---•---
Mấy ngày liền như vậy, Lục đều cùng Tống Ngọc Trạch đi đến tiệm bánh ngọt, buổi tối lại cùng nhau trở về ký túc xá.
Mà Tống Trấn, từ đó cũng không còn xuất hiện qua.
Tống Ngọc Trạch không nhìn thấy Tống Trấn tâm tình khá hơn nhiều, dần dần cũng đem cái hôn thô bạo ngày đó của hắn vứt ra sau đầu.
Hôm nay là ngày kết toán tiền lương, mọi người nhận được lương đều đầy mặt vui mừng, ngay cả Cố Chi luôn trầm tĩnh cũng rõ ràng thật cao hứng.
Tống Ngọc Trạch bởi vì đã ứng trước một tháng lương nên cũng không có cảm giác gì.
Sau khi Hạ Tinh phát lương xong xuôi, đơn độc kêu Tống Ngọc Trạch lên phòng nhân viên.
"Nè, cho cậu." Hạ Tinh cười tủm tỉm lấy ra một phong bì đưa cho Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, nhìn phong bì trong tay Hạ Tinh rõ ràng là loại dùng để đựng tiền lương, nói: "Không phải đã ứng trước rồi sao."
Hạ Tinh hướng y làm một động tác im lặng, nhẹ giọng nói: "Tiền thưởng.
Sau khi cậu đến thì việc làm ăn trong tiệm càng tốt, đây là ý của bà chủ."
Tống Ngọc Trạch tiếp nhận phong bì, trong lòng có chút cảm động, y chậm rãi nói hai chữ: "Cảm ơn."
Hạ Tinh xua tay: "Hầy, cậu đừng nói cảm ơn gì chứ, đáng lẽ tôi còn phải cảm ơn cậu, tôi cũng được nhận thêm nè~~" Cô lộ ra nụ cười khoe khoang: "Lần sau lại mời cậu ăn cơm.
Tôi ra ngoài trước."
Chờ Hạ Tinh đi rồi sau, Tống Ngọc Trạch mở phong bì ra, bên trong là 2000 tệ.
Khóe miệng y hơi gợi lên một nụ cười, để tiền vào trong tủ đồ của mình rồi mới ra khỏi phòng.
Chỉ là khi thấy người đang ngồi kế bên Lục, mày y nhíu chặt lại.
Tống Trấn ngồi bên cạnh Lục, Lục rõ ràng có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương, chỉ là giáo dưỡng tốt đẹp nên không thể từ trên mặt cậu ta nhìn ra điều gì.
Tống Ngọc Trạch đi qua, nổi giận nói với Tống Trấn: "Ông tới đây làm gì? Đi ra ngoài."
Lục vẫn là lần đầu tiên nghe được Tống Ngọc Trạch dùng loại ngữ khí này nói chuyện, có chút khiếp sợ.
Bất quá cậu ta cho rằng Tống Ngọc Trạch đang cãi nhau với Tống Trấn, liền mở miệng hoà giải nói: "A Trạch, cậu đừng nói với ba cậu như vậy, chú ấy vẫn rất quan tâm tới cậu, vừa rồi còn hỏi tôi một ít việc ở trường về cậu, người thân cãi nhau cũng không thể lâu dài..."
Trong lúc Lục nói chuyện, Tống Trấn đã rút ra điếu thuốc, nâng cằm nhìn Tống Ngọc Trạch, biểu tình nghiền ngẫm không nói nên lời.
Đột nhiên, hắn dùng đầu lưỡi liếm môi, ánh mắt lộ ra một loại ám chỉ mãnh liệt.
Mặt Tống Ngọc Trạch nháy mắt đỏ bừng, y nghiến răng nghiến lợi nói với Tống Trấn: "Ông đi ra ngoài cho tôi." Nói xong nổi giận đùng đùng dẫn đầu đi trước.
Tống Trấn cười cười, theo y ra ngoài.
Lục cau mày, liền thấy Tống Trấn xoay mặt nói với cậu ta: "Hôm nay tôi đưa Tiểu Trạch về, nó giận dỗi với tôi đã lâu."
Lục không thể quản chuyện nhà của người khác, đành phải gật đầu, nói: "Vâng, vậy cháu về trước, chú nói với A Trạch một tiếng giúp cháu."
Tống Ngọc Trạch đi đến cửa sau, nơi này là một con hẻm, ngày thường ngoại trừ người đến đưa đồ cũng không còn ai lui tới.
Tống Trấn vừa đến, Tống Ngọc Trạch liền đi qua hạ giọng hỏi: "Ông nói gì với Lục?"
Tống Trấn cười một tiếng, tùy ý dựa vào tường, thoáng cúi đầu điểm thuốc, hút một hơi mới giương mắt nhìn Tống Ngọc Trạch.
Hắn dùng thanh âm không vội không chậm lại hơi mang theo ý bỡn cợt: "Con hy vọng ta nói gì với nó? Nói rằng chúng ta hôn nhau sao?"
"Ông!" Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới Tống Trấn cứ như vậy mà chọc giận y, Tống Trấn không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới mặt Tống Ngọc Trạch lúc đỏ lúc trắng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Ông vô sỉ."
Tống Trấn thấy y không cách nào biết mắng người, rõ ràng đã giận thành như vậy cũng chỉ biết nói có một câu đó.
Cảm thấy đối phương thật sự là quá đáng yêu mà.
Quả nhiên, chỉ cần đối phương vì hắn lộ ra biểu tình khác biệt, mặc kệ là cái gì cũng đều khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn bị mắng mà còn nở nụ cười, quả thực giận tới không tìm nổi phương hướng.
Y mạnh mẽ áp xuống tức giận, nghĩ thầm chính mình thật là không xong, biểu tình trấn định, lãnh đạm ở trước mặt Tống Trấn không biết đã biến đi đâu rồi.
Y đè ép tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo ông, ông đừng tới gần tôi, cũng đừng tới gần bạn của tôi."
"Bạn?" Tống Trấn lộ ra nụ cười như có như không, đột nhiên đến gần Tống Ngọc Trạch, cúi đầu nói: "Con xem nó là bạn? Nó thực sự cũng coi con là bạn sao?"
Tống Ngọc Trạch bởi vì Tống Trấn tới gần, theo bản năng lùi lại hai bước: "Ông có ý gì."
Tống Trấn hừ một tiếng, nói: "Bạn của con thích con, con không biết sao?"
Tống Ngọc Trạch nhíu mày: "Ông nói bậy gì đó, đừng tưởng chính mình biến thái thì người khác cũng là biến thái."
Tống Trấn cười cười, nói: "Được, các con là bạn, vậy con có cùng nó hôn môi qua chưa." Tầm mắt hắn chặt chẽ nhìn Tống Ngọc Trạch, ánh mắt đảo qua bờ môi của y.
Tống Ngọc Trạch giơ tay muốn đánh hắn: "Ông khốn khiếp."
Bất quá nhất cử nhất động của y đều ở trong mắt Tống Trấn, y vừa nhấc tay đã bị Tống Trấn bắt được.
Tay Tống Trấn thập phần hữu lực, kiềm chế làm cánh tay Tống Ngọc Trạch muốn động cũng không thể động.
Khoảng cách gần như vậy làm tim Tống Ngọc Trạch đập nhanh hơn, y lạnh lùng nhìn Tống Trấn nói: "Buông ra."
Tống Trấn không có thả ra, ngược lại cả người ép sát vào Tống Ngọc Trạch, thấp giọng nói: "Lần trước là nụ hôn đầu của con đúng không? Hơn nữa trừ ta ra cũng chưa có ai hôn qua con?" Trong giọng hắn có vài phần sung sướng.
Bởi vì hai người dựa vào cực gần, Tống Ngọc Trạch không biết sao lại cảm thấy nguy hiểm, y nhịn không được kêu lên: "Tống Trấn, nếu ông còn dám hôn tôi, tôi lập tức báo cảnh sát."
"A." Tống Trấn bị lời nói của y chọc cười, nâng lên thân mình, buông y ra, hài hước nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cũng biết lời nói vừa rồi của mình có bao nhiêu buồn cười, nhưng lúc nãy y thật sự rất sợ Tống Trấn lại muốn cường hôn mình.
Nếu hai người đánh nhau, y một chút phần thắng cũng không có, y hoàn toàn không biết nên đối phó với Tống Trấn như thế nào.
Tống Trấn đột nhiên thu hồi tươi cười, nhàn nhạt nói: "Không cho con cùng Lục tiếp xúc nữa." Khẩu khí của hắn thực bình thường, tựa như đang nói con đừng ăn món này.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy Tống Trấn quá buồn cười, lạnh lùng nhìn hắn: "Ông quản không nổi tôi."
Tống Trấn nói: "Nó thích con.
Muốn con, giống như ta vậy.
Hiểu không?"
Tống Ngọc Trạch: "Ông bệnh tâm thần." Y quả thực bị mức độ vô sỉ của Tống Trấn làm khiếp sợ rồi, ai lại nói thích con ruột của mình còn nói tới hợp tình hợp lý như thế.
Tống Trấn không kiên nhẫn nhíu mày: "Ta nói, không cho con cùng nó lui tới nữa."
Tống Ngọc Trạch cũng phát hỏa, nhịn không được lớn tiếng: "Tôi mới không thèm nghe ông."
Tống Trấn mắng một câu thô tục, rồi mới nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch: "Con một hai phải để nó chính miệng thừa nhận thích con, con mới không lui tới với nó nữa phải không?"
Tống Ngọc Trạch cười lạnh một tiếng, nói: "Dù cậu ấy chính miệng thừa nhận thích tôi thì thế nào? Tôi tình nguyện cùng cậu ấy ở bên nhau."
Tống Trấn chỉ cảm thấy một luồng hỏa khí trực tiếp chạy từ ngực đến ót, hắn trầm giọng nói một câu: "Rất tốt." Nói xong, hắn cũng lười bế Tống Ngọc Trạch mà đem y khiêng lên vai, hướng bên ngoài đi ra.
"Ông làm cái gì?" Tống Ngọc Trạch bị động tác đột ngột này của hắn làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng lại mới dùng sức giãy giụa.
Cánh tay hắn đang giữ chặt bên hông y như được đúc từ thiết, mặc cho y có làm thế nào cũng không gây được chút sức mẽ với Tống Trấn.
Bụng Tống Ngọc Trạch đặt trên vai Tống Trấn làm y cảm thấy khó chịu, điều càng quan trọng hơn là tư thế này làm y thấy thẹn muốn chết.
Mặt y đỏ bừng, cũng mặc kệ ý nghĩ của người khác, một bên dùng chân đạp Tống Trấn, một bên lớn tiếng nói: "Khốn khiếp, thả tôi xuống."
Tầm mắt Tống Trấn đảo qua đám người đang vây xem, những người đó vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, toàn bộ đều sợ tới mức không dám xen vào việc của người khác.
Hắn một tay giữ eo Tống Ngọc Trạch, một tay mở cửa xe rồi mới đem y thả mạnh xuống ghế.
Tống Ngọc Trạch bị đụng vào đầu, phát ra một tiếng kêu đau.
Chờ y lấy lại tinh thần, Tống Trấn đã ngồi trên ghế lái, khởi động xe.
Y lập tức ngồi dậy mở cửa, quả nhiên đã bị khóa.
"Ông làm cái gì?" Trong lòng y dâng lên một dự cảm xấu, hoảng sợ nhìn Tống Trấn mặt vô biểu tình đang ngồi trên ghế lái.
Nhưng mặc kệ y nói gì, làm gì, Tống Trấn cũng đều không đáp lại.
Thẳng đến khi xe ngừng ở cửa nhà.
Tống Trấn mới mở cửa, tiếp tục không màng phản kháng của Tống Ngọc Trạch, đem y khiêng trên vai mang lên lầu.
Thời điểm vào thang máy, mấy người đứng cùng cũng kinh ngạc nhìn tư thế kỳ dị của hai người.
Tống Ngọc Trạch rốt cuộc đã là thiếu niên 1m78, tuy rằng gầy nhưng cũng được coi là một nửa nam nhân, đồng dạng bị một người nam nhân khác khiêng thành như vậy thật sự là quái dị.
Cố tình Tống Trấn nhìn hung hãn, người khác có tò mò cũng không dám nhiều lời.
Tống Ngọc Trạch đã sớm từ bỏ giãy giụa, y vừa rồi mới làm qua, biết nó thật vô dụng.
Hiện tại thấy có người nhìn vào, y đang treo ở trên vai Tống Trấn cũng dùng tay che lại khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng thầm đem Tống Trấn mắng trăm ngàn lần.
Về tới nhà, Tống Trấn đem Tống Ngọc Trạch quăng ngã lên sô pha, Tống Ngọc Trạch vừa được tự do, lập tức chạy đi mở cửa.
Nhưng làm y tuyệt vọng chính là, không biết thời điểm nào cửa đã bị đổi mật khẩu mà chẳng biết mật khẩu thì không thể từ bên trong mở ra.
Y khó tin quay đầu nhìn Tống Trấn đang nhàn nhã ngồi một chỗ nhìn mình, nói: "Ông có ý gì."
Tống Trấn ngồi trên sô pha, tư thế thích ý đến không được, hướng y vẫy tay: "Lại đây."
Tống Ngọc Trạch không dám qua, chỉ đứng ở cửa đề phòng nhìn hắn.
Tống Trấn nở nụ cười, một đôi mắt đen dài dã tính lăng lăng nhìn thẳng vào y, nói: "Làm sao, sợ ta cường gian con?"
Tống Ngọc Trạch tức khắc giận đến phát hoảng, run giọng nói: "Mật khẩu là gì."
Tống Trấn không trả lời y, chỉ nói: "Lại đây."
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, lớn tiếng nói: "Cầm tù là phạm pháp ông có biết hay không, mật khẩu là gì."
Từ một khắc Tống Trấn khiêng mình lên y đã cảm thấy nguy hiểm, y không muốn thừa nhận, y thật sự sợ hãi Tống Trấn nhưng cũng không thể để bản thân yếu thế đành phải dùng lãnh ngạnh ngụy trang chính mình.
Khóe miệng Tống Trấn hiện lên một mạt ý cười ngạo mạn, đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh y, vừa đi vừa nói: "Việc trái pháp luật ta làm còn ít sao?"
Người hắn cao lớn, mặc một kiện tây trang màu đen, thân hình đĩnh bạt cường tráng ẩn ẩn có thể thấy được sức dãn cơ bắp, cả người đều tản ra cảm giác nguy hiểm cùng thô bạo khó có thể hình dung.
Tống Ngọc Trạch bị câu nói của hắn đóng đinh tại chỗ, da đầu y có chút tê dại, phía sau thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Theo Tống Trấn tới gần, y muốn né tránh nhưng hai chân lại không nghe sai sử.
Tống Trấn thấy sắc mặt y trắng bệch, cười một tiếng, nâng cằm y lên, cúi đầu nói: "Hiện tại bộ dáng của con rất ngoan, lúc nãy cũng ngoan như vậy không phải tốt rồi sao."
Cả người Tống Trấn như một tòa tiểu sơn, tuy không đè ở trên người Tống Ngọc Trạch nhưng lại cho y cảm giác áp bách mãnh liệt.
Tống Ngọc Trạch thấy rất không thoải mái, đang muốn đẩy tay Tống Trấn ra, lại bị câu nói kế tiếp của hắn làm chấn động.
Tống Trấn cúi người xuống, nghiêng đầu dùng âm thanh trầm thấp từ tính thủ thỉ bên tai y: "Ta, thích nhất làm chuyện phạm pháp.
Tỷ như, thao con trai thân sinh của mình..." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...