Có quan nhị đại Thạch Nghị giúp, mọi chuyện được giải quyết rất nhanh, mấy tên gây chuyện trở lại phòng làm việc, An Thừa Trạch tiếp tục làm ông chủ nhàn rỗi. Nhưng hắn không thu lại tiền tá túc cho mượn, hoa hồng năm năm sau cũng không trả, thế mà mấy người này còn tưởng mình chiếm được món hời lớn, tự dưng được dùng nhiều tiền hơn một đoạn thời gian, thật ngây thơ làm sao.
Bận bịu lo xong việc, kỳ nghỉ quốc khánh chỉ còn ba ngày, may mà cả hai đã nhân lúc rãnh rỗi làm hết bài tập, ba ngày còn lại có thể thư giãn. An Thừa Trạch nằm trên giường nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Thạch Nghị dựa bên người hắn, chợt cảm thấy hạnh phúc nhất thế gian chỉ đến thế mà thôi.
“Quên nói,” Thạch Nghị đột nhiên mở miệng, “hai tháng nữa ba tớ cũng tới Bắc Kinh, ổng được điều đến đây, có thể đúng giờ đi làm về nhà, nên tớ cũng phải dọn về.”
Giọng Thạch Nghị có phần uể oải, ban đầu lúc muốn đến Bắc Kinh, anh nghĩ chỉ cần nhìn thấy An Thừa Trạch là được, dù tách ra cũng chẳng sao. Nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian ngày ngày chung giường với An Thừa Trạch, được ngắm gương mặt ngày một xinh trai mà tiến vào cõi mộng, đến cả trong mơ cũng có thể nhìn thấy, Thạch Nghị thật sự rất hạnh phúc. Từ tằn tiện đến xa xỉ thì dễ, chứ từ xa xỉ mà quay về tằn tiện khó lắm, nếm trải những ngày được gặp An Thừa Trạch cả ngày lẫn đêm, nếu sau này biến thành chỉ lên lớp mới thấy, Thạch Nghị nghĩ mình khó lòng chịu đựng nổi.
“Thật sao, thế cũng tốt.” An Thừa Trạch tỏ ra chẳng hề gì, hắn không nói đùa, mà thực sự cảm thấy ban đêm nên tách ra với Thạch Nghị.
Thạch Nghị bên kia rốt cuộc có cảm giác hay không thì hắn không biết, tóm lại An Thừa Trạch có chút nhịn không được. Cho dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều tự hào về sức nhẫn nại của mình, nhưng đang tuổi tràn trề nhựa sống, mỗi ngày lại chung giường với người mình hơi có cảm tình, cứ tới nửa đêm là An Thừa Trạch muốn bốc hỏa. So với Thạch Nghị đốt đặc cán mai, An Thừa Trạch chẳng thiếu kinh nghiệm gì ở kiếp trước, nên biết rất rõ chuyện giữa nam nam, một khi đã hiểu thì càng dễ liên tưởng tới Thạch Nghị, cũng càng dễ bén lửa. Vừa nghĩ mình thế mà còn kiềm chế thua nhóc đen nhẻm, An Thừa Trạch lại khó chịu, muốn chia phòng ngủ.
Nhưng Thạch Nghị đã lên giường, với tính cố chấp của nhóc con này, tuyệt đối không đời nào đi xuống.
Thạch Lỗi đến Bắc Kinh là chuyện tốt, phải mau đuổi nhóc này đi mới được.
Thạch Nghị giương đôi mắt đáng thương như chú cún bị vứt bỏ nhìn hắn, đến hôm nay, người chung quanh An Thừa Trạch cũng học xong bộ bán manh đại pháp của hắn. Thằng nhóc ngót nghét 1m9 lại lộ ra ánh mắt đáng yêu như vậy, An Thừa Trạch nhắm mắt quay đi, khỏi thấy đỡ phiền.
Thạch Nghị trợn mắt muốn rụng cả song mà chẳng thấy An Thừa Trạch hồi tâm chuyển ý, đành chán nản nằm lại. Anh đâu phải thằng ngốc, kể từ lần xa nhau trước, giữa mình và Tiểu Trạch đã có gì đó thay đổi. Song rốt cuộc là thay đổi ở đâu, Thạch Nghị nghĩ không ra. Anh chỉ biết Tiểu Trạch vẫn là người quan trọng nhất với mình, là người mình yêu thương đến tận đáy lòng. Dẫu hắn không còn là thân bốn khúc trong quá khứ nữa, mà đã cao đến 1m75, anh vẫn thích hắn như vậy, cảm thấy hắn ngày càng dễ nhìn.
Bất kể thế nào, ít nhất hiện tại họ vẫn ở cùng nhau. Thạch Nghị cũng xoay người ôm An Thừa Trạch từ sau lưng, nhịn không được thò móng vuốt sờ sờ vành tai hắn, nắm chặt lấy, ngủ.
Tháng 10 tại tỉnh Kiến đã bắt đầu khoác áo ấm thật dày, khí hậu Bắc Kinh lại đang vào thời điểm ấm áp nhất, ngọn gió thu mang chút se lạnh ngoài cửa sổ thổi lên người hai thiếu niên, khiến Thạch Nghị không khỏi ôm chặt An Thừa Trạch.
Vào ngày nghỉ cuối cùng, An Thừa Trạch nhận được điện thoại của Lâm Đức Cửu. Chẳng rõ hắn từ đâu biết được số máy nhà An Thừa Trạch, rồi làm như kéo được nhị ngũ bát vạn không bằng, giọng điệu chả khác gì bố thí: “Sắp đi học rồi, tâm trạng tôi đang tốt nên muốn mời cậu ăn cơm, giờ đi luôn đi, tới chỗ lần trước ấy.”
*kéo được nhị ngũ bát vạn: tiếng địa phương Bắc Kinh, trên bàn mạt chược 258 là “tướng”, phải có đôi 258 thì mới ù được, nên người nắm được 258 giống như nắm trùm trên bàn cờ. Vì vậy, câu này đại biểu cho thái độ ngông cuồng ngạo mạn, coi trời bằng vung
An Thừa Trạch: “… Không có hứng, tôi cứ dòm thấy bản mặt cậu là khó chịu.”
Lâm Đức Cửu đầu kia xù lông: “Thiếu gia mời cậu ăn cơm là nể mặt cậu, người khác có mời tôi cũng không thèm đi đâu!”
“Vậy hở, hay là cứ xem thường tôi đi.” An Thừa Trạch trực tiếp cúp máy, dù đã quyết định quan hệ tốt với Lâm Đức Cửu, nhưng thế không có nghĩa hắn thuận mắt tên này, tốt nhất là ít gặp thôi.
Lúc này, Thạch Nghị mới tập luyện và tắm rửa xong, ở trần bước ra, mới lên lớp mười mà cơ ngực cơ bụng lẫn nhân ngư tuyến đều không thiếu. Tay dài eo thon, vai rộng mông hẹp, đôi chân dài xuyên quần đùi tứ giác, chiếc quần bó sát phác họa hình dáng cơ thể, An Thừa Trạch nhìn mà có xúc động trào máu mũi.
Chẳng khoa học chút nào, rõ ràng Thạch Nghị nảy sinh tâm tư với hắn trước, hắn thấy thầm mến quá đáng thương mới tiện thể đáp lại chút đỉnh, giờ chính hắn lại hóa thành nhóc con vừa thấy người trong lòng liền thao thức con tim là sao? An Thừa Trạch cảm giác mặt hơi nóng lên, giận bản thân không biết khống chế cảm xúc, mà Thạch Nghị lại chọn ngay lúc này nhào lên, thân trên trần trụi dán sát vào cánh tay An Thừa Trạch, chỗ nhô ra trên ngực thỉnh thoảng cọ qua tay hắn. Thạch Nghị vắt chéo chân ngồi cạnh hắn, cầm chai nước tu một hơi đến hết, nước đọng từ khóe miệng chảy xuống, lướt qua chiếc cằm cương nghị như dao tước và hầu kết đang chuyển động không ngừng, nước trên mái tóc chưa khô nhỏ từng giọt xuống bờ vai.
“Mát ghê! Bắc Kinh nóng thật, rõ ràng thuộc miền Bắc mà tới tháng 10 vẫn nóng như vậy, miền Nam chả biết sống thế nào nữa. Phải như tỉnh Kiến mới tốt, sang đông toàn hoa tuyết trắng xóa đẹp quá trời… Tiểu Trạch cậu sao vậy?” Thạch Nghị đặt chai xuống, chỉ thấy An Thừa Trạch đang híp mắt dòm mình, ánh nhìn như lửa quét qua toàn thân, nhìn tới mức anh run rẩy, muốn nổi cả da gà, có cảm giác lâng lâng. Tuy ánh mắt này khiến anh hơi bối rối, nhưng lại thích hắn nhìn mình như vậy.
An Thừa Trạch buộc mình thu hồi tầm mắt, đang lẩm nhẩm “sắc tức là không, không tức là sắc” thì điện thoại reo. Hắn tiện tay nhấc máy, quả nhiên vẫn là Lâm Đức Cửu.
“Tôi bảo này, thấy cái mặt cậu là muốn ói rồi, không muốn ăn với cậu.” An Thừa Trạch nói chẳng chút nể nang, hắn đối với Lâm Đức Cửu là lúc cần thì sờ đầu hai phát, thằng nhóc này sẽ ngốc nghếch sáp lên ngay, lúc không cần chỉ đã thấy bực thì một cước đạp đi.
Không sai, An Thừa Trạch quá đáng như vậy đấy, chính là máy bay chiến đấu của phần tử bại hoại* trong truyền thuyết.
*VIP trong số bại hoại aka bại hoại của bại hoại
“Đừng cúp máy!” Lâm Đức Cửu tức giận hô to, “Chị tôi muốn mời cậu ăn cơm, đi không thì tùy!”
Nói đoạn, hắn liền nóng nảy ngắt điện thoại. Còn An Thừa Trạch vẫn cầm ống nghe, trong điện thoại vang lên tiếng tít tít cũng không định cúp máy.
Lâm Đức Tuệ sao… Mới gặp nhau một lần, tại sao muốn mời mình đi ăn? Muốn mình quan tâm đến Lâm Đức Cửu? Hay muốn cảm ơn mình vì đã chăm sóc Lâm Đức Cửu thời gian qua? An Thừa Trạch đoan chắc Lâm Đức Cửu chẳng nói lời hay nào về hắn, nhưng thành tích và thể năng tiến bộ thể hiện rành rành bên ngoài, nhờ ai thì vừa nhìn đã hiểu. Với tư cách là chị cả quan tâm em trai nhất, lại dưới tình huống cha mẹ vắng nhà, Lâm Đức Tuệ thay mặt cảm ơn mình cũng bình thường.
Nhưng cơ hội này…
An Thừa Trạch quay số gọi lại: “Tôi đi, cho tôi biết cách liên lạc với chị cậu, tôi trực tiếp cám ơn chị ấy.”
“Hừ, biết ngay cậu có mưu đồ bất chính với chị tôi mà, còn khuya mới cho cậu biết!” Lâm tiểu thiếu gia ngạo kiều cúp điện thoại, tuy rất vui vì tối nay có thể ăn cơm chung với An Thừa Trạch, nhưng cảm giác bức bối trong lòng là sao thế này, nhất định là bởi nhóc con kia quá không biết điều.
“Tối nay tôi có việc ra ngoài,” An Thừa Trạch nói với Thạch Nghị, “cậu tự gọi cơm đi.”
“Cậu đi làm gì?” Thạch Nghị lập tức phất cờ nguy cơ, anh luôn có một trực giác khó tả với An Thừa Trạch. Dạo trước An Thừa Trạch bận việc ra ngoài, Thạch Nghị chẳng cảm thấy gì, nhưng chỉ cần hắn đi tìm Dương Phong, Thạch Nghị tức khắc cảm giác được, một là không cho hắn đi, hai là theo dõi rồi đánh nhau với Dương Phong.
An Thừa Trạch theo bản năng không muốn cho Lâm Đức Tuệ với Thạch Nghị gặp nhau, họ hẳn là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau, gặp cũng chẳng lợi lộc gì. Vì thế, hắn đẩy ngực Thạch Nghị xuống, bị nhiệt độ trên làn da kia làm bỏng tay: “Về mặc quần áo đi, dù gì cũng tháng 10 rồi, coi chừng cảm bây giờ. Tôi ra ngoài ăn bữa cơm thôi, đừng có canh chặt như vậy chứ.”
Thạch Nghị hiển nhiên vẫn muốn đi theo, đáng tiếc An Thừa Trạch ăn mặc rất chỉnh tề, đổi giày là đi được ngay. Mà anh lại trần trụi, cứ vậy đi thì không hay, chờ thay đồ xong thì An Thừa Trạch đã xuống lầu một từ đời nào rồi. Bắc Kinh chẳng phải tỉnh Kiến mấy năm trước, cách mấy trăm mét vẫn có thể đuổi kịp. Bắc Kinh đất rộng người đông, chớp mắt mà người cách đó mấy mét đã biến mất tăm hơi, Thạch Nghị căn bản không đuổi kịp.
An Thừa Trạch đến nơi hẹn rất nhanh, tối nay Lâm Đức Tuệ đưa Lâm Đức Cửu về trường, nên nhà hàng được chọn nằm ngay gần trường, nhà An Thừa Trạch trong khu này nên đi vài phút là tới. Hắn vào nhà hàng, phát hiện chị em họ Lâm đã ngồi sẵn chờ mình. Quả nhiên là phong cách của Lâm Đức Cửu, sát lúc muốn đi ăn mới gọi cho mình, người khác có việc quan trọng cũng phải bỏ đó đi gặp hắn ta, tính đại thiếu gia hết chỗ nói.
Ngồi đối diện Lâm Đức Tuệ, coi nhẹ ánh mắt Lâm Đức Cửu, đoạn An Thừa Trạch cười nói: “Đã lâu không gặp, chị Tuệ.”
Cậu trai trẻ ăn nói khéo léo, diện mạo lại đẹp mắt, cho dù Lâm Đức Tuệ sẽ không động lòng trước một bé trai, nhưng con người luôn thích thưởng thức cái đẹp. Cô rất thích thằng bé An Thừa Trạch này, đỡ lo hơn em trai mình biết bao nhiêu. Nhất là học kỳ này em trai nề nếp hơn nhiều, về nhà cũng làm bài tập trước mới ra ngoài lêu lổng, Lâm Đức Tuệ từng tò mò hỏi Lâm Đức Cửu, sao lần này lại chịu làm bài tập hẳn hoi vậy, còn không bỏ tiền thuê người làm hộ. Lâm Đức Cửu trả lời rằng, trước khi ra khỏi trường có đánh cược với An tiện nhân, An tiện nhân bảo hắn chắc chắn làm không xong bài tập, dù có xong cũng là nhờ người khác làm giùm hoặc cọp bài giải, vậy nên lúc đi học phải đập bài tập vào mặt An tiện nhân mới hả giận.
Lâm Đức Tuệ hết sức sửng sốt, vậy mà có người quản được em trai mình, chợt nhớ lần trước từng gặp qua thiếu niên này, thầm nghĩ phải tìm cơ hội cám ơn cậu bé. Ai dè hơn một tháng không gặp, nom cậu bé lại càng khôi ngô hơn, nếu lớn thêm chút nữa, Lâm Đức Tuệ cũng chẳng dám chắc liệu mình có thích hắn hay không, nhưng giờ thì vẫn con nít lắm.
Trong bữa ăn, Lâm Đức Cửu có lên tiếng xem thường An Thừa Trạch mấy lần, song hắn đều tỉnh bơ phản kích lại, Lâm Đức Tuệ cũng bất giác trao đổi số nhắn tin và số điện thoại với An Thừa Trạch, đồng thời còn dặn tuổi thiếu niên có điều chi phiền muộn thì nhớ tâm sự với chị, chị rất quý các bé ngoan. An Thừa Trạch thành công xây dựng được quan hệ tốt với Lâm Đức Tuệ, vậy là có thể theo sát hướng đi của cô rồi. An Thừa Trạch không rõ cụ thể vào năm nào thì Lâm Đức Tuệ quen biết gã kia, nhưng hắn nhìn ra được một cô gái có đang yêu hay không.
Ăn cơm xong, Lâm Đức Tuệ mua cho An Thừa Trạch vài món quà mà bé trai thích, bấy giờ mới áp tải Lâm Đức Cửu về ký túc xá. An Thừa Trạch xách một túi đồ về nhà, phát hiện Thạch Nghị nối gót hắn tiến vào.
“Cậu thân với Lâm Đức Cửu lắm hả?” Thạch Nghị tỏ ra cực kỳ bá đạo, tuyên bố kiểm soát cả chuyện kết bạn của An Thừa Trạch.
An Thừa Trạch không muốn thảo luận về vợ kiếp trước với người yêu kiếp này, bèn đáp qua quýt: “Thì cũng thế thôi, nói chung không ưa nó.”
“Vậy thích cái chị xinh xinh kia à.” Giọng Thạch Nghị có chút đè nén, “Yêu sớm không tốt.”
An Thừa Trạch suýt nữa cười sặc sụa, yêu sớm không tốt? Thạch Nghị quan tâm chuyện này từ hồi nào vậy, cứ như lão già cổ hủ ấy. Hồi trước Lâm Vạn Lý theo đuổi bạn gái, lũ lưu manh này còn xúm vào đùa bỡn cơ mà.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tôi chỉ là bạn, đó là chị gái tri kỷ của tôi, còn tôi là em trai tri kỷ, đơn giản thế thôi.” An Thừa Trạch vỗ ngực Thạch Nghị cho có lệ rồi đi lướt qua, về phòng nghỉ ngơi. Thạch Nghị cũng chẳng tiếp tục truy hỏi, nhưng tối đó, Thạch Nghị ngủ quay lưng với hắn, cả đêm không thèm xoay lại.
Kỳ nghỉ quốc khánh qua đi, kiếp sống bận rộn của học sinh cấp ba lại bắt đầu. An Thừa Trạch tính ngày, năm 97 Hồng Kông trở về, thị trường chứng khoán xào xáo một trận và lắng xuống ngay sau đó, đây chính là cơ hội. Cũng may khoảng thời gian ấy học sinh sắp nghỉ, hắn có thể tập trung dán mắt vào đó mỗi ngày, và canh đúng lúc tung cổ phiếu ra. Đây là một cơ hội tuyệt vời, trong tay hắn còn dư mấy chục vạn, vận hành tốt có thể tăng thành mấy trăm vạn. Có khoản tiền này, hắn có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch.
*Hồng Kông từng là lãnh thổ phụ thuộc Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland từ năm 1842, và trở lại Trung Quốc vào năm 1997
Còn Thạch Nghị vẫn y như cũ, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với hắn, chẳng qua dạo này Thạch Nghị luôn bám sát hắn, cứ như muốn xơi tái luôn người ta. Mỗi lần thấy hắn tiếp túc với nữ sinh trên 8 tuổi và dưới 80 tuổi, biểu tình Thạch Nghị chẳng khác gì muốn ăn thịt người, đương nhiên An Thừa Trạch nhận ra tâm tư của anh, song hắn không nói toạc. Hắn không phải người buông được bỏ được, Thạch Nghị đã cám dỗ đến mức hắn sắp dục hỏa đốt người, thế nên đừng mơ sống yên. Nhóc đen nhẻm chưa hiểu tình cảm của mình, vậy bắt đến khi hiểu ra thì thôi.
Trước kỳ nghỉ đông phát sinh một việc lớn đáng nhắc tới, Như Ký rốt cuộc cũng mở rộng được thị trường tại Bắc Kinh, tình hình buôn bán rất sôi động. Đặc biệt là Lâm Đức Cửu, sau đợt nghỉ quốc khánh, hắn xách một túi to điểm tâm Như Ký về trường, còn chất đống trên chiếc giường mà An Thừa Trạch đã dọn đi, tràn ngập cả giường, người khác nhìn mà ngỡ hắn mới đi cướp siêu thị về.
Lượng tiêu thụ ở Bắc Kinh rất lớn, một khi mở được thị trường thì không chỉ các siêu thị địa phương, mà tại các tỉnh khác cũng có không ít nhà buôn thấy được cơ hội kinh doanh, tìm Liễu Như thương lượng vấn đề mở đại lý. Liễu Như tính toán, nhà xưởng ở tỉnh Kiến e rằng cung không đủ cầu, mà tuy mới năm 96, nhưng đất đai ở Bắc Kinh đã tấc đất tấc vàng, muốn xây thêm nhà xưởng thì nên chọn khu vực ngoại thành Bắc Kinh cho tiện vận chuyển, giá đất cũng rẻ hơn.
Sau khi xác định vị trí, Liễu Như bắt tay vào việc mua đất xây nhà xưởng, bấy giờ không thể không đến Cục Đất đai và Tài nguyên một chuyến. Cố tình vào lúc này, An Mục Dương cũng đang chuẩn bị khai phá một mảnh đất, cả ngày chạy ngược chạy xuôi trong văn phòng cục.
Theo lý thuyết, một người ở trung tâm thành phố xây kiến trúc, người kia ra ngoại ô xây nhà xưởng, hai mảnh đất tuyệt đối không cùng cấp bậc, Liễu Như chỉ đến đơn vị cấp thấp, căn bản chẳng thể đụng mặt An Mục Dương. Nhưng sự việc cứ khăng khăng trùng hợp như thế, vào ngày cuối cùng của học kỳ một năm lớp mười, Liễu Như định xong đất xây cất, cầm hợp đồng đóng dấu đầy đủ ra ngoài, gặp phải An Mục Dương đang đưa cục trưởng về ký kết hợp đồng, kẻ vào người ra, rồi cứ vậy gặp gỡ ngay trước cửa chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...