Mọi người nhìn lại, người tới quả là Tế Ti đại nhân, trách không được giọng nói lại động lòng người như thế.
Đào Đứ c thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hàm súc biểu thị sự tự tin, chỉ cần tùy tiện mỉm cười một cái thôi đã là tâm điểm của mọi tâm điểm, hai tay hơi giơ ra ý bảo Á Lai và Fran có thể nắm tay mình.
Fran có chút do dự, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Á Lai, đã bớt căng thẳng tiếp nhận ý tốt của Tế Ti đại nhân.
Vô số ánh mắt ghen tị của những phi thú nhân ở đây đổ ập về.
Á Lai cười như không cười lưu lạ i một bóng dáng quyết đoán, quen với bạn nổi tiếng thật có lợi, làm cho mấy kẻ đáng ghét đó hâm mộ không thôi đi, ai ya, sao mình cũng trở nên như vậy rồi nè, thật sự gần mực thì đen mà, về sau cách mấy người đó ra xa một chút.
Luân Ân nhìn thấy ba người đi tới, cười nói với Garlock: ―Quả nhiên vẫn là Tế Ti đại nhân phong độ nhất.‖
Chủ ý muốn nói với Garlock, Đào Đức lên sân khấu vô hình sẽ làm tăng bối cảnh cho Á Lai và Fran.
Fran nói cảm ơn xong cũng không mấy cao hứng rời đi với bầu bạn mình, nếu hôm nay không có Á Lai ở đây, y biết mình rất có thể sẽ bị mất mặt.
Á Lai nói tạm biệt với hai người xong, lại kéo Đào Đức không buông tay, sau đó còn nghiêm mặt không thèm ngó ngàng đến Garlock.
Đào Đức cố ý muốn làm Garlock tức chết, âm điệu ngọt sớt hỏi Á Lai: ―Hai người cãi nhau hả? Tôi còn độc thân nè~~‖
Ch ỉ thấy Á Lai đỏ mặt nói: ―Không, bởi vì trước đó có làm chút chuyện người lớn, hiện tại khó tránh khỏi có hơi ngượng.‖ Có điềucũng nhìn Đào Đức khẳng định nói: ―Hơn nữa cho dù tôi và Garlock có cãi nhau thật thì cũng không để cho người khác thừa cơ nhảy vào đâu.‖
Ch ỉ là vui đùa một chút thôi mà, Đào Đức nháy nháy mắt, loại chuyện này không cần nói với yđâu, Á Lai cái gì cũng tốt, nhưng mà đôi khi thẳng thắn quá thật là. . . . . .
Garlock kéo người qua, ―Không phải anh đã nói là không cần chuyện gì cũng thành thật nói hết với Tế Ti đại nhân rồi sao?‖
Á Lai lo lắng nói: ―Vậ y nếu em thực sự nói dối, Tế Ti cáo trạng em với thần thì làm sao đây?‖ Nơi đây có những lực lượng không thể tưởng tượng được vẫn tồn tại, có lẽ thần là có thật, quan trọng là mình có bí mật nên chột dạ thôi.
Đào Đức buồn bực, ―Á Lai à, rốt cuộc là hình tượng của tôi trong lòng cậu ra sao vậy?‖
Là công tử hậu duệ quý tộc rảnh rỗi thì đi tìm người khác, là một nhân viên dự báo thời tiết có thần kinh mẫn cảm, là phân tích gia báo trước thiên tai động đất, không rảnh thì liền phá rối tâm lí người ta. . . . Á Lai vừa hé miệng, Garlock đã vội vã che lại, hắncó thể tưởng tượng ra Á Lai hằng ngày vẫn bị Barret đầu độc có thể đem Đào Đức nói ra thành bộ dáng gì, Đào Đức biết được không gây sức ép mới là lạ!
Đào Đức thấy hai người đi ra, khó chịu hừ một tiếng, hướng lùm cây bên cạnh nói: ―Còn chưa chịu ra sao?‖
Terrence phủi phủi lá trên người, trên mặt khó nén ý cười, có vẻ như đã nghe được điều gì đó rất vui.
Đào Đức buồn cười nói: ―Anh vui cái gì đó?‖
Terrence vì vừa rồi nghe thấy Á Lai phản bác chuyện huyết thống có nhắc đến luận văn của hắn, cho nên thật thà trả lời Tế Ti đại nhân.
Đào Đức nói: ―Chuyện bé tí như vậy đã vui đến thế này rồi? Anh còn không nhận mình thích Á Lai nữa à?‖
Terrence v ội vã lắc đầu, ―Không thể để Garlock đại nhân nghe thấy được, tôi thì không sao cả, nhưng Á Lai bị hiểu nhầm thì không tốt, có thể thấy hai người đó giờ rất hạnh phúc, Á Lai vĩnh viễn là em trai ngoan của tôi.‖
Đào Đức tiếp tục hỏi: ―Vậy anh thích loại phi thú nhân nào?‖ Bĩu môi chỉ về một đám đang líu ríu ở phía xa xa.
Terrence nghiêm túc nhìn thấ y, bất giác cảm thấy đều không đẹp bằng Tế Ti đại nhân, hoảng sợ vì ý nghĩ mạo phạm đại nhân của mình, hiện tại cũng không dám nói chuyện nữa.
Đào Đức thấy phản ứng kì lạ của hắn cảm thấy hắn thật ngốc, tâm trạng của mình cũng không tồi, ―Về thôi.‖
Terrence cúi đầu đuổi theo, có loại cảm giác như đã làm chuyện xấu bị bắt gặp.
M ột ngày trôi qua nhanh chóng, Đào Đức không nhịn được suy nghĩ, trước kia không có người khoác áo cho mình trong nghi thức đốt lửa thần mỗi tháng, không có người nấu nước ấm cho mình tắm, cũng không có người lôi kéo mình đi tắm nắng sau giờ ngọ, bởi vì trong lòng họ, mình là đại Tế Ti không có gì không làm được, một thú nhân cường tráng quyết đoán, cho nên chỉ cần quan tâm chúng sinh, không cầu mong xa vời được người khác đối xử như người thường.
Màn đêm nhanh đến, Đào Đứ c mặc áo ngủ hoa hòe như con công lười biếng xoay đủ tư thế trên sô pha hoa lệ, tùy ý nhìn cuốn sách trên tay vài lần, bắt đầu thưởng thức bác sĩ nhà mình đang ngồi xổm trên sàn nhà lau sàn.
Y c ảm thấy thật thú vị. Cái người đang bận rộn phát mệt trước mắt tính tình tốt vô cùng, cho dù bảo làm cái gì đi nữa cũng làm, cho nên càng làm người ta muốn sai bảo, không khi dễ một chút thì thấy có lỗi với bản thân!
―Bóp chân.‖
―Đại nhân xin chờ chút.‖ Terrence cất hết dụng cụ vệ sinh đi, sau đó rửa tay thay quần áo sạch sẽ mới dám quay lại phục vụ Tế Ti đại nhân.
Tay nghề tốt, Đào Đức thoải mái híp nửa mắt, ―Có vẻ như anh vẫn thường hầu hạ người khác như vậy nhỉ?‖
Terrence nói: ―À, không, mới học cách đây không lâu, đại nhân là người đầu tiên.‖
Đào Đức đột nhiên rút chân về, ―Tôi mệt.‖ Vừa rồi trong lòng xuất hiện cảm giác vui vẻ phải không? Chỉ vì một lời nịnh hót không giống những người khác sao?
Terrence cũng đã không còn ngu ngốc như lúc mớ i vừa đến nữa, biết đây ý là đại nhân cho mình rời đi, vì thế cẩn thận kiểm tra cửa sổ một lần rồi mới nhẹ bước đi ra.
Gác đêm và ngườ i hầu đồng tình nhìn bác sĩ vừa đi vừa thả cổ tay áo xuống, trước kia Tế Ti đại nhân đối xử kém nhất với bác sĩ riêng cũng chỉ là lạnh nhạt sau đó lịch sự sa thải thôi, vị này thì, haizz, hiện giờ đã trở thành cu li toàn năng. . . . . .
Đào Đứ c nằm trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ mà trong lòng đang lạnh dần, thời gian trôi qua thật nhanh, đó là giới hạn lớn nhất để mình có thể trở thành Tế Ti có thế câu thông với thần thánh. . . .
Trở lại phòng, Terrence điều chỉnh ánh nến, sau đó trên bàn làm việc cắm cúi viết, ngẩng đầu liếc nhìn lịch, lại tiếp tục lật cuốn sách dược học nặng trịch.
Lúc này, trong một trang viên cảnh đêm rất đẹp cũng có người đang thưởng thức ánh trăng ngoài cửa sổ, tận lực xem nhẹ tên rảnh rỗi đang sờ mông mình.
‗Biết mùi là nghiện‘, Garlock nếu đã biết Á Lai nguyện ý chấp nhận tiến từng bước với mình, sao có thể để bản thân nhẫn nhịn như trước đây được nữa.
Á Lai thấy hắncàng ngày càng quá phận, hé miệng, trực tiếp cho một cái cùi chỏ.
Garlock lưu loát tránh đi, nhưng lập tức lại dính về, ―Lôi Mạn đêm nay không có ở đây.‖
Đây là kiểu lấy cớ gì vậy? Cứ như mấy người yêu đương vụng trộm vậy? Á Lai trừng người cố ý nói: ―Đừng cho là em không biết!‖
Garlock trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Á Lai đã biết chuyện về Terrence?
Á Lai vố n muốn gào to để tìm cơ hội trốn đi thôi, nhưng mà thấy vẻ mặt đối phương có chút biến hóa nhỏ, trong lòng lộp bộp, bỏ thêm chút khí thế nói: ―Hóa ra là anh có chuyện lừa em thật.‖
Garlock mới phản ứng lại, bất quá cũng không muốn giấu diếm nữa, kéo người qua đứng đắn ngồi bên cạnh kể lại mọi chuyện một lần.
Nhưng Á Lai cũng không xuất hiện phản ứng như hắmđã tưởng tượng.
Á Lai sầu não, bởi vì Terrence là ngườ i rất tốt, ykhông đành lòng nói cho người này chủ nhân chân chính của thân thể này vốn đã mất, cũng bởi vì Terrence là người tốt, y mới không nỡ tiếp tục lừa gạt nên khi đó mới quyết tâm không từ mà biệt.
Garlock thấy Á Lai đi qua đi lại quanh phòng, vì thế nói: ―Nếu em không muốn gặp anh ta, anh ta sẽ vĩnh viễn không gặp được em.‖
Á Lai đi tớ i ngồi trên đùi Garlcok, hai tay nắm lấy gương mặt đang cau lại của Garlock nói: ―Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra.‖ Người ta từ xa vạn dặm đến đây chỉ muốn nhìn mộtchút xem ‗em trai‘ mình ra sao rồi, cho dù mình không phải chính chủ cũng cảm động vô cùng, nhưng mà được một anh trai tốt cũng là một phần trách nhiệm, về sau mình có thể gánh vác trách nhiệm này không, vẫn nên suy nghĩ một chút.
Nếu đã chủ động đến rồi,Garlock làm sao chịu buông tay, yêu thương yêu thương!
Ngày thứ hai, Fran qua đây quấy rầy Á Lai, kì thật suy nghĩ kĩ lại thì ycó thể hiểu được Á Lai tại sao biến thành Á Lai của hiện tại, quá trình nhất định rất kinh tâm động phách.
Á Lai buông chén trà, cười nói: ―Tôi còn muốn cho người mời anh đến đó.‖
Fran tâm trạng không tồi đi đến, tận lực tự nhiên nói: ―Ngày đó cảm ơn cậu.‖
Á Lai nhớ đến cái ngày mà Fran đang nói đến, bình tĩnh nói: ―Nếu hôm đó có Francis, mấy người đó sẽ càng thêm khổ sở, tôi hiểusuy nghĩ của anh, anh suy nghĩ cho Luân Ân đại công, trước đó tôi cũng như vậy, nhưng quá mức lo lắng cho người khác sẽ dễ đánh mất bản thân.‖
Fran bị ynói vậy cảm xúc có chút phức tạp, nhưng vừa đến phòng đã bị nhét một cuốn sách.
Á Lai hảo tâm nói: ―Francis đã từng đọc, giờ cho anh mượn, đọc nhiều sách mới có lợi.‖
Fran cả giận: ―Cậu đang muốn nói tôi không có văn hóa?‖
Á Lai vội vàng lắc đầu,―Không, tôi chỉ thích cứu giúp trẻ lạc đường thôi.‖
Fran muốn ném sách, muốn đánh vào cái miệng học xấu kia mấycái vang dội, ―Ai lạc đường, ai lạc đường chứ?‖
Á Lai thấy yđổi sắc, vội vã kêu người đem thiết kế của mình đặt trước mặt y, cười nói: ―Giúp tôi mặc thử tí đi.‖
―Cậu muốn chọc tức chết tôi sao?‖ Fran càng thêm tức giận, y vốn thích mặc đồ hoạt động, nhưng thêm nhiều đinh lên đồ như vậy để làm gì vậy?
Á Lai phổ cập kiến thức về văn hóa ‗bằng khắc‘ mới cho y. Fran bị ynói cũng có chút động tâm, ―Được rồi, nhưng phải giống y chang hình cậu vẽ đó.‖ Mình đẹp thì Luân Ân mới có mặt mũi.
Thi ết kế lại từ đầu đến chân một lượt, Á Lai cũng hiểu được, Francis vẻ ngoài lỗ mãng nhưng bên trong bảo thủ đến cực điểm, mà Fran thì có thể nói là sống không chút cố kị, hoàn toàn đồng ý hợp tác, nói cách khác, Francis là một con mèo ba tư cao quý, còn vị trước mắt này là một con mèo hoang, thật sự tò mò người thầy ‗mèo già‘ đã dạy dỗ tốt người này là người như thế nào.
Hơn nữ a gần đây người khiến mình muốn vẽ nhất là Tế Ti đại nhân, cũng không biết sau này có cơ hội không, nhưng nghĩ đến đại Tế Ti thì lại không khỏi nghĩ đến Terrence đang làm việc ở Tế Ti phủ, người thành thật như vậy không biết có ứng phó nổi với Đào Đức không, sao lại có cảm giác như đem một con gà to thật thà cần cù đặt gần một con hồ li giảo hoạt. . . .
―Ngứa muốn chết, còn chưa xong à?‖ Fran đã than mấy lần.
Á Lai đã có hơi hiểu tại sao chuyên viên trang điểm phần lớn là nam, người mẫu mà ầm ĩ một cái, một cái bạt taiđánh cho thành thật luôn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...