---•---
Từ bệnh viện đi ra thì sắc trời đã sẩm tối.
Tống Ngọc Trạch ngồi trên ghế, hơi nghiêng thân mình để thắt dây an toàn, thời điểm Tống Trấn vào ngồi tựa hồ không khí trong xe có chút không đủ dùng.
Hai người cách nhau rất gần, đến nỗi y có thể ngửi được hương vị nam tính quen thuộc trên người Tống Trấn.
Y có hơi không được tự nhiên mà mở cửa sổ.
Một tay Tống Trấn ấn vô lăng, một tay khác tùy ý để ở trên lưng ghế phụ, khi cho xe ôm cua đồng thời tầm mắt cũng chuyển theo nhìn lướt qua một bên mặt của Tống Ngọc Trạch.
Dù lúc nãy là vô tình nhưng mặc kệ thế nào tầm mắt của hắn đều không thể khống chế mà muốn hướng về Tống Ngọc Trạch.
Gió của đêm hè thật ôn nhu, thổi vào cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tống Ngọc Trạch ít khi ra cửa vào buổi tối, y chống cằm nhìn cảnh phố phù hoa bên ngoài, trong lúc nhất thời thích ý không thôi, chẳng biết tại sao cả người cũng trở nên thả lỏng.
Tóc y có chút dài, gió thổi qua khiến một đầu tóc đen như mực nhẹ nhàng phiêu dật khiến cho khuôn mặt luôn lạnh băng cũng nhu hòa.
Đến khi hai người trở về phòng cho thuê, Tống Ngọc Trạch mới phát sầu.
Bởi vì là phòng dành cho một người ở nên nơi đây cũng chỉ có một cái giường, hơn nữa sô pha lại không lớn, dù nằm cũng ngủ không ngon.
Tống Trấn đã vào phòng tắm tắm rửa, Tống Ngọc Trạch nghe tiếng nước ào ào bên trong, có hơi không được tự nhiên mà đi đến ban công.
Ban đêm ở thủ đô rất khó nhìn thấy sao nhưng bầu trời đêm nay lại có vài ngôi.
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy ngôi sao kia rồi bắt đầu phát ngốc.
Đột nhiên, một chiếc khăn tắm ẩm ướt phủ lên đầu y.
Tống Ngọc Trạch kéo khăn xuống quay đầu lại xem thì thấy Tống Trấn để trần nửa người trên đứng sau lưng y, tóc hắn có chút ẩm ướt.
Cái khăn trong tay y rõ ràng là do vừa nãy hắn lau tóc xong rồi ném lại đây, bên tai Tống Ngọc Trạch đột nhiên nóng lên, y dời tầm mắt, ném khăn tắm trở về trên người Tống Trấn, đi vào phòng.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy không ổn, tuy rằng 3 năm không gặp nhưng lực ảnh hưởng của Tống Trấn đối với y chẳng giảm chút nào, thậm chí còn gia tăng rất nhiều.
Tuy rằng Tống Trấn không làm chuyện gì quá phận với y, nhưng chỉ là đứng chung một chỗ với hắn cũng khiến y thập phần mất tự nhiên.
Vẫn luôn cảm thấy trong lòng có chút nôn nóng.
Vào phòng tắm, nhờ nước lạnh xối trên người mới có thể đem phần nôn nóng này áp xuống.
Tống Ngọc Trạch chậm rãi tắm rửa xong, khi đi ra lại bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn ngơ.
Tống Trấn đang ngồi trên ban công hút thuốc, đôi chân dài rắn chắc tùy tiện mở rộng, một chân đạp lên ban công, từ trong bóng đêm nhìn lại dường như có thể thấy phía dưới khăn tắm hắn không mặc gì cả.
Cơ bắp ở phần lưng cũng thập phần đẹp đẽ, như là một con báo tràn đầy lực lượng, dưới ánh trăng mang đến cho người ta một loại mỹ cảm.
Hắn hút thuốc, như là cảm nhận được ánh mắt của Tống Ngọc Trạch, hắn hơi nheo mắt nhìn lại, Tống Ngọc Trạch đột nhiên thu hồi tầm mắt, bang một tiếng đóng cửa phòng lại.
Ngã vào trên giường, Tống Ngọc Trạch dùng cánh tay ngăn trở tầm mắt, cảm thấy đầu óc của mình đại khái bị hỏng rồi.
Bởi vì y cư nhiên cảm thấy Tống Trấn rất tuấn tú, rất gợi cảm.
Y nhất định là không đúng chỗ nào.
Được rồi, y thừa nhận Tống Trấn xác thật rất có mị lực nhưng hắn chính là một tên tội phạm cường gian lại cuồng bạo lực!
Y đối với hắn hẳn là chỉ có chán ghét mới đúng.
Nhưng khi gặp phiền phức y chỉ có thể tìm Tống Trấn giúp đỡ thì có tư cách gì ghét Tống Trấn?
Trong đầu Tống Ngọc Trạch rối thành một đoàn như là bị bông chặn lại, thế nào cũng không nghĩ ra được manh mối gì.
Y chẳng thể bỏ qua được việc trái tim không ngừng bãi công khi gặp lại Tống Trấn.
Cũng chẳng thể bỏ qua được việc lúc trước y chán ghét Tống Trấn.
Cho nên rốt cuộc y đã xảy ra chuyện gì? Quá kỳ quái.
Y thật sự nghĩ không thông, liền ôm chăn nhắm mắt không thèm nghĩ.
Chờ Tống Trấn mở cửa tiến vào, Tống Ngọc Trạch mới đột nhiên nhớ tới hôm nay hai người phải ngủ chung một giường, vừa rồi trong đầu loạn quá nên quên mất chuyện này.
Tống Trấn đã đổi khăn tắm thành quần đùi rộng thùng thình, đi đến xốc chăn lên.
Chiếc giường tựa hồ không kham nổi gánh nặng mà phát ra một tiếng kẽo kẹt, mặt nệm mềm mại cũng lún xuống một phần.
Trái tim Tống Ngọc Trạch đột nhiên nảy lên vài cái, nghiêng người nhắm lại hai mắt cứng đờ, đưa lưng về phía Tống Trấn, yên lặng dịch đến mép giường.
Tống Trấn một phen ngăn eo y lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, sắp ngã xuống rồi."
Tống Ngọc Trạch bất động, Tống Trấn thu hồi tay, không có động tác khác mà chỉ nghiêng thân mình đi giống như sắp phải ngủ.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy phần eo vừa bị Tống Trấn chạm qua còn lưu lại lực đạo của người nọ, hơn nữa vì giường tương đối nhỏ nên y có thể cảm nhận được thân thể Tống Trấn cách y rất gần đồng thời còn mang theo chút hơi gió lạnh lẽo ở ban công khi nãy.
Rõ ràng trong phòng đã điều chỉnh đến độ ấm thích hợp nhưng y vẫn cảm thấy hơi nóng.
Luôn ngủ một mình đột nhiên lại nhiều thêm một người khiến y có cảm giác thật kỳ lạ, hơn nữa người kia còn là Tống Trấn.
Tống Ngọc Trạch cho rằng chính mình sẽ ngủ không được.
Đại khái do tối hôm qua ở bệnh viện chiếu cố Thẩm Việt, y cũng chưa chợp mắt được giấc nào.
Hoặc là, cảm giác an tâm khó có thể miêu tả.
Kỳ thật trong lòng y vẫn có thể cảm nhận được Tống Trấn đã không còn tính toán làm chuyện gì khác đối với mình.
Tống Trấn thay đổi rất nhiều, có lẽ đã không còn thích y.
Ôm ý nghĩ như vậy, chung quy y không chống cự lại được cơn buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ say.
Tống Trấn vẫn chưa hề ngủ, gần đến rạng sáng toàn bộ thành phố tựa hồ đều yên tĩnh.
Chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của người bên cạnh.
Hắn nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đối diện với Tống Ngọc Trạch.
Giường phát ra một tiếng vang rất nhỏ, Tống Ngọc Trạch đang nằm ngửa mà ngủ, theo hô hấp đều đều của y, lồng ngực trong chăn cũng nhẹ nhàng phập phồng.
Tống Trấn nhìn chăm chú vào thụy nhan của Tống Ngọc Trạch nửa ngày, hắn đưa tay sờ tóc y, trong ánh mắt như là cất giấu rất nhiều lời muốn nói.
Cuối cùng chỉ nhẹ giọng thủ thỉ một câu: "Giống như đang nằm mơ."
Rất muốn sờ mặt Tống Ngọc Trạch một chút, tay Tống Trấn dừng lại giữa không trung chậm chạp không dám động, cuối cùng vẫn thu trở về.
Cánh tay cùng chăn chạm vào phát ra tiếng vang rất nhỏ như là một tiếng thở dài.
Con ngươi của hắn trầm xuống, nhắm mắt lại.
Cứ tưởng rằng thời điểm không thể nhìn thấy là khổ sở nhất, lại chẳng biết rằng khi gặp được cũng vất vả như thế.
Đại khái giống như một người muốn cai nghiện khi đối mặt với ma túy, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào rất muốn, nhưng lý trí lại nói cho chính mình rằng không thể nghĩ đến, không thể chạm vào.
Bởi vì thích là làm càn, mà yêu, là kiềm chế.
Có lẽ tối nay sẽ đặc biệt gian nan.
Tống Ngọc Trạch mơ mơ hồ hồ thức dậy, y duỗi tay ra rồi mới ngây ngẩn cả người, trong tay chính là một mảnh lạnh lẽo.
Tống Trấn đâu?
Y ngồi dậy nhìn điện thoại, phát hiện chỉ mới hơn 5 giờ sáng.
Y mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Tống Trấn đang ngồi ở ban công hút thuốc, trên mặt đất đã có vài tàn thuốc.
Mùa hè hừng đông sớm, từ phía xa mặt trời đã bắt đầu xuất hiện, trong không khí vẫn còn chút lạnh lẽo.
Tống Ngọc Trạch đi qua, hỏi: "Sao lại dậy sớm như thế?"
Tống Trấn nhìn y một cái lại nhìn về phương xa, hắn rít một hơi thuốc, ngữ khí có chút lười biếng nói: "Ngủ không được."
Tống Ngọc Trạch đương nhiên sẽ không hỏi hắn vì sao lại ngủ không được, trong lòng ẩn ẩn đã đoán được, y có chút không được tự nhiên mà nhấp môi, nhìn thoáng qua tàn thuốc trên mặt đất: "Ít hút thuốc lại đi."
Tống Trấn nhìn y chằm chằm, nói: "Quan tâm ta sao?" Đại khái cảm thấy câu hỏi này thật không thú vị, hắn cười một tiếng, thay đổi đề tài: "Một hồi con phải đi học?"
Tống Ngọc Trạch: "Ừm, đến bệnh viện nhìn Thẩm Việt một chút rồi đi học."
Tống Trấn: "Ừ, ta đi ngủ." Nói xong hắn đứng dậy lướt qua Tống Ngọc Trạch đi vào phòng.
Tống Ngọc Trạch xoay người nhìn bóng dáng của Tống Trấn, đột nhiên cảm thấy không khí buổi sáng có chút lạnh.
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Y cũng chẳng biết chính mình muốn gì.
Lúc này đây, một lần nữa đối mặt với Tống Trấn dường như hết thảy đều trở nên không giống nhau.
Y đứng trên ban công ngẩn người một chút, chờ thái dương nhô lên mới hồi phục tinh thần.
Tống Ngọc Trạch động thủ dọn dẹp ban công rồi mới đi làm đồ ăn sáng.
Y mở cửa phòng, thấy Tống Trấn ngủ rồi cũng không kêu hắn rời giường ăn sáng nữa.
Yên lặng đóng cửa lại, Tống Ngọc Trạch mang theo đồ ăn sáng đến bệnh viện.
"Trấn gia, chuyện kia gần như đã giải quyết xong, bang Z vốn dĩ là một bang phái nhỏ, lão đại của bọn họ lại là bao cỏ, chỉ có đứa con trai lớn của gã là có chút bản lĩnh nhưng đáng tiếc không được trọng dụng.
Bang Z phụ thuộc vào bang X, lão đại bang X lại muốn lên tiếng, những người mà ngài nói đều đã bị xử lý, bất quá nếu ngài thật sự đuổi tận giết tuyệt thì lão đại bang X nói muốn tự mình bàn bạc cùng ngài."
Trong phòng cho thuê của Tống Ngọc Trạch ngồi mấy người mặc tây trang đen.
Người vừa nói chuyện mang một bộ kính, diện mạo văn nhã, trắng nõn sạch sẽ, không giống người trong hắc đạo nhưng thật sự hắn lại là trợ thủ đắc lực mới vừa được Tống Trấn đề bạt, đầu óc thông minh không nói, chủ yếu là làm việc rất tàn nhẫn, ở trong giới được xưng là Độc Xà không cắn người.
Bởi vì người hắn theo dõi thường là chết rồi mới biết mình bị ai giết.
Tống Trấn ừ một tiếng, không chút để ý mà búng khói thuốc: "Vậy hẹn thời gian đi."
Thạch Miểu nhíu mày, nói: "Chúng ta tổng cộng mới đến hơn 100 người, nếu bọn họ..."
Độc Xà cười lạnh một tiếng: "Bọn họ chỉ đơn giản nhìn trúng chữ tiền, bang Trấn Ngọc của chúng ta không thiếu nhất chính là thứ đó.
Nếu có tâm tư khác, hừ, ông ta cũng không phải là tên ngốc, chắc chắn sẽ tự biết lượng sức mình."
Lời này là sự thật, thành phố Kỳ Dục là thành thị có nền kinh tế phát đạt nhất cả nước, nếu hai bang không liên quan mà lui tới với nhau thì cũng chỉ có thể là vì thuốc phiện, súng ống và tiền tài.
Mấy năm nay, bang Trấn Ngọc phát triển rất lớn, gom tiền vô số, cơ hồ chiếm một nửa giang sơn hắc đạo ở thành phố Kỳ Dục, bang phái bình thường đều không thể vượt qua được bọn họ.
Tống Trấn nhìn Độc Xà, nhàn nhạt nói: "Mấy việc này đều là chuyện nhỏ, cậu chủ yếu phụ trách việc tập đoàn Trấn Ngọc đưa ra thị trường.
Việc không liên quan, giao cho người khác làm."
"Đã biết." Độc Xà cung kính đáp, rồi mới nói: "Thời gian đã được định, tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài." Nói xong rồi mới cùng mấy người kia đứng lên đi ra ngoài.
Thạch Miểu nhìn căn phòng lần cuối, nhịn không được nói với Tống Trấn: "Sao anh lại cho Tiểu Trạch ở một nơi như vậy, vài người cũng chứa không được."
Tống Trấn nhẹ nhàng nhíu mày: "Nó còn chưa biết chuyện của tao, ngày thường mày nói chuyện chú ý một chút."
"À." Thạch Miểu lên tiếng, rồi mới chần chờ nói: "Vì sao không để thằng bé biết?"
Cơ hồ Tống Trấn có chút lãnh ngạnh trả lời: "Không cần."
Mặc kệ thế nào hắn cũng không hy vọng Tống Ngọc Trạch sẽ trộn lẫn vào trong vũng hắc ám này, Tống Ngọc Trạch chỉ cần làm một người bình thường là tốt rồi.
Yên tĩnh sinh hoạt, bình phàm vui vẻ sống dưới ánh mặt trời.
Tống Ngọc Trạch cùng hắn, không giống nhau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...