Thạch Nghị chẳng nhớ rõ sự tình lúc ấy, chỉ biết khắc trước còn đang khoe khoang cái mã tấu tuyệt đẹp được ông ba tặng nhân dịp sinh nhật với An Thừa Trạch, giây tiếp theo An Thừa Trạch đã xanh mặt mím môi nhào lên, sau đó màu máu phủ mờ toàn bộ tầm nhìn, anh nặng nề ngã xuống, An Thừa Trạch mặt mũi trắng bệch đè lên người. Gáy đập xuống đất, mất đi tri giác.
Tới khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, một mắt bị che thấy không rõ mọi thứ, mặt hơi đau, người ba một năm chẳng gặp được mấy lần đang ngồi trước giường, biểu tình cực kỳ kém, chính là nét mặt hung dữ trong những trận đòn đau nhất. Mỗi lần ba về nhà, anh đều bị đánh, thấy Thạch Lỗi tái mặt nhìn mình, Thạch Nghị cúi đầu nhận lỗi: “Ba, con sai rồi, con không nên bắt nạt bạn học, không nên cầm dao hù bạn, ba đánh con đi.”
Thạch Lỗi thở dài não nề, vươn tay với anh, Thạch Nghị khẩn trương rụt cổ, nhắm tịt mắt, lại vì động tác này mà động đến vết thương, đau tới mức “ss!” một tiếng.
Tay kia không tát qua như dĩ vãng mà có chút dịu dàng đặt lên đầu, Thạch Nghị ngạc nhiên mở to mắt, bắt gặp thần sắc chưa từng thấy trong mắt ba, trĩu nặng như núi, rồi lại bao dung như biển cả. Thạch Nghị lần đầu tiên cảm nhận được bàn tay ấy to lớn, mềm nhẹ biết bao, nhưng lại mạnh mẽ vô vàn.
“Là ba sai,” Thạch Lỗi cất lời nặng nề, “biết rõ con chỉ là ranh con, vậy mà còn đưa dao cho con.”
Thạch Nghị chán nản cúi đầu, xem ra vẫn là mình sai.
Những ngày bị thương nằm viện thật nhàm chán, chẳng hiểu vì sao các anh em đều không đến thăm anh. Rõ ràng chỉ là vết thương ngoài da đơn giản, theo Thạch Nghị thì đã hết đau rồi, tại sao vẫn phải nằm viện, mỗi ngày có bác sĩ lật tới lật lui trên mặt? Anh nghẹn đến khó chịu, chạy loạn khắp nơi trong bệnh viện, rồi thấy ngoài phòng bệnh có một phụ nữ rất xinh đẹp song ăn mặc rách rưới đang cúi đầu khom lưng với ba, mặt ràn rụa nước mắt. An Thừa Trạch đứng kế người ấy, dường như hắn lại gầy thêm, nom có vẻ càng lùn.
Thạch Nghị muốn lao tới ôm chặt An Thừa Trạch, tuy người này rất không biết điều, nhưng chỉ cần hắn tự nguyện cúi đầu, Thạch lão đại anh vẫn sẽ bảo vệ hắn nha. Kỳ thực, kỳ thực từ lúc An Thừa Trạch chuyển trường đến anh đã thích cậu bạn bộ dạng sạch sẽ này, trên người anh và các anh em toàn bụi đất, An Thừa Trạch thì khác, tuy quần áo đã giặt đến bạc màu, nhưng luôn ngay ngắn chỉnh tề. Góc sách vở chưa bao giờ bị cong, sách bài tập sắp viết kín mà vẫn sạch như vậy, bài ghi chép còn đẹp và đầy đủ hơn cả thầy cô viết trên bảng.
Là một học sinh giỏi, chẳng chung đường với anh, thật đáng tiếc, diện mạo dễ nhìn thế mà. Thạch Nghị nghĩ.
An Thừa Trạch khác với Thạch Nghị, hắn luôn cự tuyệt người lạ cả ngàn dặm, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng cứng nhắc, luôn gầy và lùn như vậy, tóc dán sát vào vành tai, mềm mềm, rất đẹp. Đôi khi trông thấy một lọn tóc của hắn thỉnh thoảng rũ xuống, lòng Thạch Nghị lại ngứa ngáy như bị lông vũ quét qua, thích cực kỳ.
Ngặt nỗi bọn họ không cùng chí hướng, Thạch Nghị có thể tóm một thằng nhóc đến bới móc rồi đánh cho nó răng rơi đầy đất, lại chẳng thể làm gì cậu bạn chưa từng đồng thời xuất hiện với mình. Anh có nguyên tắc, còn lâu mới ức hiếp bạn học bình thường, nếu học sinh lớp họ bị lớp khác hoặc lớp trên khi dễ, anh sẽ dẫn người đi tẩn đối phương một trận nên thân.
Tuy nhiên, từ khi chuyển trường đến nay, An Thừa Trạch chưa có gì nổi bật, chưa bao giờ bị bắt nạt. Thạch Nghị không thể làm quen bằng cách giúp người ta, chỉ đành ngày ngày nhìn ngắm mái tóc suôn mượt, dáng vẻ chép bài nghiêm túc và khuôn mặt không biết cười của hắn.
Đến một ngày, bọn họ được xếp thi cùng phòng, dù mấy đứa cho anh cóp bài đều vắng mặt, nhưng An Thừa Trạch ngồi gần mình, vui quá đi mất! Thạch Nghị hưng phấn liên tục đá ghế hắn, muốn xin đáp án, chỉ cần An Thừa Trạch cho mượn bài thi chép là mình có thể mời hắn ăn cơm, trưa rủ hắn về nhà mình ăn. An Thừa Trạch quả thực rất gầy, Thạch Nghị sớm biết trưa nào hắn cũng ăn cơm mang từ nhà, chẳng hề có thịt, tuyệt đối không ngon, hèn chi vừa lùn vừa ốm thế kia.
Nhưng An Thừa Trạch chưa cho anh chép bài, thi xong còn nghiêm mặt bảo Thạch Nghị đừng quấy rầy hắn nữa. Thạch Nghị giận lắm, rõ ràng mình muốn giúp An Thừa Trạch mà! Kết quả sang hôm thi tiếp theo càng đá ghế mạnh hơn, An Thừa Trạch vẫn làm lơ anh, còn nộp bài sớm về nhà trước.
Điểm thi được công bố, An Thừa Trạch đứng đầu khối, bài thi của mình lại toàn dấu gạch chéo đỏ rực. Bị ông ba cho ăn một trận dây lưng, các tiểu đệ thì nói, trời, lão đại ngồi chung với hạng nhất khối mà, chẳng lẽ nó không cho anh quay bài hả? Thứ không biết điều, bộ nó không biết nó có thể yên ổn học tập đều nhờ công lão đại sao? Nhờ lão đại bảo vệ cả lớp, tụi nó mới không bị học sinh lớp trên ăn hiếp, mấy đứa lớp khác còn bị giật tiền kia kìa.
Thạch Nghị cũng tức vô cùng, tại sao mình làm gì An Thừa Trạch cũng cho ăn bơ? Vì thế, anh dẫn đàn em chặn đường An Thừa Trạch, đàn em muốn đánh hắn nhưng bị Thạch Nghị trấn áp, Thạch Nghị lấy tay bóp mặt An Thừa Trạch, làn da vừa mềm vừa mịn vừa trắng, nhưng gầy quá. Anh thấy An Thừa Trạch chớp mắt đầy căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, lông mi rất dài, khoảnh khắc lông mi lướt qua, trái tim bỗng ngứa không thôi.
Từ đó về sau, An Thừa Trạch cũng phản ứng lại anh, có thể nói vài câu — mỗi lần gặp đều hằn học nhìn Thạch Nghị, thốt mấy câu dữ dằn như “Tôi không sợ cậu, vĩnh viễn cũng không cho cậu cóp bài”. Thạch Nghị phát hiện mình ngày càng thích trêu ghẹo An Thừa Trạch như thế, nom mặt hắn rốt cuộc không còn cứng ngắc, mỗi khi bóp mặt hắn, trong lòng luôn có chút kích động.
Do vậy, Thạch Nghị càng thích khi dễ An Thừa Trạch hơn, cơ hồ vài ngày lại uy hiếp hắn một lần, còn thường xuyên cướp bài tập của hắn, hại An Thừa Trạch buộc phải làm lại. Nhưng vở và bút An Thừa Trạch dùng thật sự rất dỏm, thỉnh thoảng Thạch Nghị sẽ lén đặt bút và vở vào hộc bàn An Thừa Trạch, song chưa từng thấy hắn xài, lần nào cũng nộp thẳng cho thầy, khiến Thạch Nghị càng tức giận.
Tiếp theo là sinh nhật, ba hiếm có lần về nhà tặng anh một cây dao vừa đẹp vừa bén. Thạch Nghị kìm lòng chẳng đậu xách nó đi chặn An Thừa Trạch, cho hắn xem cây dao xinh đẹp lợi hại của mình. Thạch Nghị chờ An Thừa Trạch giương mắt hâm mộ nhìn mình, gọi mình lão đại… hoặc đại ca cũng được nha. Nhưng An Thừa Trạch chẳng gọi, hắn kích động nhào lên, rồi anh nằm viện tới giờ.
Anh rất thích An Thừa Trạch, muốn kết bạn với hắn, nhưng mặc kệ làm thế nào, An Thừa Trạch cũng không nhìn anh, không thích anh, hơn nữa còn ghét anh hơn.
Hiện tại gặp An Thừa Trạch, Thạch Nghị xúc động muốn chạy qua ôn chuyện, nào ngờ An Thừa Trạch lại nghiêm mặt, quỳ phịch trước mặt Thạch Lỗi, người phụ nữ cạnh hắn cũng quỳ. Anh thấy An Thừa Trạch khóc, một An Thừa Trạch có gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn bất kể bị anh dọa dẫm cỡ nào cũng quật cường không khóc, đang rơi lệ. Còn người phụ nữ cạnh hắn thì cầm tiền đưa cho ba.
Thạch Lỗi thở dài thườn thợt, nhận tiền rồi phất tay bảo bọn họ đi đi. Vẻ mặt người phụ nữ như thở phào nhẹ nhõm, kéo An Thừa Trạch đứng lên, An Thừa Trạch nhìn tiền trên tay ba, biểu cảm rất đáng sợ.
Thạch Nghị về giường bệnh, thành thành thật thật nằm yên, thâm tâm khó chịu nói không nên lời. Anh không rõ, chỉ là bất cẩn bị thương như trước đây mà thôi, cớ gì phải nằm viện lâu như vậy, sao An Thừa Trạch với người kia lại quỳ trước ba, sao An Thừa Trạch lại khóc? Anh không hiểu.
Chẳng lâu sau, vết thương của anh đã đóng vảy, không cần nằm viện nữa. Thạch Lỗi đón Thạch Nghị về nhà, chả biết bận rộn cái gì mà lại đi mất. Lúc soi gương, Thạch Nghị phát hiện trên mặt mình có thêm vết sẹo thật dài, đặc biệt khó coi, gương mặt đẹp trai bị chém thành hai nửa. Nhưng chắc chả sao, nam tử hán đại trượng phu, vết sẹo là huân chương. Kết quả, ba không cho anh để lộ vết thương ra, cho mang tới một đống thuốc, sai bảo mẫu bôi thuốc cho anh mỗi ngày, quấn băng gạc thật dày, trông cứ như rồng chột mắt.
Song, tại sao ba vẫn chưa cho mình đi học, ở nhà mãi chán chết.
Về nhà chưa đầy hai hôm đã có người gõ cửa, Thạch Nghị mở cửa, là An Thừa Trạch, hắn đến thăm mình! Thạch Nghị phấn khích không biết làm gì mới tốt, hay An Thừa Trạch áy náy vì làm bị thương mặt mình nên tới giải thích? Vậy anh có thể hào phóng mà tha thứ cho hắn, rồi bảo tụi mình hãy làm bạn, vậy là có thể nắm tay An Thừa Trạch, khoác vai hắn, làm anh em tốt, còn được cóp bài thi chép bài tập, ba không cần lo chuyện học hành của mình nữa.
“Cậu vừa lòng chưa?” An Thừa Trạch không vào nhà, chỉ đứng trước cửa lạnh lùng nói, “Rõ ràng là cậu bắt nạt tôi, là cậu cầm dao tính làm tôi bị thương, tôi chỉ muốn ngăn cậu, tại sao, tại sao tôi lại bị nhà trường khuyên chuyển trường? Tại sao mẹ tôi phải bán nhà trị thương cho cậu? Giờ chúng tôi ngay cả nơi ở cũng không có, mẹ cũng phải nghỉ việc, mất hết rồi! Trong lớp sẽ không còn ai cãi lời cậu nữa , bất kể ngồi với ai cũng được cho cóp bài thi chép bài tập, đứa duy nhất không nghe lời sắp cút đi thật xa rồi, cậu hài lòng chưa!”
Thạch Nghị hoàn toàn chẳng rõ An Thừa Trạch đang nói gì, mắt không bị quấn băng nhìn hắn có chút mờ mịt, đoạn nghe An Thừa Trạch nói tiếp: “Tôi phục cậu rồi, Thạch Nghị, tôi tâm phục khẩu phục rồi, từ nay cậu bảo tôi làm gì cũng được! Đáng tiếc, tôi không còn ở trường này nữa, mẹ với tôi không tiền không nhà, sắp phải rời khỏi tỉnh Kiến, chúng tôi sắp cuốn xéo rồi, cậu hài lòng thỏa dạ được rồi đó!”
Rống xong, An Thừa Trạch xoay người chạy xuống lầu, Thạch Nghị muốn đuổi theo nhưng lần đầu tiên nhận ra mình căn bản không có lý do đuổi theo. Anh chạy vào nhà, từ cửa sổ trông thấy An Thừa Trạch vẫn chạy cật lực, chạy đến một nơi rất xa, khuất khỏi tầm mắt mình.
Thạch Nghị bức bối ngồi xuống sofa chốc lát. Đột nhiên như phát điên mà chạy vào phòng, lấy ra món quà sinh nhật bị ba tịch thu rồi cất vào hộp khóa lại – con dao kia, ra sức đập chiếc hộp, rốt cuộc cũng đập vỡ, rồi hung hăng ném dao xuống đất đạp lên, nhưng dao quá rắn chắc, căn bản đạp chẳng hỏng.
An Thừa Trạch đi rồi.
Thạch Nghị thừa dịp trong nhà không có ai, nghe ngóng được địa chỉ nhà An Thừa Trạch, chạy qua chỉ thấy căn nhà phổ thông ấy đã bị xe ủi san bằng, chẳng còn lại gì, chỉ là một đống gạch vụn.
Lần đầu tiên Thạch Nghị học được hối hận, lần đầu tiên bừng tỉnh lúc nửa đêm vì mơ thấy mặt một người, người ấy chảy nước mắt, người ấy cùng mẹ hắn quỳ trước mặt Thạch Lỗi. Thạch Nghị muốn chạy tới đỡ họ dậy, đoạt số tiền mà ba thở dài nhận lấy trả cho họ. Là lỗi của anh, anh không nên nghịch dao, dao rất nguy hiểm. Không nên khi dễ An Thừa Trạch khiến hắn ghét mình, anh sai rồi.
Thạch Nghị biết sai, nhưng anh nào biết, lỗi lầm ấy sẽ đeo bám mình cả đời, ảnh hưởng đến tiền đồ của chính anh.
Thật bất ngờ, mới mấy hôm đã lại gặp ba, lần này ba dẫn anh đi Bắc Kinh, thành thị lớn quá chừng, toàn là cao ốc, buồng cầu thang còn tự di chuyển, đứng một chỗ là lên được tầng cao nhất, chả mất chút sức nào, vui ghê. Ba mang anh đi bác sĩ, bác sĩ nhìn vết sẹo trên mặt anh, lắc đầu, ba sờ đầu Thạch Nghị, biểu tình rất khổ sở.
Liên tiếp vài tháng, bọn họ chạy khắp cả nước, Thạch Nghị bấy giờ mới phát giác hóa ra mặt mình là vấn đề rất lớn.
Anh muốn làm quân nhân, nhất định có thể làm quân nhân. Nhưng vết sẹo này sẽ tước mất cơ hội ngay từ vòng kiểm tra sức khỏe.
Ba chuyển trường cho anh, không học tiếp tại tỉnh Kiến nữa mà chạy đến Bắc Kinh, nơi bác cả với bác hai ở, học sinh trong trường đều học cực giỏi, nhưng ai cũng cười nhạo sẹo trên mặt anh. Chúng nó thậm chí còn tránh xa anh, Thạch Nghị nghe chúng tụ tập bàn tán về mình, người nó toàn mùi nông dân, mặt xấu muốn chết, chắc toàn đi đánh nhau.
Bọn chúng không đánh nhau với anh, nhưng sẽ chế giễu đầy ác ý. Chỉ cần anh muốn động thủ, chúng sẽ mách thầy, bảo Thạch Nghị hành hung.
Sau này lên cấp hai, các học sinh lén đồn Thạch Nghị từng giết người, từng ngồi tù, chả hiểu sao sức tưởng tượng của bọn nó lại phong phú thế, cái gì cũng đoán được. Chẳng ai tiếp cận anh, mọi người đều nhạo báng anh, Thạch Nghị cũng không tiếp xúc với mấy người kia, dần dà anh hiểu cái gì là lòng người dễ đổi, là mỉm cười ác ý.
Anh tiến vào thời kỳ phản nghịch, bắt đầu thù hận mọi người trên thế gian, thậm chí đôi khi còn oán hận An Thừa Trạch, là hắn hại mình biến thành như vậy. Nhưng thường thì ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi thôi, Thạch Nghị lập tức lại áy náy, những giọt nước mắt ngày ấy khi quỳ xuống và vẻ mặt trước khi đi của An Thừa Trạch, Thạch Nghị mãi mãi không quên. Cho nên, thôi đánh nhau, thôi kéo bè kéo cánh, lại càng không ăn hiếp bạn. Dù có ai giáp mặt chửi mình, Thạch Nghị cũng chỉ siết chặt nắm đấm cố nhịn, anh không muốn thấy An Thừa Trạch khóc nữa.
Tiểu học và cấp hai sau đó là một hồi ác mộng mãi không thoát được, Thạch Nghị chẳng nhớ bản thân vượt qua quãng thời gian ấy bằng cách nào, chỉ biết thành tích của anh vẫn rất kém, trong trường không có bạn, những anh em cũ cũng xa cách không ít. Thành tích thi cấp ba khá gay go, phải ở lại lớp, sang năm thứ hai nhờ bác cả hỗ trợ anh mới lên nổi cấp ba, rồi một lần nữa gặp lại An Thừa Trạch.
Bất đồng với tiểu học, Thạch Nghị nuôi một mái tóc dài quái dị che nửa mặt, vừa u ám vừa âm trầm, bạn học rất ít đến gần anh, cũng không ai thấy sẹo trên mặt anh. Anh cứ khiêm nhường như thế mà tiêu phí thời gian trên trường, cho đến ngày bắt gặp An Thừa Trạch trong sân trường. Hắn vẫn dễ nhìn như trước, cao lên khá nhiều, vẫn rạng rỡ sáng sủa và cười đẹp như vậy. Thạch Nghị quan sát từ xa, bỗng dưng tim rất khó chịu rất khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó, chỉ có thể nhìn An Thừa Trạch tươi cười sáng lạn sóng bước cùng một cô nàng xinh đẹp, giúp cô ta xách cặp, chọc cô ta cười. Chả biết cô nàng kia cúi đầu nói gì mà khuôn mặt vốn không biểu cảm của An Thừa Trạch đột nhiên đỏ lên, đây là nét mặt Thạch Nghị chưa từng thấy trước đây.
Về tới nhà, ba đến Bắc Kinh thăm anh. Ba hỏi Thạch Nghị, còn muốn làm quân nhân không?
Thạch Nghị đáp, muốn.
Thạch Lỗi hỏi, khổ vô cùng, hơn nữa còn có khả năng bị khai trừ vì vết sẹo, thế cũng đi sao?
Thạch Nghị nói, muốn.
Vì vậy, anh mới mười bảy tuổi đã bị Thạch Nghị đưa đến một căn cứ bí mật, sau khi vượt qua một năm huấn luyện tố chất thân thể và sát hạch kiến thức súng ống, những người bạn khác hoặc đi hoặc lưu lại, chỉ mình anh bị dẫn tới nơi đóng quân phụ cận Bắc Kinh rèn luyện, cũng vì vết sẹo trên mặt kia mà cần kiểm tra phẩm hạnh.
Thạch Nghị gần như đã quen với những kỳ thị mà vết sẹo mang lại. Trên thực tế, trong thời gian huấn luyện tại căn cứ, thành tích nổi trội xuất sắc khiến anh tìm về được tự tin, rốt cuộc phấn chấn trở lại. Học viên trong căn cứ đều có tâm huyết, không ai để ý vết sẹo, vì tự mỗi người đều có quá khứ còn muôn màu muôn vẻ hơn. Huấn luyện viên cũng không quan tâm, một vết sẹo có là cái gì, tay ai trong số họ chẳng dính đầy máu tươi.
Trước khi đi, mọi người đều vỗ vai anh, bảo phẩm hạnh khẳng định đủ tư cách, bọn họ chờ anh quay về đội.
Thạch Nghị tràn ngập lòng tin, ung dung đi tham gia huấn luyện tân binh, sau đó trong một lần đi toilet trong giờ nghỉ, lại tiếp tục gặp An Thừa Trạch.
Một An Thừa Trạch nhếch nhác không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...