---•---
Tống Ngọc Trạch ngủ rồi, lông mi thật dài bởi vì khóc mà trở nên ẩm ướt, khóe mắt hơi hồng, trông có vài phần đáng thương.
Tống Trấn nhìn y một hồi, vươn tay ôn nhu vuốt mái tóc mướt mồ hôi trên trán y, rồi cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt hồng hồng, thỏa mãn ôm Tống Ngọc Trạch tiếp tục ngủ.
Từ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa, phòng ngủ bị màn cửa che lại, ánh sáng có vẻ hơi âm u, chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống đánh vào trên mặt kính cửa sổ.
Thời tiết như thế này rất thích hợp để ngủ.
Một bên là mưa thu một bên là gió lạnh, nhưng Tống Ngọc Trạch được Tống Trấn ôm vào ngực, trong chăn là một nguồn nhiệt ấm áp.
Tấm lưng trần trụi dán sát vào lòng ngực rắn chắc của Tống Trấn, tay hai người cũng thân mật đặt cùng nhau, tự tạo ra một thế giới riêng trong căn phòng nhỏ này.
Tống Ngọc Trạch mơ mơ màng màng thức dậy, vô ý thức cọ cọ cánh tay Tống Trấn đang kề sát cổ mình, rồi lại tiếp tục ngủ say.
Một giấc này, hai người ngủ đến 4 giờ chiều mới tỉnh lại.
Tống Ngọc Trạch ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi đến bên cửa sổ
Y kéo bức màn hơi híp mắt nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn lớn như cũ, giống một tấm màn trong suốt che rợp bầu trời, vuông góc phủ thẳng xuống, trên mặt đường tích đầy các vũng nước đọng lớn bé, bên tai là tiếng lách tách của hạt mưa, khiến cho căn phòng càng thêm u tĩnh.
Y đưa tay chạm vào mặt cửa sổ lạnh băng, cách một tấm kính vẫn có thể ngửi được khí vị lạnh lẽo bên ngoài, y ngây ngốc đứng xem, trong lòng không suy nghĩ gì cả.
Tống Trấn cũng lười nhác đứng dậy, xoa đầu tóc lộn xộn của mình, ngáp một cái rồi mới đi qua ôm lấy Tống Ngọc Trạch từ phía sau.
Hắn chỉ mặc một chiếc quần lót, bả vai dày rộng, nửa người trên rắn chắc tinh tráng, quần tam giác tạo thành một khối lớn, phía dưới là đôi chân thon dài tràn đầy cơ bắp, nhìn thế nào cũng thấy mê người.
Đáng tiếc Tống Ngọc Trạch lại không bị hắn dụ hoặc, xoay người không tán đồng nhìn hắn: "Mặc quần áo vào, đừng để bị cảm lạnh."
Tống Trấn cười cười không nói gì, nâng cằm y hôn một cái rồi mới mặc quần áo vào đi rửa mặt.
Bởi vì trời mưa nên hai người cũng không ra ngoài, cứ thế ở lại trong phòng, rửa mặt, nấu cơm, ăn cơm.
Tuy rằng chỉ là những việc đơn giản hằng ngày, nhưng khi làm cùng nhau thì cũng có thể nếm ra vị ngọt, cảm thấy thích ý khó có được.
Ăn cơm xong, hai người thân mật ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, trong lúc đó chuông cửa vang lên.
Tống Ngọc Trạch hơi ngây ra, từ trong lòng ngực Tống Trấn ngồi dậy, nhìn hắn.
Tống Trấn cau mày hỏi y ai đến, hiển nhiên là do bị quấy rầy thời gian riêng tư mà sắc mặt không được tốt.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Không biết." Sau đó y lại mang dép lê ra ngoài.
Theo lý Tiểu Việt đã đi đóng phim rồi, chắn hẳn không phải cậu ấy, vậy có thể là ai chứ?
Chờ đến lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài, tay Tống Ngọc Trạch đang mở cửa hơi dừng, thiếu chút nữa muốn đóng lại.
Đó là Trương Thanh Dữ.
Vóc dáng cao cao đứng trong hành lang chật chội âm u cũng vẫn có thể thấy rõ, mái tóc ướt đẫm của hắn bị vuốt ra sau, ngũ quan có vẻ càng thêm tuấn mỹ.
Trên cánh tay là áo ngoài của tây trang, toàn thân ẩm ướt, áo sơmi cũng vậy, dán vào thân thể, thấp thoáng thấy được cơ ngực bên trong.
Tuy nói mắc mưa khiến toàn thân ướt đẫm, nhưng mặt hắn vẫn treo lên nụ cười bình tĩnh, sinh ra đã có sẵn khí chất cao quý cùng vẻ ngoài xuất sắc thoạt nhìn không khiến cho hắn chật vật chút nào.
Trương Thanh Dữ vươn cánh tay, ý bảo chính mình bị mắc mưa: "Tôi bàn chuyện làm ăn ở gần đây, vừa lúc trời mưa, tài xế lại có việc trì hoãn nên đến đây trú nhờ một chút."
Tống Ngọc Trạch trầm mặc một hồi, để cho Trương Thanh Dữ vào trong.
Nói Trương Thanh Dữ đến trú mưa, y một chút cũng chẳng tin, chỉ có điều để đối phương ướt đẫm đứng ngoài cửa cũng không ổn.
Nghĩ tới Tống Trấn đang ở bên trong, y lại cảm thấy đau đầu.
Nhưng nếu chỉ một mình y ở trong phòng, có lẽ sẽ càng đau đầu hơn.
Trương Thanh Dữ vào cửa, thấy Tống Trấn thì hơi ngây người một chút, hiển nhiên không nghĩ đến trong phòng này trừ Tống Ngọc Trạch sẽ còn có một người khác.
Bất quá kinh ngạc chỉ lướt qua trong giây lát, hắn trấn định đổi dép lê Tống Ngọc Trạch lấy cho mình.
Đây là đôi mà Thẩm Việt thường dùng, Trương Thanh Dữ mang vào có hơi nhỏ, nhưng hắn cũng chẳng để ý.
Tống Trấn mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Trương Thanh Dữ, ánh mắt nhàn nhạt mang theo ý vị không vui, vốn dĩ khí thế của hắn đã hung hãn, bây giờ không nói lời nào lại khiến hắn càng thêm lãnh ngạnh.
Không hiểu sao lần đầu tiên Trương Thanh Dữ nhìn vào ánh mắt của Tống Trấn lại sinh ra cảm giác một mãnh thú bước vào lãnh địa của một mãnh thú khác, do đó cảm thấy hơi thở áp bách đầy nguy hiểm, cơ hồ khiến cho lông tơ của hắn dựng thẳng lên.
Rất nhanh hắn lập tức trấn định lại, nhìn Tống Trấn, khí thế trên người cũng phát ra mười phần, nhất thời trong phòng nặng nề vô cùng.
Tống Ngọc Trạch thấy Tống Trấn rõ ràng không vui, đành phải căng da đầu nói với hắn: "...Ba...Ba ba, đây là bạn học sơ trung của con."
Y vừa nói xong, trong phòng an tĩnh một giây, bầu không khí khiến người cảm thấy áp lực vừa rồi cũng đột nhiên tiêu thất.
Tống Trấn vì nghe thấy Tống Ngọc Trạch gọi mình là ba ba mà cảm giác khó chịu biến mất, tâm tình nháy mắt trở nên sung sướng.
Còn Trương Thanh Dữ vì nghe thấy đối phương là ba của Tống Ngọc Trạch nên khí thế trên người cũng nhanh chóng thu lại, chần chờ một chút rồi lễ phép nói với Tống Trấn: "Chào bác trai."
Tống Trấn: "..."
Tống Ngọc Trạch: "..." Thấy sắc mặt của Tống Trấn lại sắp sửa khó coi, y vội vàng nói với Trương Thanh Dữ: "Cậu tắm trước đi, đồ của tôi chắc cậu mặc hơi chậc, mặc đồ của ba tôi được không?"
Trương Thanh Dữ cười nói: "Được.
Vậy phiền cậu rồi."
Tống Ngọc Trạch tìm quần áo của Tống Trấn đưa cho Trương Thanh Dữ: "Đều chưa mặc qua."
Trương Thanh Dữ gật đầu cầm lấy quần áo rồi chỉ phòng tắm hỏi: "Ở đây?"
Tống Ngọc Trạch: "Ừm, bên trái là nước ấm, cậu tự mình điều chỉnh đi."
Chờ Trương Thanh Dữ vào phòng tắm đóng cửa lại, sau khi bên trong vang lên tiếng nước, Tống Trấn đột nhiên kéo Tống Ngọc Trạch qua ôm y vào lòng ngực mình.
"Tại sao lại đưa quần áo của ta cho nó mặc? Có sự đồng ý của ta chưa." Tống Trấn hạ giọng không vui nói.
"Bởi vì đồ của tôi cậu ấy mặc không vừa...Đừng làm rộn, chút nữa cậu ta ra đó." Do trong nhà có người ngoài nên Tống Ngọc Trạch không muốn để Tống Trấn ôm mình thân mật như vậy.
Tống Trấn lại đè nặng Tống Ngọc Trạch không buông, nguy hiểm nhìn y chằm chằm, hỏi: "Nó là bạn học gì của con?"
Tống Ngọc Trạch trả lời: "Bạn học bình thường."
"Sau này không được thân cận với nó nữa."
"Ừm."
"Cũng không được thân cận với bạn học của con, nam nữ đều không được."
"...Ừm." Tống Trấn ghen lên quả thật bá đạo không nói lý, nhưng vốn dĩ Tống Ngọc Trạch chẳng gần gũi với ai nên cũng thuận theo đáp ứng hắn.
Lúc này sắc mặt Tống Trấn mới hòa hoãn một chút, ôm Tống Ngọc Trạch hỏi tiếp: "Có phải con thấy ta già rồi không?"
Tống Ngọc Trạch dở khóc dở cười, vẻ mặt sao ông lại nghĩ như thế nhìn hắn.
Tống Trấn nói: "Vừa rồi bạn con gọi ta là bác, ta già như thế sao?"
Tống Ngọc Trạch: "..."
Vì sao cảm thấy Tống Trấn nghiêm túc so đo thoạt nhìn đáng yêu như thế, trong lòng y mềm nhũn, kề sát vào hắn nhỏ giọng nói: "Ông không già chút nào, rất có phong vị nam nhân, còn rất đẹp trai, tôi thích nhất."
Tống Trấn nghe được lời ngon tiếng ngọt, trong mắt hiện lên ý cười, thỏa mãn cúi đầu hôn Tống Ngọc Trạch một cái.
Tống Ngọc Trạch tai hồng đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ông buông tôi ra, nếu bạn học nhìn thấy bộ dáng này của chúng ta, lúc đó biết nói gì đây."
Tống Trấn không để bụng nói: "Thấy thì thấy."
Tống Ngọc Trạch trừng mắt nhìn Tống Trấn: "Ông không biết xấu hổ, nhưng tôi vẫn còn muốn mặt đó."
Tống Trấn đè Tống Ngọc Trạch dưới thân, nói: "Ta không biết xấu hổ chỗ nào, thích con chính là không biết xấu hổ?"
Sức lực của hắn quá lớn, Tống Ngọc Trạch giãy giụa thế nào cũng không thoát được, lại sợ bị Trương Thanh Dữ phát hiện, y thở gấp xin được khoan hồng: "Được được, tôi sai rồi, tôi sai rồi...Xin ông, đừng như vậy nữa."
Tống Trấn nhìn thấy dáng vẻ chịu thua của Tống Ngọc Trạch thì trong lòng thoải mái vài phần, sau khi nghĩ nghĩ, đột nhiên cười xấu xa, ôm lấy Tống Ngọc Trạch chậm rãi nói: "Bảo bối, vừa rồi con gọi ta là gì, gọi lại một lần nữa ta sẽ buông con ra."
Tống Ngọc Trạch nghĩ đến chuyện ban nãy, mặt lập tức đỏ lên, vừa rồi là vì có Trương Thanh Dữ ở đó nên y mới có thể căng da đầu kêu lên, hiện tại như thế nào cũng chẳng thể nói thành lời.
Tống Trấn nhìn dáng vẻ rối rắm đỏ mặt của Tống Ngọc Trạch thì cũng không vội, ngược lại vẫn ung dung chờ y lên tiếng, một bộ dáng không gọi thì sẽ không buông tay.
Tống Trấn thấy y nửa ngày vẫn chưa nói gì, đè thấp âm thanh, dùng giọng nói từ tính gợi cảm đùa giỡn, ghé vào bên tai y gằn từng chữ một: "Nếu không muốn kêu ba ba, vậy kêu chồng ơi cũng được."
Mặt Tống Ngọc Trạch càng đỏ hơn, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhấp miệng không nói lời nào.
Tống Trấn bị y trừng đến toàn thân tê dại, cười khẽ nói: "Nhanh nào, bạn con sắp ra rồi."
Tống Ngọc Trạch thật sự phục người này, lại nghe tiếng nước trong phòng tắm đang từ từ nhỏ dần, cảm thấy xấu hổ chết mất, trái tim càng đập càng nhanh.
Khuôn mặt luôn luôn quạnh quẽ trắng nõn bị ửng đỏ che kín, ngay cả cổ cũng hồng lên, cúi đầu nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba ba..."
Tuy rằng âm thanh hơi nhỏ nhưng Tống Trấn vẫn nghe thấy, hắn cầm cánh tay Tống Ngọc Trạch càng chặt, ánh mắt sâu không thấy đáy, hôn lên tóc của y thấp giọng nói: "Ừ, ba ba yêu con."
Tim Tống Ngọc Trạch nhanh chóng nhảy lên, đột nhiên đứng dậy bước nhanh đến bên cửa sổ.
Cảm thấy toàn thân trên dưới như bị thiêu cháy, trên mặt nóng rát, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Tống Trấn biết y thẹn thùng, cười lau môi, vừa lòng lấy ra một điếu thuốc đặt bên miệng.
Lúc Trương Thanh Dữ đi ra, quần áo của Tống Trấn có vẻ mặc rất vừa người, hắn gầy hơn Tống Trấn một chút, nhưng trời sinh đã là giá treo đồ nên mặc gì cũng đẹp.
Bởi vì Tống Trấn ở đây nên hắn cũng không có ý định nán lại, chỉ đành nói với Tống Ngọc Trạch: "Có dù không, tôi thấy mưa sẽ không thể dừng trong chốc lát được, tôi ra ngoài bắt xe vậy."
Tống Ngọc Trạch cũng không muốn giữ Trương Thanh Dữ lại, đi tìm dù cho hắn.
Xuất phát từ lễ phép, Tống Ngọc Trạch đưa hắn đến dưới lầu, hai người một trước một sau đi xuống, đi đến nửa đường thì Trương Thanh Dữ đột nhiên xoay người.
Hai người dựa vào quá gần, bởi vì bậc thang mà cơ hồ mặt đối mặt, mũi đối mũi.
Tống Ngọc Trạch ngẩn ra, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng phía sau lại là bậc thang, Trương Thanh Dữ đưa tay ngăn eo y lại, phòng ngừa Tống Ngọc Trạch té ngã.
Trong lòng Tống Ngọc Trạch vẫn còn sợ hãi, đỡ lấy cánh tay Trương Thanh Dữ đứng vững, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Trương Thanh Dữ híp mắt nhìn dấu hôn phía dưới cổ áo Tống Ngọc Trạch, thần sắc phức tạp bên trong chợt lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó lại không chút để ý buông y ra, mang theo ý cười nói: "Tôi hẳn là nên cảm ơn về việc phòng tắm cùng với dù của cậu...Đưa đến đây thôi." Nói xong hắn xoay người tiếp tục đi xuống.
Tống Ngọc Trạch không phát hiện sau khi Trương Thanh Dữ quay lưng, sắc mặt của hắn dần dần âm trầm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...