Barret vui v ẻ, bởi vì Eden bảo không chỉ cướp được quyền làm công trình lễ đường nướcở thần miếu, mà còn chiếm được lời đánh giá tốt ở khắp nơi, mấy người lúc trước luôn mồm nói Eden bảo dựa vào quan hệ với Đại tế ti mới có được cơ hội làm công trình thì bây giờ đều phải im mồm hết.
Cho nên hội trưởng đại nhân đương nhiên sẽ phát tiền thưởng cho cấp dưới, hơn nữa còn khao mọi người một chầu, nhưng mà nếu chỉ vì thế mà mở nguyên một cái yến hội thì hơi kì, còn không bằng tìm một nơi nào đó không tồi thoải mái chơi thả ga, nhưng nơi không đứng đắn thì không thể đi rồi, còn nơi đứng đắn thì tốn không ít tiền.
Nên là Barret hội trưởng tin tức cực linh thông đã nhanh chóng tìm ra hội quán Hưu Nhàn mới vừa khai trương, hiện tại Lặc Tư bảo và Eden bảo là loại quan hệ nào chứ, nói như thế nào chứ Eden bảo vốn là nơi có tiếng mà, gã mang cái danh hội trưởng nói ba hoa một hồi, thể nào cũng được giảm nửa giá tiền.
Lúc trước khi đi gã còn suy tính thật kì cục, bộ dáng y chang lúc đi kiếm tiền, sau này Eden bảo cũng phảiphát triển ngành này mới được.
Có điềutrên đời này còn một câu là vui quá hóa buồn, gã giờ phải xử lí một ca bác sĩ ma men say mềm.
Barret ngồi trong xe ngựa tự hỏi rất lâu, biết là giờ mà đưa người ta về thì khẳng định là không được, nhưng mà nửa đêm đưa đi đâu mới thích hợp đây?
Garlock nhíu mày nhìn người được người hầu dìu vào phòng khách, sau đó lạnh lùng nhìn Barret, không quên kéo Á Lai vào ***g ngực mình.
Barret đau đầu nói: ―Terrence phẩ m hạnh thế này về sẽ bị Đào Đức phát giận lây, tôi đã phái người báo cho Tế ti phủ rồi, Đào Đức buổi tối không cách nào ra ngoài được, ai ya, dù sao anh cũng coi như là bạn rồi, muốn đuổi thì đó là chuyện của anh.‖ Đi hai bước cố ý bâng quơ nói: ―Tên này cũng hôn mê rồi.‖ Nói xong trốn vào một cái phòng khác tìm thanh tĩnh, giao tất cả mọi chuyện còn lại cho Garlock.
Cùng đế n tiếp đón với Garlock xong, Á Lai một mình đến gặp Terrence. Lúc trước không gặp thì không sao, nhưng vừa thấy mặt anh y đã hoàn toàn thay đổi mọi suy nghĩ của mình, cho dù y có không đi vào thân thể này thì ‗y‘ cũng không sống được, lúc ấy nếu không có thú nhân này cứu trị và cẩn thận chăm sóc thì y cũng không qua nổi, y bỏ qua hết yêu hận tình cừu của đời trước, nhưng cũng là một sự ích kỉ, nếu tránh không khỏi, vậy lí trí chậm rãi tiếp nhận từng ít một đi, ít nhất y muốn nhận thứcngười anh cả này.
R ất nhiều trí nhớ trong đầu lại thoáng hiện ra, nhìn người đang chìm vào giấc ngủ say, y quyết tâm nói: ―Sau này tôi sẽ thay ‗tôi‘ nguyên bản chắm sóc tốt cho anh. Terrence, nhớ rõ trước đây anh đã nói muốn nắm tay ‗tôi‘ đi vào lễ đường, sau đó giao ‗tôi‘ cho người tôi yêu, tập tục này ở thế giới cũ của tôi cũng có, tuy có hơi đàn bà nhưng thật ấm áp, tuy rằng tôi vốn không phải là ‗tôi‘, cả thú nhân tôi yêu cũng đã thay đổi, nhưng anh vẫn là anh, chúng ta vẫn có thể thực hiện được ước hẹn của ngày ấy.‖
Trên mặt Á Lai tăng thêm nhiều ý cười, vươn ngón tay út móc lấy ngón út củ a đối phương, nước mắt cũng không chịu thua kém tràn ra, tựa như có một thứ gì đó cũng theo đó mà tiêu tán đi, y đột nhiên hiểu được, hóa ra đời trước vẫn không thể giải thoát được không phải vì mấy chuyện tình cảm linh tinh kia, mà là nhớ đến người anh cả đã thật tâm đối xử tốt với y.
Sáng sớm hôm sau, Garlock hôn lên mặt Á Lai vẫn còn đang ngủ, người hầu gõ cửa có chút dồn dập.
Barret m ới tỉnh ngủ đang lung lay đi trên hành lang, nhìn thấy Đào Đức đằng đằng sát khí, bàn chải đánh răng trong miệng vì sợ quá nên rớt xuống đất, sau đó vội vã quay lại phòng tự bảo vệ mình.
―Người đâu?‖ Đào Đức hôm qua nhận được tin ngủ không yên, cho nên trời vừa sáng đã vội đi ra ngoài.
Á Lai không đánh đã khai chạy lên chắn trước cửa, đối mặt với Tế ti đại nhân y không muốn nói dối, nhưng mà y rất sợ Terrence bị trách phạt.
Đào Đức cũng không còn vẻ thương hương tiếc ngọc, tùy ý trêu đùa như thường ngày, ánh mắt trực tiếp quét về phía Garlock.
Garlock quyết đoán kéo Á Lai lại chỗ mình.
Lập tức, Đào Đức thô lỗ đá văng cửa phòng.
Garlock thấy Á Lai sốt ruột, nhỏ giọng nói: ―Không sao đâu, Đào Đức sẽ không gây khó dễ cho Terrence.‖
Vừa dứt lời, đã thấy Đào Đức dùng chăn cuốn người lại đem đi.
Barret tò mò nhìn, thấy người đi rồ i mới dám châm chọc, ―Ồ, xem ra thân thể Đào Đức đã tốt hơn nhiều rồi, khiêng người còn cường tráng hơn mình đi mà cứ như chơi, trách không được lại lo lắng cho tên bác sĩ cả một đêm không về như vậy.‖
Á Lai tuy rằng có chút lo lắng, nhưng cũng tin tưở ng Tế ti đại nhân là người khoan hồng độ lượng, Terrence không phải là dùng thời gian nghỉ ngơi sao, là thời gian nghỉ ngơi phải không?
Ngồi vào xem, Đào Đức xấu tính nắm chặt mũi không cho Terrence thở, nhưng hắn vẫn không tỉnh dậy.
Đào Đứ c chậm rãi buông tay ra, vì có thể duy trì một hình tượng Đại Tế ti tốt trước mặt mọi người, người mệt nhọc không chỉ có mình, người này cũng trả giá rất nhiều, bằng không cũng sẽ không ngủ say như vậy.
Terrence sau khi l ờ mờ tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn phòng mình sững sờ, nhớ ngày hôm qua phiền lòng đi lang thang ngoài đường, đi ngang qua một nơi mới khai trương bị người ta nhiệt tình kéo vào, nghe nói ở đó ba chén rượu đầu là miễn phí, vì thế liền gọi ba chén, sau đó. . . .
Người hầu gõ cửa đưa thuốc giải rượu vào, nhưng sao người theo sát sau lại là Tế ti đại nhân?
Terrence bối rối không biết mình nên chỉnh sửa lại tóc trước hay là quần áo trước, a, đồ ngủ trên người nhìn có hơi quen mắt, màu sắc rực rỡ. . . . . !
Đào Đức đứng dựa người vào cửa, ra vẻ hiên ngang cố ý nói bừa: ―Hoảng cái gì? Cái gì của anh bản Tế ti cũng xem hết rồi.‖
C ổ Terrence đỏ hết cả lên, nếu bản thân không có tâm tư gì đặt biệt, hắn sẽ xem lời này của Tế ti đại nhân là trêu chọc mình, nhưng hiện tại, không giống thế. . . . .
Đào Đức không biết trong lòng tứ c chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của người trước mắt, y bắt đầu thấy thư thái dễ chịu, lòng khi dễ cũng tăng lên, gạt người nói: ―Anh hôm qua cầu xin muốn làm chung thân nô bộc của tôi, vấn đề này thì. . . . . . .‖
Terrence bi ết mình không nên trốn tránh Tế ti đại nhân, thân là bác sĩ có trách nhiệm phải kiểm tra hằng ngày, nếu khó phân biệt giữa công và tư, làm sao có thể dám ở bên con người vĩ đại này nữa, phải có năng lực làm cho bản thân mình không thất lễ, quỳ gối xuống nói: ―Đúng vậy, đại nhân, tôi nguyện ý.‖
Đào Đức vốn kéo dài tiếng muốn nhìn thử Terrence giả ngớ ngẩn, ai biết đối phương lại nghiêm túc, vậy mà cũng đồng ý được.
Terrence cũng không dám ngẩng đầu, biết muốn kí khế ước loại này là phải lấy máu thề, vì thế quyết đoán cắn ngón tay thành kính thoa lên đỉnh đầu. Nội tâm Đào Đức trời nghiêng đất lở, nhẫn tâm chụp lại ngón tay dính máu đẩy ra, kiên quyết rời đi.
Terrence ngã ngồi trên mặt đất, thật ngu ngốc, bên người Tế ti đại nhân biết bao nhiêu người tài, sao lại có thể coi trọng một tên bác sĩ nhỏ nhoi như mình chứ.
Đào Đứ c trở lại phòng tâm tình phải thật lâu mới có thể tỉnh táo lại, người nguyện ý thề trước mặt mình chưa bao giờ là ít, nhưng họ là vì mình là Tế tiđại nhân, nhưng người nọ vừa rồi không giống vậy, bởi vì biết thế nên mình mới không thể nhận.
Người hầu bị gọi vào.
Đào Đứ c ra lệnh: ―Thuật lại tất cả chuyện với bác sĩ, về phần chuyện sáng hôm nay, cậu hẳn biết mình nên nói gì, thuận tiện nói với bọn Garlock tiếp đón cho tốt.‖ Y giờ không muốn để người ta biết tự mình đã đón người kia trở về.
Vì thế Terrence mới biết sự tình ―chân chính‖ ra sao, aiz, uống rượu hỏng việc, bản thân cũng biết biết uống rượu, hóa ra đại nhân lúc trước nói chuyện ‗chung thân nô bộc‘ là nói giỡn, tên ngu ngốc như mình lại hiểu lầm, vì thế mà chờ mong trong lòng thực sự buồn cười.
L ại một ngày xem bệnh bình thường, Terrence nói: ―Đại nhân, ngài vì nghi thức cầu thần nên tốn rất nhiều sinh mệnh lực, mấy ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn.‖
Đào Đức không vui đùa giống như mọ i khi, ngữ điệu như lúc làm việc: ―Đã có anh ở đây, buổi tối lại trị liệu một lần, lễ giác đấu năm nay tôi sẽ tham dự, còn nữa, gần đây anh cũng mệt mỏi rồi đi, chú ý nghỉ ngơi đi.‖
Terrence lĩnh mệ nh, so với ngày trước còn khiêm tốn cúi thấp người hơn nữa, Tế ti đại nhân dặn dò mình nên nghỉ ngơi nhiều hơn, mình sao có thể may mắn đến vậy nhỉ, mọi chuyện đều thật đáng giá.
Đào Đức có chút mệt mỏi dựa vào sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà bảy màu đột nhiên có chút phiền chán.
Terrence sau khi v ề vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập như cũ, hơn nữa lòng bàn tay hắn ướt đẫm, hiện giờ hắn càng rõ tình cảm mình dành cho Tế ti đại nhân là gì.
Á Lai nói vớ i Garlock về quyết định của mình với Terrence, sau đó im lặng chờ Garlock trả lời thuyết phục, bởi y biết đối với Eden bảo chuyện này cũng không phải vấn đề đơn giản.
Garlock suy nghĩ rấ t nhiều, hắn có rất nhiều lí do để phản đối, nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì Á Lai cũng cần người thân, hơn nữa theo tình hình thân thể Đào Đức hiện nay thì không thể rời xa vị thầy thuốc kia.
Barret bi ết được ý kiến của Garlock xong, thấy mình không cần gánh trách nhiệm lớn như vậy nữa thì thực hạnh phúc, bằng không việc nhỏ như vậy cũng phải nghĩ tới nghĩ lui, phiền toái!
Á Lai dướ i sự giảithích của Garlock hiểu được Tế ti đại nhân rất nghiêm khắc với công việc của bác sĩ tư, y cũng cho rằng hành vi say rượu của Terrence có chút không thỏa đáng, nhưng mà, Terrence luôn làm tròn bổn phận sao lại phạm sai lầm như thế, người không uống rượu đột nhiên uống rượu, thật là kì quái, trước nên viết một bức thư ân cần hỏi thăm mới được.
Đảm đương nhân viên đưa thư, Barret cười nói: ―Thật ra cậu có thể đưa trực tiếp cũng được mà.‖
Á Lai nói: ―Garlock nói cho tôi biết, trước lúc Đào Đứ c tức giận như vậyđã nhốt anh ấy, cậu, còn có cả Henry ba người vào nhà kho, cho nên anh ấy bảo tôi nên nhẫn nại vài ngày để tránh bị giận cho đánh mèo.‖
Barret hết chỗ nói, Garlock thật thích Á Lai vô cùng, đem mấy chuyện dọa người trước kia nói ra hết.
Đi vào Tế ti phủ, Barret chuyển thư cho Terrence.
Terrence nhìn thấ y hai mắt kích động mờ sương, hóa ra Á Lai không hề trách mình, ngày đó hắn cũng là nhất thời luống cuống mới trái với qui định của Tế ti phủ, may mà đại nhân không trách phạt, bằng không là về sau cơ hội gặp Á Lai cũng không còn.
Đào Đứ c nhịn không được tò mò, nên ánh mắt hướng về phía Barret, ý nói y không tin Á Lai viết thư cho thú nhân khác mà Garlock không cẩn thận tra qua một lần.
Barret đáp lại, lông mi run run, ý là chút nữa nói cho nghe.
Đào Đức cười tủm tỉm gật đầu, ngoan lắm, thằng bé trọc lông!
Barret nhe răng, đánh anh thiệt đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...