---•---
Mấy chục chiếc xe màu đen chỉnh tề trật tự dừng trước cửa một trang viên tư nhân, đám nam nhân cao lớn ăn mặc thống nhất một kiểu âu phục đen bước xuống xe, bọn họ hơi cúi đầu đứng thẳng thành một hàng, thập phần cung kính chờ người ngồi trong chiếc xe ở vị trí trung tâm.
Chiếc xe đó vừa dừng, lập tức có người tiến lên mở cửa, Tống Trấn chậm rãi từ bên trong bước ra.
Hắn không mặc chính trang mà chỉ mặc một thân quần áo bình thường màu đen được cắt may xa hoa, dù cả người tản ra thái độ không chút để ý nhưng dáng người cường tráng đĩnh bạt cùng với khuôn mặt lạnh lùng lãnh ngạnh của hắn vẫn lộ ra khí thế bức người khó có thể bỏ qua.
Khi hắn tiến về trước vài bước, đám người kia cũng lập tức chỉnh tề theo sau, khiến cho người ta có một loại áp lực không tiếng động.
Những tên gác cửa muốn theo lệ tiến lên kiểm tra, tay còn chưa đụng đến Tống Trấn đã bị đám người phía sau hắn ngăn lại.
Dường như chưa bao giờ thấy người nào đến địa bàn của họ mà dám kiêu ngạo như thế, xoát xoát vài tiếng, một loạt người bên trong sắc mặt bất thiện nâng súng chỉa vào đám người Tống Trấn.
Biểu tình Tống Trấn không đổi, đám đàn em đứng sau nhanh chóng phản ứng lại, cũng đồng thời rút súng nhắm vào đối phương.
Trong lúc nhất thời không khí thoạt nhìn thật không tốt, rất nhanh một nam nhân trung niên có bộ dáng giống quản gia đi ra, ông ta nhìn thấy hai bên đang giằng co thì nhíu mày, quát lớn với người của mình: " Thu súng lại hết cho tôi." Người trong bang lập tức nghe lệnh thu hồi súng trong tay.
Quản gia ngay lập tức thay đổi biểu tình thành cung kính, khom lưng nói với Tống Trấn: "Tống gia, Tôn gia của chúng tôi mời ngài vào."
Tống Trấn ừ một tiếng, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng giật ngón trỏ.
Đám người sau lưng hắn tiếp thu mệnh lệnh mà lập tức nổ súng, mấy chục tiếng súng phanh phanh vang lên, loạt người vừa nãy cầm súng nhắm vào bọn họ đều bị một phát bắn chết.
Tống Trấn phủi phủi tro bụi hư vô trên người, cười cười bước nhanh vào, khi đi ngang qua bên người vị quản gia còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Tôi không thích có người lấy súng chỉa vào tôi."
Sắc mặt quản gia nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, biến hóa vài lần mới trấn định xuống, thay thành bộ dáng cung kính như lúc đầu, bước nhanh qua dẫn Tống Trấn vào nhà trong.
Động tĩnh bên ngoài đã sớm truyền vào trong.
Cho nên khi Tống Trấn nhìn thấy lão Tôn vẫn treo nụ cười tủm tỉm tưới hoa thì cũng không khỏi thu lại thái độ không chút để ý trên người.
Thoạt nhìn lão Tôn giống như là một lão nhân bình thường, mặc một thân quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã được cải tiến, chân mang giày vải, dù đi trên đường cũng không ai nhận ra đây là người cầm đầu đe dọa một phương.
Dù vậy, thời điểm ông ta quay đầu đưa mắt nhìn lại, Tống Trấn đã có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra khí thế tung hoành bễ nghễ cùng quyết đoán của một lão đại nên có, nó khiến cho người khác không lý do cảm thấy yếu thế hơn vài phần, chẳng dám nhìn thẳng.
Tống Trấn mặt không đổi sắc nhìn ông ta vài giây rồi mới hơi gật đầu xem như là chào hỏi.
Lão Tôn lộ ra một nụ cười, buông vòi nước trong tay, đi qua vỗ vỗ bả vai Tống Trấn: "Tốt, tốt, ông già tôi đây rất ít khi thấy người nào có khí thế như cậu."
Tống Trấn nhàn nhạt cười nói: "Ông Tôn có lẽ không nhớ rõ, khi tôi còn nhỏ chúng ta đã gặp qua, phong thái của ông vẫn giống năm đó, như cũ không giảm."
Lão Tôn cười cười xua tay, nói: "Không đâu, tôi đã già rồi."
Ông ta chống một cây gậy được chế tác tinh mỹ chậm rãi dạo bước ra ngoài, Tống Trấn theo sau, hai người một trước một sau mà đi cho đến khi tới một đình hoa thì ngồi xuống.
Sau đó lại có nhân viên y tá mang ra một chén thuốc nồng đậm mùi thảo dược, lão Tôn uống một ngụm rồi nói với Tống Trấn: "Cậu xem, hiện tại mạng của tôi toàn dựa vào mấy chén thuốc này, nói không chừng một ngày nào đó cũng không giữ nổi nữa.
Mà tôi chỉ có thể liều cái mạng già, kiếm chút tiền để nuôi đám con cháu không biết cố gắng kia..."
Tống Trấn uống ngụm trà, chỉ nghe mà không nói.
Suy cho cùng lão Tôn là cậy già mà lên mặt, nhưng tựa hồ ông ta rất thưởng thức Tống Trấn, cùng hắn ngồi hàn huyên vài lời.
Nếu như lúc còn tuổi trẻ khí thịnh, đối với việc Tống Trấn ra oai phủ đầu như vậy ông ta tuyệt đối sẽ không để yên.
Nhưng hiện tại tuổi đã lớn, ngược lại rất thích tác phong cường hãn này của Tống Trấn, hàn huyên vài câu, ấn tượng đối với hắn cũng càng tốt.
Về việc tận trừ bang Z cũng không làm khó dễ, loại bang phái nhỏ dựa vào ông ta như bang Z rất nhiều, ông ta cũng chẳng để vào mắt, chỉ muốn chen ngang vớt được chỗ tốt mà thôi.
Tống Trấn cho ông ta một bảng giá rất cao, khẩu khí của lão Tôn cũng trực tiếp biến mất, vô cùng đơn giản mà đáp ứng nhưng lại có một vấn đề khác nổi lên.
Lúc này, một nữ hài khoảng hai mươi mấy tuổi lớn lên thập phần xinh đẹp từ phía sau lén lút lại đây, thấy Tống Trấn nhìn về phía mình, cô lập tức làm một động tác im lặng với hắn.
Tống Trấn thu hồi tầm mắt, nữ hài kia vài bước đi tới, đột nhiên che mắt của lão Tôn lại, hạ giọng nói: "Đoán xem là ai."
Lão Tôn một phen kéo tay cô xuống, nghiêm khắc nói: "Hồ nháo, không thấy nơi này của ta còn có khách sao?" Ngoài miệng nói lời hung dữ nhưng biểu tình lại rất sủng nịch.
Nữ hài này là cháu gái duy nhất của ông ta, từ nhỏ ông ta đã tự tay chăm tới lớn nên rất được yêu thương, mới vừa trở về từ nước ngoài không lâu.
Tôn Lê Lê bĩu môi hờn dỗi nói: "Gì chứ, người ta vừa mới xuống máy bay thì lập tức đến thăm ông, kết quả ông còn hung dữ với người ta." Cô ôm cánh tay của lão Tôn, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn Tống Trấn: "Ông nội, người này là ai?"
Lão Tôn cười ha hả nói: "Đây là Tống Trấn, sao nào, so với mấy người bạn con kết giao lung ta lung tung ngoài kia khí thế hơn nhiều phải không."
Tôn Lê Lê không phản bác, đôi mắt linh động nghịch ngợm nhìn chằm chằm Tống Trấn, bộ dáng này hiển nhiên là rất thích.
Bởi vì cô chưa từng gặp qua ai mà có thể bình tĩnh như vậy khi đối diện với ông nội, hơn nữa người này còn rất có hương vị nam nhân, cô thực thích.
Vì thế sau khi Tống Trấn từ Tôn gia đi ra, sau lưng cũng kèm theo một cái đuôi nhỏ, Tôn Lê Lê.
Thạch Miểu nhìn thoáng qua Tôn Lê Lê bên cạnh Tống Trấn, nghi hoặc nhìn hắn.
"Trấn ca, vị tiểu thư này là?"
Tôn Lê Lê mặc một chiếc váy đỏ, tóc ngắn ngang vai, bộ dáng thập phần thanh tú, hai tay cô chắp sau lưng, đáng yêu nói: "Em tên Tôn Lê Lê, em muốn mời Tống đại ca ăn cơm chiều."
Thời điểm Tống Trấn lên xe Tôn Lê Lê cũng lên theo, Tống Trấn không ngăn cản chỉ nói với người phía trước: "Lái xe."
Lão Tôn nói Tống Trấn mới đến thủ đô, kêu Tôn Lê Lê đi chơi với hắn hai ngày, Tống Trấn cũng nể mặt mũi của ông ta mà đồng ý.
Hơn nữa tính cách Tôn Lê Lê rất tinh quái, thoạt nhìn cũng không cảm thấy quá khó chịu, Tống Trấn chỉ xem như là có thêm một đứa em gái ham chơi.
"Cô muốn mời tôi ăn ở đâu?" Tống Trấn một bên hút thuốc một bên hỏi Tôn Lê Lê.
Tôn Lê Lê: "À, có một nhà hàng Pháp rất ngon, mời anh ăn ở đó được không?" Cô cười tủm tỉm đến gần, muốn ôm cánh tay của Tống Trấn.
Tống Trấn nâng tay lên nhìn cô, như cười như không mà nói: "Tôi không thích loại người chủ động đến gần.
Cũng không thích con nít."
Tôn Lê Lê đối với nam nhân lãnh khốc như hắn rất là yêu thích, tiếp tục cười nói: "Em tên Tôn Lê Lê, năm nay 23 tuổi, không phải con nít."
Tống Trấn: "Vậy cô biết tôi bao nhiêu tuổi không?"
Tôn Lê Lê: "28?"
Tống Trấn nói: "34, con trai tôi chỉ nhỏ hơn cô 3 tuổi cho nên, biết tại sao tôi gọi cô là con nít rồi chứ."
Tôn Lê Lê lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tống Trấn: "Oa, thật ngầu."
Tống Trấn vô pháp lý giải tâm tư của tiểu hài tử, cũng không kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cô, trực tiếp nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần.
Tôn Lê Lê cũng không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào Tống Trấn, cảm thấy đối phương lớn lên thật là quá nam tính quá đẹp trai, càng nhìn càng thích.
Sau một lát, Tống Trấn kêu đám thuộc hạ về trước, tự mình lái xe, Tôn Lê Lê muốn ngồi ghế phụ, Tống Trấn lại kêu cô ngồi ghế sau.
Tôn Lê Lê không vui mà nói: "Vì sao?"
Tống Trấn: "Vị trí này là của con trai tôi."
Tôn Lê Lê bĩu môi, không nói gì mà xuống ghế sau.
Xe chạy đến dưới lầu, Tôn Lê Lê phá lệ đối với khu phòng thuê cũ xưa này cảm thấy hứng thú, nhìn qua cửa sổ ngó đông ngó tây.
Tống Trấn gọi điện thoại cho Tống Ngọc Trạch.
Chỉ chốc lát sau, Tống Ngọc Trạch đã từ trên lầu bước xuống.
Y mặc một kiện áo thun màu đen đơn giản cùng với chiếc quần hưu nhàn, làn da trắng nõn ở bên trong lộ ra cộng với khuôn mặt xinh đẹp quá phận kia, từ hàng hiên cũ đi ra càng khiến nó thêm ảm đạm.
Lúc Tống Ngọc Trạch mở cửa thấy Tôn Lê Lê thì ngây ra một chút, Tôn Lê Lê cười phất phất tay với y, nói: "Hi~~"
Tống Trấn nói: "Con gái của bạn, cùng chúng ta ăn cơm chiều."
Tống Ngọc Trạch gật đầu ngồi xuống, thời điểm thắt dây an toàn cắm một lần cũng chưa vào khớp, Tống Trấn lập tức duỗi tay giúp y.
Tôn Lê Lê nhìn biểu tình Tống Trấn ôn hòa hơn so với vừa rồi rất nhiều.
Từng nhịp tim đập trong lòng nhịn không được nhanh hơn, làm sao bây giờ, một nam nhân bình thường lãnh khốc nhưng đối người nhà lại rất ôn nhu quả thực chọc trúng tâm của cô.
Cô nhịn không được tưởng tượng nếu Tống Trấn cũng ôn nhu với mình như thế, được rồi, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất vui.
Tôn Lê Lê ghé qua nói với Tống Trấn: "Trấn ca, con trai anh thanh tú hơn nhiều so với anh."
Tống Trấn cười cười, nói: "Ừ, y rất đẹp."
Tống Ngọc Trạch không nói chuyện, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Tôn Lê Lê nói: "Trấn ca cũng đẹp, em thích anh như vậy, đặc biệt đàn ông."
Tống Ngọc Trạch nghe cô nói thế thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Tôn Lê Lê, Tôn Lê Lê thấy Tống Ngọc Trạch quay lại liền cười một cái với y, bộ dáng thập phần đáng yêu, giống như đang cố ý lấy lòng.
Tống Ngọc Trạch lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, chẳng biết vì sao, y đặc biệt không thích cô gái này.
Tôn Lê Lê bị tầm mắt lạnh băng của Tống Ngọc Trạch đông cứng, lúc này mới cảm thấy hai người thật sự là cha con, đều khó ở như nhau.
Cô dựa lưng vào ghế chơi điện thoại, lại mở miệng nói: "Trấn ca, một hồi chúng ta đến nhà hàng Pháp phải mặc chính trang mới có thể vào, nếu không thì dẫn Tiểu Trạch đi mua một bộ đi, em tặng cậu ấy."
Tống Trấn còn chưa nói, Tống Ngọc Trạch đã nhàn nhạt mở miệng: "Tôi tùy tiện tìm chỗ khác ăn là được, các người đi đi."
Tống Trấn: "Vậy không ăn ở đó nữa, đổi chỗ khác.
Tiểu Trạch muốn ăn ở đâu?"
Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn, nói: "Tùy tiện."
Tôn Lê Lê bĩu môi có chút không vui, nhưng cũng chẳng nói gì, suy nghĩ một hồi: "Vậy ăn ở tiệm cơm tại gia cuối phố XX đi, em thường xuyên đến đó, đồ ăn làm khá ngon.
Hiện tại em lập tức gọi điện đặt bàn." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...