Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp FULL


---•---
Sau khi phim kết thúc thì Tống Ngọc Trạch đã được Tống Trấn thu thập thỏa đáng, ra khỏi rạp chiếu phim, lúc này ngồi trên xe Tống Ngọc Trạch mới cau mày hậu tri hậu giác nói: "Vừa rồi rạp chiếu phim có cameras không?"
Tống Trấn ừ một tiếng: "Mỗi rạp chiếu phim đều có."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Tống Trấn nhìn biểu tình chẳng muốn sống nữa của y thì cười ha ha, đưa tay xoa đầu y: "Ngốc, con không chú ý tên của rạp chiếu phim sao? Rạp chiếu phim Trấn Ngọc...Ta mua đó."
Tống Ngọc Trạch trầm mặc nửa ngày, nhấc chân đá hắn: "Ông đi chết đi."
Tống Trấn cười cười, tiến lại gần, dán vào tai y thân mật nói: "Vừa rồi tuy rằng kích thích nhưng chưa tận hứng, chúng ta về nhà tiếp tục?"
Tống Ngọc Trạch vẫn còn đang tức giận việc Tống Trấn đùa y: "Tiếp tục cái rắm, lăn."
Tống Trấn hài hước nhìn y một cái, nói: "Sao con nói chuyện ngày càng thô lỗ như thế?"
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, nghĩ thầm còn không phải là bị ông ép.
Đương nhiên, mặc kệ Tống Ngọc Trạch muốn hay không, sau khi về nhà vẫn bị Tống Trấn đè trên giường làm cho thừa sống thiếu chết.

Về chút phản kháng nhỏ này của Tống Ngọc Trạch được hắn cho là việc tình thú.
Ngày hôm sau rời giường, trên lưng Tống Trấn đều là từng vết cào rướm máu do Tống Ngọc Trạch tạo ra, bất quá Tống Trấn cũng chẳng thấy tức giận, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì, ngược lại như khoe khoang mà ở trần đi tới đi lui trong phòng khách.
Tuy nói chỉ ở cùng Tống Trấn mấy ngày, còn nhiều lần bị hắn chọc tức, nhưng thời điểm phải về thủ đô Tống Ngọc Trạch lại cảm thấy luyến tiếc.
Hai người ở sân bay dây dưa nửa ngày, Tống Trấn mới để cho y rời đi.
Bất quá nghĩ đến học kỳ này của Tống Ngọc Trạch cũng sắp kết thúc, học kỳ sau thực tập sẽ kêu y về đây.

Dù sao tập đoàn của hắn đều có một chân trong các lĩnh vực, đương nhiên cũng không thể thiếu bệnh viện.
Tống Ngọc Trạch xuống máy bay, ngồi taxi trở về, lập tức gọi điện thoại cho Tống Trấn báo bình an, hai người lại trò chuyện với nhau một hồi.

Còn chưa vào tới nhà, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Việt đang ngồi xổm dưới cầu thang.

Vừa nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, Thẩm Việt lập tức nhảy lên, vốn dĩ đôi mắt nhỏ có chút đáng thương cũng lập tức tỏa ra ánh sáng, mặt tươi cười bổ nhào vào người Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, đẩy cậu ta ra, nói: "Nặng quá, cách xa ra một chút."
Thẩm Việt cười tủm tỉm cầm lấy cái túi trong tay Tống Ngọc Trạch: "Tiểu Trạch tôi nhớ cậu muốn chết, cậu mang quà cho tôi sao?"
Tống Ngọc Trạch vừa đi lên lầu, vừa nói: "Cái cậu đang cầm đều là mua cho cậu."
"Woa~"
Làm Tống Ngọc Trạch kinh ngạc đó là Thẩm Việt chỉ cầm mà thôi, nhìn cũng không nhìn, ngược lại vẫn luôn nịnh nọt mình.
Không thích hợp, nếu bình thường nhìn thấy một túi đồ ăn lớn như vậy cậu ta đã sớm chạy vào phòng mở ra, dường như hôm nay lại chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với nó.

"Tiểu Trạch, cậu đã đồng ý dạy tôi nấu ăn rồi." Thẩm Việt tiếp tục cười nịnh nọt.
Tống Ngọc Trạch nhướng mày.
Thẩm Việt nói: "Cậu chờ chút nha." Nói xong, cậu ta lập tức chạy về phòng của mình.
Tống Ngọc Trạch nhìn bộ dáng gấp gáp của cậu ta, cười cười.

Thấy Thẩm Việt có tinh thần như thế cũng hòa tan cảm giác u sầu của y khi chia cách với Tống Trấn.

Y đẩy cửa bước vào.

Đầu tiên là mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi mới kéo tay áo sắp xếp lại một ít đồ Tống Trấn mua cho mình.

Thẩm Việt lấy từ trong tủ lạnh ra hai túi nguyên liệu nấu ăn, chạy đến bỏ vào bếp của Tống Ngọc Trạch, lại xông vào phòng ngủ của y, nói: "Tiểu Trạch, cậu đã khỏe chưa."
Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ chậm chạp đi từ phòng ngủ đến phòng bếp, hai tay ôm ngực dựa vào cửa, nhàn nhạt nói: "Tôi vừa xuống máy bay, cậu cũng không để tôi nghỉ ngơi một chút đã bắt đầu nô dịch tôi rồi.

Cậu không biết xấu hổ sao."
Thẩm Việt đáng thương nói: "Tôi đâu còn cách nào khác, ngày mai hắn đến nhà rồi, tôi cũng đã tự mình dựa theo công thức hướng dẫn nấu mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy không ngon như cậu nấu." Nói xong, cậu ta kéo một cái ghế lại đây, kêu Tống Ngọc Trạch ngồi xuống: "Sư phụ, ngài không cần làm gì hết, chỉ cần hướng dẫn tôi một chút là được rồi.

Làm ơn làm ơn đi." Cậu ta vừa nói vừa chắp tay trước ngực cầu xin.

Tống Ngọc Trạch đột nhiên nắm lấy cánh tay Thẩm Việt, chau mày, nhìn trên cánh tay phải có vết bỏng chói mắt, hỏi: "Sao lại bị thế này?"
Thẩm Việt không sao cả rút tay về: "Chút vết thương nhỏ, không sao đâu."
Tống Ngọc Trạch đoán là trong lúc cậu ta học nấu ăn thì bị thương, không tán đồng nói: "Cậu trực tiếp nói cho hắn cậu không biết nấu cơm là được rồi, một hai phải miễn cưỡng chính mình, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng học trong vòng mấy ngày là có thể trở thành đầu bếp sao?"
Thẩm Việt thấy y ngoài miệng nói lời hung dữ nhưng trong mắt lại tràn đầy quan tâm, không khỏi ấm áp, cười nói: "Hết cách rồi, tôi thích hắn mà.

Lần đầu tiên tôi thích một người..."
Nói đến Trương Thanh Dữ, trên mặt Thẩm Việt có chút thẹn thùng, như là ngượng ngùng nói ra.
Đối với việc Thẩm Việt thích ai Tống Ngọc Trạch không có hứng thú, xua tay nói: "Được được, tôi dạy cậu, được chưa."
Thật ra nấu ăn không khó, Tống Ngọc Trạch ở bên cạnh hướng dẫn, thêm vào đó mấy ngày trước Thẩm Việt đã tự học qua, không bao lâu, cậu ta có thể tự làm ra vài món, hơn nữa hương vị cũng không tệ.
Hai người ở trong nhà bếp vô cùng náo nhiệt, nấu ăn, thử đồ ăn, cho đến khi trời tối, ngược lại còn rất ấm áp vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Trạch lên lớp xong rồi về nhà, vừa mới mở cửa, đã bị Thẩm Việt phóng ra từ phòng đối diện đẩy mạnh.

"Tiểu Trạch, chết tôi rồi, tôi quên mua nước tương, cậu cho tôi mượn đỡ nha." Nói xong câu ta cũng mặc kệ Tống Ngọc Trạch, vội vội vàng vàng đi vào nhà bếp.
Tống Ngọc Trạch nhìn bộ dáng Thẩm Việt rõ ràng so ngày thường đẹp hơn nhiều, quay đầu nhìn phòng đối diện.
Cửa không đóng nhưng chỉ nhìn được một nửa, y thấy có người nam nhân rất cao đang đưa lưng đứng trước cửa sổ.

Nghĩ thầm, đây là người Thẩm Việt thích? Tuy không thấy mặt, nhưng từ bóng dáng nhìn vào là biết người này khí tràng rất mạnh, không phải dạng dễ chọc, chẳng biết Thẩm Việt thích hắn có hại gì hay không.
Thẩm Việt vội vàng chạy ra, nói với Tống Ngọc Trạch: "Giúp tôi nhìn xem tóc có bị loạn không? Đẹp trai không?"
"Ừm, đẹp trai." Tống Ngọc Trạch có lệ mà nói, rồi lại dặn dò: "Chừng nào đi giúp tôi đóng cửa lại, mệt chết tôi rồi, ngủ một chút đã."
Thẩm Việt đối với sự lãnh đạm của y đã sớm quen, hướng y làm mặt quỷ, rồi cầm theo chai nước tương ra ngoài, một hồi lại quay về, nói: "Cậu mệt như thế, nếu không qua ăn cơm với bọn tôi luôn đi."
Tống Ngọc Trạch lười biếng nằm trên sô pha: "Không cần, chút nữa tôi xuống lầu tùy tiện ăn gì đó là được rồi."
Thẩm Việt càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên kéo Tống Ngọc Trạch đi cùng sẽ tốt hơn, khi cậu ta ở chung với Trương Thanh Dữ vẫn luôn khẩn trương vô cùng, đến sai lầm cấp thấp cũng phạm phải, nếu có Tiểu Trạch ở cùng, nói không chừng sẽ đỡ hơn.
"Đi thôi, Tiểu Trạch, nếm thử đồ ăn tôi làm, thuận tiện giúp tôi xem hắn như thế nào, được không?" Thẩm Việt đi qua kéo Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch không muốn đi, lại bị Thẩm Việt làm nũng đến không chịu nổi, đành phải thỏa hiệp: "Được được được, cậu nấu cơm trước đi, tôi đi tắm, chút nữa qua."
Thẩm Việt: "Vậy cậu nhanh lên nha." Nói xong cũng vui vẻ trở về.
Hôm nay Tống Ngọc Trạch ở phòng thí nghiệm đứng một ngày, thật sự cảm thấy rất mệt, trên người đều là mùi của formalin, y nhanh chóng vào phòng tắm.
Thay một kiện áo thun đơn giản, quần jean, nghĩ thầm chắc Thẩm Việt cũng đã làm cơm xong rồi, y đi qua gõ cửa.
Một lúc sau cửa mới mở ra, Tống Ngọc Trạch nhìn người mở, dừng lại.
"Trương Thanh Dữ?"
Trương Thanh Dữ thấy Tống Ngọc Trạch cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó lại bất động thanh sắc đánh giá đối phương, nghĩ thầm y càng lớn càng câu nhân.
Thấy Trương Thanh Dữ nhìn mình chằm chằm, Tống Ngọc Trạch nhíu mi.
Chẳng biết tại sao bị tầm mắt của Trương Thanh Dữ nhìn vào khiến cho y có cảm giác cực kỳ áp bách.
Trương Thanh Dữ trước mắt so với trong trí nhớ thay đổi rất nhiều, cao hơn, trên người tản ra mị lực nam tính thành thục, cùng với tiểu ác ma trước kia chỉ biết khi dễ người thì khác rất nhiều.

Bất quá khí chất cao ngạo không thay đổi, vẫn là dáng vẻ duy ngã độc tôn đó, khiến người khác chẳng có lý do trở nên yếu kém vài phần.
Trương Thanh Dữ nhìn y một hồi, cười nói: "Tống Ngọc Trạch...Đã lâu không gặp."

Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới, người mà Thẩm Việt thích lại là Trương Thanh Dữ, cũng chẳng nghĩ tới hai người sẽ một lần nữa gặp lại.

Y gật đầu, nói: "Cậu mới từ M quốc về?"
"Ừ, về lâu rồi.

Không nghĩ bạn học cũ đầu tiên mà tôi gặp lại là cậu." Trương Thanh Dữ rũ mắt nhìn Tống Ngọc Trạch, khóe miệng hơi hàm chứa ý cười, thật giống như đây chỉ là trùng hợp.
Tuy rằng trước kia Tống Ngọc Trạch bị hắn khi dễ nhưng sau này lúc Trương Thanh Dữ sắp đi, y giúp hắn học bổ túc tiếng Anh, quan hệ của hai người cũng xem như hòa hoãn không ít, hơn nữa hiện tại Trương Thanh Dữ nhìn qua thành thục rất nhiều, thái độ Tống Ngọc Trạch đối đãi với hắn cũng không giống như khi còn ở sơ trung.
Y cười cười nói: "Ừm, cũng lâu rồi tôi chưa gặp lại bạn học cũ." Y vốn dĩ đã rất đẹp, cười rộ lên càng thập phần xinh đẹp, khiến người nghĩ đến hình ảnh của đóa tuyết liên nở rộ trong núi băng.

Trương Thanh Dữ hạ mắt, chậm rãi nói: "Cậu thay đổi rất nhiều, trước kia cậu không hay cười."
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, xác thật gần đây y cười rất tùy ý, chắc là do công lao của Tống Trấn, nghĩ đến Tống Trấn, trong mắt y đều là ôn nhu mềm mại, nói với Trương Thanh Dữ: "Cậu cũng thay đổi rất nhiều."
"Phải không? Thay đổi chỗ nào?"
Tống Ngọc Trạch cũng chỉ tùy tiện nói như vậy, ai ngờ Trương Thanh Dữ sẽ hỏi ngược lại, y có chút nghẹn lời, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Cao...Cao hơn."
Trương Thanh Dữ nhịn không được cười ra tiếng, làm cho khí chất cao ngạo trở thành hư không, Tống Ngọc Trạch biết câu trả lời của mình có chút qua loa, cũng ngượng ngùng mà cười.
Thẩm Việt từ phòng bếp đi, trông thấy hai người có vẻ rất quen thuộc đứng cùng nhau, trong mắt bọn họ đều là ý cười nhẹ nhàng.
"Hai...Hai người biết nhau?" Thẩm Việt kinh ngạc đi qua hỏi.
Tay Trương Thanh Dữ rất tự nhiên choàng qua bả vai Tống Ngọc Trạch, một bộ dáng rất là thân thuộc: "Ừ, bạn học sơ trung."
Tống Ngọc Trạch đẩy tay hắn ra, nói: "Cũng không phải rất thân."
Trương Thanh Dữ không phản bác, chỉ cười nhìn y: "Hồi đó tôi luôn khi dễ cậu ấy, hiện tại cậu ấy còn ghi hận tôi đó mà." Trong giọng nói ẩn chứa vài phần sủng nịch.
Thẩm Việt không nghĩ tới hai người lại là bạn học cũ của nhau, một người là bạn tốt của mình, còn một người là người mình thích, thấy bọn họ đứng chung một chỗ cũng không tồi, cậu ta rất vui vẻ, cười thập phần đáng yêu nói: "Vậy hai người nhất định phải uống một ly chúc mừng mới được.

Vào nhà trước đi, tôi sẽ sớm mang đồ ăn ra thôi." .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui