Nhìn tấ m thiệp mời khá bình thường nhưng ý muốn biểu đạt lại khiến người ta không thể không nghĩ sâu xa, Garlock và Barret cùng đến thư phòng bàn bạc nên đối phó như thế nào.
Barret nhân cơ hội nói luôn vài chuyện với Garlock.
Nơi bờ biển lộng gió, Á Lai thoải mái buông bút vẽ, y ngắm nhìn hoàng hôn mờ ảo đẹp đến chói mắt.
Julian c ảm thấy hình ảnh dưới ngòi bút của Á Lai thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả hình ảnh thực, trách không được lúc trước Francis luôn nói rằng được Á Lai vẽ là chuyện tuyệt vời đến cỡ nào.
Á Lai nhìn anh cười nói: ―Thích thì tôi sẽ tặng cho chú.‖
Julian có chút do dự, ―Barret không muốn bán sao?‖
Á Lai lậ p tức mất tinh thần, phòng triển lãm tranh ở thành chủ trung tâm làm ăn rất tốt, nghe nói nhiều chỗ đặt tranh đã trống rỗng rất lâu rồi, nhưng làm ra một tác phẩm không linh hồn thì rất thiếu trách nhiệm, cho nên làm sao có thể nhận lấy tiền tranh chứ?
Julian hiểu ý cười nói: ―Chờ cậu có thời gian rảnh thì có thể vẽ tôi một bức không?‖
Đối phương dịu dàng hiểu lòng người như vậy, Á Lai lậ p tức cảm thấy lương tâm bất an thêm, cho nên đưa bút chỉ về phía mỏm đá lấp ló một đầu gấu ngựa(ngoài thực lẫn trong tranh đều có, nhưng Á Lai đang chỉ vào tranh), khẳng định: ―Barret trước giờ không bao giờ bán tranh có mình trong đó, à, lúc này đưa chú, nếu cậu ấy muốn lấy lại, chú cứ lấy tiền cậu ta, cậu ta không nỡ bỏ tiền ra nên sẽ không đòi đâu.‖
Julian cười cất bức tranh, nói cảm ơn.
Á Lai cắn bút vẽ , hai mắt sáng lòe lòe, lấy tay đung đưa trước mặt Julian như đang thôi miên, ―Để tôi vẽ chú đi, để tôi vẽ chú đi….‖ Chú Julian cái gì cũng tốt nhưng lại có chút e thẹn, không thích mình ở trên trang giấy bị nhiều người dòm ngó.
Julian nhẫn cười khó xử, nhưng có người hầu báo lại Phái Đế tiên sinh của Ưng tộc đến chơi.
Anh gi ờ đã biết hết quá khứ của Á Lai, cho nên gặp hay không gặp nên để Á Lai quyết định, hơn nữa, đối phương sao lại tìm thời cơ ‗thích hợp‘ như vậy đến gặp Á Lai, xem ra cũng đã tính kế rất lâu rồi.
Á Lai im lặng một hồi lâu, vì y quyết định gặp vị Phái Đế tiên sinh này, bởi y cảm thấy đây là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề triệt để và thỏa đáng nhất.
Theo c ục diện trước mắt thì lúc này Phái Đế đến tìm gặp Á Lai là không thích hợp, nhưng nó không thể bỏ qua cảm xúc nhỏ khác lạ của Hải Đăng từ khi gặp được Á Lai.
Hải Đăng đương nhiên biết rõ vấn đề, biết tâm tư bạn lữ mình, nên vẻ mặt gã đầy phẫn nộ vội vàng đuổi tới.
Garlock biết được tin tức cũng hoả tốc chạy đến, bởi vì hắn sợ Á Lai lại bị tổn thương.
Hai bên dường như tới cùng một lúc, nhưng đến nơi lại nghe xa xa Á Lai không chút lưu tình lớn tiếng trần thuật: ―Phái Đế tiên sinh, ngài hi vọng tôi không hẹn gặp Hải Đăng sao? Chẳng lẽ ngài cho rằng mấy bên đang hòa đàm là chuyện ân oán tư nhân của ngài sao? Không lâu trước đây ngài muốn ‗tôi‘ buông tha Hải Đăng, ‗tôi‘ cũng đã buông. Ngài không cho ‗tôi‘ tham gia lễ đính hôn của hai vị, ‗tôi‘cũng đã không đi. ‗Tôi‘ dùng cách chấm dứt sinh mệnh mình để chứng tỏ với ngài tôi sẽ không dây dưa với Hải Đăng nữa cũng không khiến ngài vừa lòng sao? À, bao gồm cả chuyện ngài khiến tôi phải lê lết cơ thể đau ốm rời khỏi đỉnh Allen, mấy chuyện đó tôi đều đã làm theo, cho nên từ đầu đến cuối tôi không nợ ai bất kì thứ gì, ngài dựa vào cái gì mà dám mượn sự khoan dung của ‗tôi‘ đưa ra một yêu cầu quá phận như vậy? Với lại, tôi đã bao giờ chủ động liên hệ bất kì ai trong mấy người chưa? Ngài có quyền gì can thiệp vào cuộc sống mới của tôi? Ngài đã chiếm được người ngài muốn, nhận được hạnh phúc như trong tưởng tượng hay không đó cũng là sự lựa chọn của ngài, có liên quan gì đến tôi? Cho nên, ngài không hạnh phúc cũng không nên đổ lỗi cho người khác, điều đó cũng chỉ khiến ngài càng thêm nhục nhã, đáng thương mà thôi.‖
Quay đầu nhìn thoáng qua Garlock đã đến ôm lấy mình, giọng nói dịu đi: ―Lúc trước chuyện nên làm ‗tôi‘ cũng đã làm hết rồi, giờ ngài cũng thấy đấy.‖ Nhìn lướt qua Hải Đăng đang đến gần bạn lữ mình, tiếp tục nói: ―Tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhường nhịn bất kì kẻ nào.‖ Thấy Phái Đế còn muốn mở miệng, y trực tiếp diệt cỏ tận gốc nói: ―Ngài còn có gì muốn nói với kẻ đã ‗sống lại‘ như tôi không?‖
Hải Đăng cảm thấy hít thở không thông, nhưng mà gã không cho mình biểu hiện ra ngoài.
Cơ thể Phái Đế bắt đầu lung lay như sắp đổ, cũng không kiếm được sự đồng tình của Á Lai, Á Lai lạnh lùng nói: ―Tôi chỉ đem tình cảm cho người thật tâm đối xử với tôi thôi.‖ Mình đã nói rõ mọi thứ, cho nên sau này Garlock có xử lí Hải Đăng như thế nào cũng không phải chuyện có liên quan đến mình.
Garlock ng ạo nghễ nói: ―Hải Đăng tiên sinh, chúng tôi chờ mong lời mời phân rõ công tư của ngài, chứ không phải là gặp mặt danh bất chính ngôn bất thuận như bây giờ.‖ Hắn thấy thật sảng khoái, bởi vì Á Lai tuyệt đối đã đả kích được hai kẻ kia, bọn họ đã bị đả kích đến không thể nhận thêm nữa rồi.
Sau khi tr ở về Hải Đăng đột ngột xoay người giơ tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không đánh lên mặt bạn lữ mình, gã đi xồng xộc vào phòng đóng hết cửa lại ngăn cách mình với bên ngoài.
Á Lai, hóa ra em cũng không hoàn toàn thiện lương, là do trách nhiệm của ai đây?
Julian có cái nhìn mới hoàn toàn với Á Lai, phải nói rằ ng trong cảm nhận của anh Á Lai là một người luôn thẳng thắn bình tĩnh không có nhiều biểu cảm, hoàn toàn bị đảo lộn, vì thế anh quyết định đi tìm Barret hỏi một chút, huống chi cũng đến giờ ăn cơm rồi, có đôi khi cảm thấy Barret lúc nào cũng cần có người bên cạnh nhắc nhở.
Người hầu nói, hội trưởng đại nhân còn đang làm việc ở văn phòng của công tước đại nhân.
Barret đang làm cái gì? Anh tự hỏi.
Trước khi Garlock nghe tin vội vã chạy đi thì hội trưởng đại nhân đã kịp hỏi anh trai lúc trước sao lại xác định trong lòng mình có Á Lai.
Garlock không nói, chuyện này hắn cũng không biết rõ lắ m, cứ bất giác hắn cảm thấy không muốn cho Á Lai rời bỏ mình, nhưng hắn lập tức nhận ra Barret giờ đang có người trong lòng, nhưng là ai thì hắn không biết.
Barret không có cách nào, đành phải nhăn nhó đứt quãng kể ra chuyện hai ngày này, đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện giặt ra giường, không sót một đoạn nào.
Hai người không hổ là từ nhỏ đã không giấu nhau chuyện gì, Garlock cũng không chỉ trích gì, nhưng nghe thấy người khiến Barret do dự lại là chú Julian quả thật giật mình không ít, vậy mà đã đến giai đoạn nghĩ đến người ta là có phản ứng sinh lý rồi sao.
K ể cả lúc hắn hiểu lầm Barret với Terrence hắn cũng không phản đối, còn chú Julian sao, cũng không phải là không thể, chỉ là còn khó hơn so với thú nhân Terrence, bởi vì trong truyền thuyết người Ngư tộc có con trái tim băng giá, muốn chạm đến tim họ phải trả cái giá rất lớn, mà Chú Julian dù chỉ có nửa huyết thống Ngư tộc nhưng chú ấy luôn coi mình là trưởng bối nên cũng rất khó nắm bắt được.
Nhưng hai ngườ i vẫn chưa nói xong Garlock đã vội vã chạy đi tìm Á Lai, vì thế Barret tiếp tục ngẩn người ở trong văn phòng, nhưng có một chỗ mà đến giờ phút này gã vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Barret nghĩ Garlock đã quay lại, mở cửa ra thì thấy chú Julian, gã lập tức đỏ chín mặt.
Julian không biết lí do, quan tâm nói: ―Garlock về hơi trễ, con lại đây ăn cơm trước đi…‖
Barret b ỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, không nhịn được cười thật tươi, khi người đi rồi gã vẫn còn vẻ mặt cười đến rạng ngời, sau đó lại rơi vào suy tư.
Mình vừa rồi lại cười đến ghê tởm với chú Julian, không phải, là Julian chứ?
Lúc ăn cơm, Barret bất giác nhìn chằm chằm người ta.
Julian ngừng lại động tác ăn rất qui củ, hỏi: ―Có việc sao?‖
Barret gãi gãi đầu không biết phải nói sao. Không có người ngoài, Julian thói quen giáo huấn vãn bối nói: ―Không được vò đầu ở trên bàn cơm.‖
Barret nghe lời vội vã thả tay ra, trong lòng cũng sung sướng đến không nói nên lời, mình mới bị chú Julian phê bình đó, a a a……
Sau đó gã lại lâm vào suy tư, mình mới bị trách mắng như con nít mà vui cái khỉ gì vậy?!
Sau khi ăn xong thì uống trà, Julian chuyển đề tài nói đến chuyện Á Lai.
Barret nói: ―Theo lời Đào Đức mà nói, Á Lai là kiểu ngườ i sống hiểu thấu mọi người, ngày đó Bill gia gia cũng nói một câu như vậy, Á Lai với anh em bọn con thì giống như á phụ dạy dỗ đứa nhỏ, nói cách khác, nếu Garlock muốn kế nhiệm thành chủ thì rất có thể Á Lai là Abraham đại Tế ti thứ hai.‖
Julian nghe được kinh ngạc, suy nghĩ một chút, thử hỏi: ―Thành chủ có tính thoái vị không?‖
Barret l ắcđầu, ―Thật ra thì không có, Đào Đức nói, người sẽ tiếp nhận vị trí thành chủ tiếp theo sẽ là thế hệ tiếp theo của chúng ta.‖ Julian lúc nghiêm túc cũng thật dễ nhìn.
Julian gật đầu, ―Cháu của chú sao?‖ Trong lòng anh nghĩ đến hiện giờ hoặc về sau có thể xuất hiện đứa bé đó.
Barret mắt nhìn mũi chân, nhỏ giọng không phục nói: ―Chú cũng chẳng lớn tuổi hơn con là bao.‖
Julian lại cười cười cong khóe mắt, ―Thì đã sao nào, sau này con của con không phải gọi chú là Julian gia gia sao.‖
Barret vỗ bàn, ―Không được!‖ Chén trà nghiêng ngả, bắn nước tung tóe, văng lên mu bàn tay gã.
Julian vội vã lau cho gã.
Tay Barret được Julian cẩn thận nắm lấy, trong lòng gã hoa lớn hoa nhỏ không ngừng nở ra, bất cứ giá nào cũng muốn ôm người ta một cái.
―Xem này, văng lên giày rồi.‖ Julian cúi đầu thấy liền cúi người lau giầy cho Barret.
Cho nên Barret ngốc nghếch ôm không khí.
Julian lúc này đứng lên vừa lúc thấy gã đang rút cánh tay vòng trên không trung nên thấy kì lạ hỏi: ―Sao vậy?‖
Barret gãi gãi đầu, không kịp tự hỏi đã lấy đại cớ: ―Có muỗi.‖
Julian có chút bồn chồn nhìn xung quanh, ở cái mùa này sao? Có lẽ là côn trùng khác, lo lắng nói: ―Có bị cắn không? Chú giúp con lấy dược thoa nha.‖
Barret xấu hổ không nói gì, trong lòng rơi lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...