Nguyên Bảo rất có lý, nếu hắn không ngăn ta lại, ta nhất định đã mang đến tiếng xấu cho Trác Văn Tĩnh rồi.
Nhìn thoáng qua Nguyên Bảo đang quỳ trên mặt đất, ta nói: “Được rồi, đứng lên đi. Đem bánh hạnh nhân trên bàn tới Ngự thiện phòng ăn đi, vẫn còn nóng đấy.”
Nguyên Bảo nghe xong mặt mũi tràn đầy cảm động tạ ân, sau đó đứng dậy ôm bánh điểm tâm vào trong ngực, cười hắc hắc hai tiếng, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, ta cũng hé miệng bật cười.
Sau khi Nguyên Bảo đi khỏi, Bồi Tú hầu hạ ta phê tấu chương, lúc mài mực cho ta, hắn rất cẩn thận, mặt mày bỗng chốc đều bất động, ta nhìn hắn cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng cầm tấu chương lên xem.
Lúc nhìn đến tấu chương của Lễ bộ hỏi ngắn gọn về chuyện tuyển tú nữ năm nay, ta dừng một chút, chuyện tuyển tú nữ này hai năm diễn ra một lần, mấy năm trước vào thời gian này phần lớn tú nữ đã vào cung rồi, chính mẫu hậu tự mình khảo nghiệm phẩm hạnh của bọn họ, mà bây giờ mẫu hậu không có ở trong cung, ta lại chuyên tâm vào của Trác Văn Tĩnh, trong lúc nhất thời quên mất chuyện này, giờ phút này nhìn tới tấu chương mới giật mình nhớ tới nên tuyển tú nữ rồi.
Nhìn tấu chương suy nghĩ một lúc, ta dùng bút son phê xuống câu cứ dựa theo lệ cũ mà tiến hành. Không phải ý gì khác, chỉ cảm thấy ngoại trừ Trác Văn Tĩnh thì những gương mặt trong hậu cung này đều có chút cũ rồi, có lẽ nên thay đổi diện mạo mới.
Sau khi buông xuống tấu chương, tâm tình ta cũng không tệ lắm, kêu Bổi Tú đem tấu chương đưa đến Lễ bộ.
Ta ngồi trên long ỷ, nghĩ tới Trác Văn Tĩnh, chẳng biết tại sao có chút chột dạ, sau đó lại nghĩ, chuyện tú nữ này là thông lệ từ trước, có hoàng đế nào mà cả đời chỉ nhìn một người a, nhiều lắm thì cả đời này chỉ sủng ái nhất một mình hắn là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng liền thoải mái trở lại, sau đó càng nghĩ càng thấy mình làm như vậy là đúng.
Sau khi cao hứng trở lại, thầm nghĩ, mấy ngày nữa phần lớn mấy tú nữ cũng bắt đầu đưa đến kinh thành, đúng lúc mẫu hậu cũng đang hồi kinh, bà ấy có thể vì chuyện này mà bận rộn, sẽ không một mực chú ý đến Trác Văn Tĩnh nữa.
Bởi vì vậy, ta càng thêm cảm thấy chuyện tuyển tú nữ này đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Bất quá tuy là như thế, nhưng đêm nay lúc ta ở chỗ Trác Văn Tĩnh nghỉ ngơi, cũng không có đem việc này nói với hắn, ta nghĩ chính là, dù sao qua vài ngày nữa trong nội cung sẽ xuất hiện người mới, Trác Văn Tĩnh sẽ tự nhiên hiểu được, không cần ta phải thừa hơi mà nói sớm cho hắn biết…
Thời gian trôi qua hai ngày, trước khi chọn nữ tử vào cung, mấy lão cung nữ có kinh nghiệm đi trước huấn luyện các phương diện lễ nghi, sau đó giữ lại Lễ bộ, ta cũng đem việc này đặt ra sau đầu, thời điểm năm trước, những tú nữ xinh đẹp nhất sẽ xuất hiện trước mắt ta, nếu nhìn thuận mắt, hay ưa thích, thì sẽ phong cho vài người danh hiệu quý nhân là được, về phần phong lên chức phi tử thì còn phải xem phẩm hạnh sau này của bọn họ mới được, ta cũng không muốn mai sau lại còn nhiều thêm mấy Tiết Như Ngọc tranh đoạt gì đó với Trác Văn Tĩnh.
Ta cảm giác mình nghĩ như vậy là phi thường hợp lý, thế nên không chú ý đến cảm nhận của Trác Văn Tĩnh. Hoặc có lẽ sâu bên trong nội tâm không phải là không chú ý, mà là không muốn hoặc là không dám chú ý.
Hôm nay thời tiết rất tốt, lúc ta đang ở Ngự Thư phòng phê chuẩn tấu chương, thì Trác Luân đến đây trả lại sổ sách của Hộ bộ, sau đó đứng ở đó trầm mặc không lên tiếng, ta nhìn thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, vì vậy mở miệng hỏi: “Thừa tướng có chuyện gì? Đã tra xét ra điều gì sao?”
Trác Luân nhíu mày liếc nhìn ta, lại nhìn bốn phía xung quanh, rũ mắt xuống không lên tiếng, ta sửng sốt, nhìn Nguyên Bảo nói: “Tất cả các ngươi lui xuống đi, Nguyên Bảo canh giữ ngoài cửa, mặc kệ là ai cũng không được đến gần nửa bước, nếu không xử lý theo quy định.”
Nguyên Bảo ‘dạ’ một tiếng, sau đó vội vàng dẫn mọi người ly khai, sau khi nhìn thấy Nguyên Bảo đã đứng thủ ngoài cửa, ta mới nhìn Trác Luân nói: “Thừa tướng có chuyện cứ nói thẳng.”
Trác Luân nhìn nhìn ta, tiến lên một bước thưa: “Xin Hoàng Thượng thứ tội cho thần vô lễ.” Dứt lời, đi đến trước mặt ta, đem sổ sách của Hộ bộ lật lên, chỉ vào bên trong nói: “Mời Hoàng Thượng nhìn thử.”
Nhìn ông ta thần thần bí bí, ta vội vàng cầm sổ sách nhìn chỗ ông ta chỉ, chỗ đó ghi chính là bởi vì tu kiến miếu hoàng hậu, tổng cộng hao phí 100 vạn lượng bạc.
Cái miếu hoàng hậu tất nhiên ta biết, miếu thờ này tọa ở Thanh Châu – nơi mẫu hậu sinh ra, sau khi mẫu hậu trở thành Thái hậu, còn có người nói đó là nơi sinh ra Phượng Hoàng, bởi vậy dâng tấu chương lên thỉnh cầu thi công miếu đường, để mà cung phụng mẫu hậu.
Lúc ấy mẫu hậu nghe xong thập phần vui mừng, ta đương nhiên cũng rất thích, từ lúc mẫu hậu vào hoàng cung chưa trở về lần nào, xây dựng một tòa miếu thờ để lại cho người đời tưởng nhớ cũng rất tốt. Vì vậy liền đồng ý.
Lúc xây miếu thờ này là khi ta đăng cơ được hai năm. Hiện tại cũng được hơn ba năm rồi, năm nay Hộ bộ có dâng tấu chương nói cần tu sửa lại miếu thờ, hao tốn khoảng một trăm vạn, mặc dù có nhiều một chút, nhưng ta nghĩ đây là điều cần thiết, lại xem qua báo cáo, huống chi đây là miếu thờ mẫu hậu, hao phí nhiều một chút cũng đáng, liền đồng ý.
Nghĩ tới đây, ta khép lại sổ sách hỏi: “Thừa tướng, chỗ này có gì không đúng?”
Trác Luân nhìn ta quỳ xuống đáp: “Xin Hoàng Thượng tha cho lão thần tội chết, lão thần mới dám nói.”
Ta dừng một chút, nói: “Được.”
Lúc này Trác Luân mới chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng Thượng, ở Thanh Châu không có ngôi miếu hoàng hậu này.”
Ta sững sờ, sau đó trong lòng tràn đầy lửa giận đứng dậy đập vào bàn án quát: “Làm càn.”
Trác Luân quỳ không dám lên tiếng, từ hừ lạnh một tiếng hỏi: “Trác Luân, ngươi có biết nói ra lời này, chính là tội đại nghịch bất đạo không?”
Trác Luân quỳ trên mặt đất đáp: “Vi thần biết tội.”
Nhìn ông ta lắp bắp trả lời, ta không kiên nhẫn mà hỏi: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trác Luân ngẩng đầu nhìn ta, đem sự tình nói qua một lần.
Trác Luân nói, đúng là địa phương Thanh Châu đó có miếu hoàng hậu, chỉ là năm đó xây dựng hoàn hảo xong, về sau, dần dần dân chúng cũng không hề chú ý đến chỗ đó, lại một thời gian sau, miếu hoàng hậu bắt đầu mục nát, mãi cho đến năm nay… Hộ bộ chi bạc xuống dưới, thế nhưng cũng không có tu sửa bất cứ chỗ nào. Nơi đó bây giờ đã biến thành chỗ cư ngụ của chim yến.
“Những lời vi thần nói đều là sự thật, xin Hoàng Thượng minh xét.” Sau cùng Trác Luân quỳ trên mặt đất hô.
Ta đi tới đi lui tại Ngự Thư phòng, sau khi đi được mấy vòng, ta đột nhiên dừng lại nhìn về phía Trác Luân nói: “Thừa tướng, ngươi vẫn luôn ở trong kinh thành, chưa bao giờ rời kinh, tại sao lại biết được chỗ kia không còn là nơi cung phụng mẫu hậu, mà là nơi… Chim yến quần tụ.” Nói ra bốn chữ cuối cùng, ta hầu như nghiến răng nghiến lợi.
Thân thể Trác Luân run lên, ta hừ lạnh hỏi: “Trác Luân, ngươi biết tội khi quân không?”
Lúc này Trác Luân mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta đáp: “Lão thần đương nhiên biết, chỉ là Hoàng Thượng, tuy vi thần không thường ra kinh thành, nhưng nhị tử Trác Nhiên kia thường xuyên đi ra bên ngoài, năm nay lúc hồi cung trở về có đi ngang qua Thanh Châu, nghe nói ở đó có một ngôi miếu thờ, liền đến tế bái, thế nhưng lại chứng kiến được… Cho rằng đây không phải miếu hoàng hậu, liền không để ý… Thẳng đến hôm qua giúp vi thần đối chiếu sổ sách, nó ngẫu nhiên nhìn qua, phát giác có điểm khác thường, cho nên báo cáo cho vi thần biết chuyện này, vi thần cảm thấy đây là chuyện trọng đại, nên đến đây báo cáo… Xin Hoàng Thượng thứ tội…”
Nghe xong lời của Trác Luân, ta ngồi mạnh xuống long ỷ, đầu óc trống rỗng, trầm mặc hồi lâu ta mở miệng nói: “Phái Trác Nhiên đến đây kiểm chứng việc này, chú ý đừng để người khác biết được, trước tiên cứ án binh bất động, sau này có chứng cớ rồi nói, chớ để lọt ra bên ngoài, nếu để lộ ra, đừng trách trẫm vô tình.”
Trác Luân tuân chỉ, sau đó đứng dậy cáo lui, chờ ông ta đi rồi, ta ngồi chỗ kia trầm mặc, nếu như lời của Trác Luân là sự thật, ta đoán, sự việc lần này liên lụy đến không ít người rồi.
Nghĩ tới đây, ta hừ lạnh một tiếng, những kẻ này thật sự đáng chết, tưởng cho là núi cao hoàng đế xa, thì không ai có thể làm gì bọn họ, hay là cho rằng vị hoàng đế này quá dễ qua mặt rồi?
Chuyện này vừa xong, ta cũng không còn tâm tình xem tấu chương nữa, vì vậy đứng dậy chuẩn bị đi đến chỗ Trác Văn Tĩnh, ít nhất nhìn thấy hắn trong lòng cũng dễ chịu phần nào.
Mới vừa đi tới Ngự hoa viên, ta liền nghe được có tiếng hoan hô, bởi vì âm thanh kia vô cùng thanh thúy dễ nghe, còn kèm theo tiếng vui đùa, ta không khỏi dừng lại, Nguyên Bảo định lên tiếng, bị ta phất tay ngăn trở, chậm rãi bước qua chỗ cây đại thụ, còn chưa thấy rõ ai đang ồn ào ở Ngự hoa viên, liền có người bịt mắt đâm vào trong ngực ta…
* Tiếng lòng của Ngũ Ngũ: Cảnh Ngiêu à…Coi chừng Hoàng hậu đó nghe chưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...