Chỉ cần Tiêu Như không đặt tâm tư lên người Chu Lương Ngọc, Chu Thanh sẽ không phải bận tâm đến vậy.
Người ca ca này của nàng cái gì cũng tốt, nhưng không biết là do đọc quá nhiều sách thánh hiền, hay bản tính vốn thuần lương, mà không có nhiều suy nghĩ xấu xa, nên kiếp trước mới dễ dàng bị Tiêu Như lừa gạt.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Chu Thanh vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, lấy ra cuốn sổ ghi chép điều hương mà cha nàng đã giao cho.
Đây là tâm huyết cả đời của một bậc thầy điều hương từ triều đại trước, trong đó không chỉ ghi lại rất nhiều loại hương liệu, mà còn liên quan đến một số phương pháp điều hương đã thất truyền.
Nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với hương liệu, thực lòng yêu thích điều hương, khi có được vật này chẳng khác nào như tìm được báu vật, cả ngày ôm cuốn sổ ghi chép không rời tay.
Lúc này Chu Thanh ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, mượn ánh sáng mặt trời để nghiên cứu tỉ mỉ.
Nàng không học thuộc từng chữ từng câu, mà nghiêm túc cảm nhận những trải nghiệm của bậc thầy, tự đưa mình vào hoàn cảnh của ông để hiểu được tâm trạng khi ông điều hương.
Qua mấy ngày liên tục, cảm giác phiền muộn và nóng nảy trong lòng nàng cũng dần tan biến, toàn thân toát ra vẻ điềm tĩnh như một cây trúc vững vàng trong rừng, khiến người ta quên đi vẻ đẹp rực rỡ trên khuôn mặt nàng.
Ngày tháng cứ bình lặng trôi qua, Chu Thanh hoàn toàn không có ý định quay lại nhà họ La.
Đến bây giờ, mọi người trong cửa hàng hương liệu đều cảm thấy có điều gì đó bất thường, biết rằng hai vợ chồng chắc hẳn đã xảy ra mâu thuẫn, nếu không thì không thể như vậy.
Chu Thanh cũng không có ý định giải thích, nàng đi vài bước đến trước mặt Vu Phúc, nhẹ nhàng nhờ vả: "Sư huynh, phiền huynh giúp muội một việc."
Vu Phúc, giống như Vương Lỗ, cũng là người được cha Chu nhận vào từ khi còn nhỏ.
Hắn ta thông minh, làm ăn giỏi giang, nhưng vẫn chưa tự mở cửa hàng riêng, cam tâm làm một người giúp việc nhỏ trong tiệm hương, là người biết báo ơn.
Hiện tại Vương Lỗ không có ở đây, hắn ta trở thành quản lý, mỗi ngày ngồi ở quầy, chỉ cần dùng miệng lưỡi khéo léo là có thể khiến các loại hương liệu, dầu hoa quế và phấn thơm trong cửa hàng được ca ngợi là trên trời dưới đất không đâu sánh bằng, khiến khách hàng nữ cười tươi như hoa, mua không ít đồ.
"Muội muốn làm gì?"
"Huynh giúp muội theo dõi La Tân Nguyệt, xem nàng ta gần đây thế nào?"
Vu Phúc biết La Tân Nguyệt là em chồng của Chu Thanh, nhưng quan hệ giữa hai người không tốt đẹp gì.
Nữ nhân đó bản tính tham lam, nhìn thấy thứ gì lạ mắt đều muốn giữ cho mình, rất đáng ghét.
Ánh mắt thoáng chút nghi ngờ, nhưng Vu Phúc không hỏi thêm.
Hắn ta đã nhìn sư muội này lớn lên, biết nàng có tâm địa thiện lương, sẽ không làm những việc ác tàn nhẫn.
Nếu đã vậy, theo dõi La Tân Nguyệt cũng chẳng có gì to tát.
Nào ngờ, sau một chuyến đi, khi quay lại Vu Phúc cau chặt mày, trầm giọng nói: "Tiểu thư, La Tân Nguyệt không có ở nhà, không biết đã đi đâu, có nhiều người trong trong xóm nói rằng nàng ta đã bỏ trốn cùng ai đó, nhà họ La hiện tại đang rối loạn cả lên."
Ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng, Chu Thanh cũng đoán được đôi phần.
Em chồng của nàng đã mang trong mình giọt máu của Ngô Vĩnh Nghiệp, để có thể vào phủ Hầu tước Trường Hạ, chắc chắn nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ thai.
Như vậy, có thể nang ta đã trốn đến bên tình lang để tránh bão.
Nàng khoát tay nói: "Sư huynh không cần bận tâm nữa, chuyện nhà họ La muội không thể can thiệp, chẳng bằng ở phòng đọc sách về hương liệu."
Vu Phúc liên tục gật đầu.
Tiểu sư muội đang mang thai, nếu phải ở trong nhà họ La đầy rẫy những rắc rối như thế, bị tức giận đến hại thân thì phải làm sao?
"Đúng vậy, muội chẳng bằng ở nhà thêm vài ngày nữa, đợi sinh xong rồi quay lại cũng không muộn."
Ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ hoa văn trên tay áo, Chu Thanh khẽ cười nhưng không đáp lời.
——————
Trước đó Chu Thanh đã hứa với chỉ huy sứ rằng cứ ba ngày một lần sẽ đến Tạ phủ để điều chế hương an thần cho hắn.
Chiều hôm đó, tiệm hương sắp đóng cửa, bỗng thấy một tên thị vệ mặc áo đen sắc mặt lo lắng xông vào, làm Vu Phúc giật nảy mình.
"Khách quan đến mua hương ạ?" Tại sao trên người lại có mùi máu tanh nồng đến vậy?
Nửa câu sau hắn ta không dám hỏi ra, nhưng thị vệ này đã mở miệng nói: "Phiền mời La phu nhân ra đây, chủ nhân của ta có việc gấp cần gặp."
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng Vu Phúc tuy có chút lo lắng nhưng vẫn không ngừng lắc đầu: "Trời sắp tối rồi, tiểu thư mà ra ngoài lúc này, chẳng lẽ ở lại phủ của quý ngài qua đêm sao? Có chuyện gì thì sáng mai đến lại nói."
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt của Tạ Nhất đã trở nên u ám.
Hắn không nói thêm lời nào, vén rèm lên và lao thẳng đến chỗ ở phía sau, mở miệng gọi to: "La phu nhân có ở đây không? Xin mời người ra gặp một lát."
Khi mở miệng, hắn ta cố ý sử dụng nội lực, giọng nói vang dội, truyền khắp cả nhà họ Chu.
Những người trong nhà lần lượt đẩy cửa bước ra, Chu Thanh đặt cuốn sách trong tay xuống, tay vịn lưng bước ra sân, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ và anh trai, hỏi: "Tạ thị vệ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tạ Nhất vẻ mặt căng thẳng, lắc đầu nói: "Đại nhân có việc gấp, muốn gặp người một lần."
Trong đầu Chu Thanh hiện lên hình bóng tuấn tú của chỉ huy sứ, cùng với khí thế áp đảo của hắn, nàng không nghĩ Tạ Sùng sẽ vô duyên vô cớ phái người đến tìm mình.
Hiện giờ Tạ Nhất xuất hiện ở tiệm hương này, có lẽ là do biển tủy của hắn gặp vấn đề.
Dù đã chết một lần, bản tính của người nhà họ Chu in sâu trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.
Chỉ huy sứ đã thay nàng bảo quản lư hương, cứu cả nhà họ khỏi nước lửa, đây quả là ân huệ to lớn.
Dù chỉ là giọt nước cũng phải báo đáp bằng suối nguồn, ân tình nặng tựa núi sâu như biển này, cả đời Chu Thanh cũng không thể trả hết, làm sao có lý do từ chối?
Nàng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tạ thị vệ đừng lo lắng, ta nói với gia đình một tiếng, mang theo dụng cụ điều hương, rồi chúng ta đi cũng không muộn."
Tạ Nhất dù trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng cũng biết không thể thúc giục, chỉ đành cố gắng nén lại cảm xúc, đáp một tiếng.
Nhanh chóng bước đến trước mặt Chu phụ, nhìn ánh mắt lo lắng của Tịch thị và Chu Lương Ngọc, Chu Thanh cười nói: "Trước đây có một vị đại nhân đã giúp đỡ gia đình mình, lúc này thân thể ngài ấy không thoải mái, cần hương an thần để làm dịu tinh thần, con sẽ đến nhà ngài ấy một chuyến, ngày mai sẽ trở về."
Nghe thấy những lời này, Chu phụ thở dài.
Ông biết vị đại nhân mà Thanh nhi nhắc đến chính là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tạ Sùng.
Người như vậy, nắm trong tay cả Bắc Trấn Phủ Ty, dù thế nào cũng không thể đắc tội.
"Cha, cha đừng lo lắng, hiệu quả của hương an thần cha rõ nhất rồi, đại nhân sẽ không làm hại con đâu."
Nói xong, Chu Thanh quay về phòng lấy hương liệu, mang theo dụng cụ điều hương, sau đó ngồi lên xe ngựa, đi thẳng về phía Tạ phủ.
Triều đại Chu không có quy định cấm đi lại ban đêm, trên phố chính vào buổi chiều không quá đông người, dân chúng phần lớn đợi đến khi màn đêm buông xuống mới ra ngoài, khi đó phố phường mới trở nên nhộn nhịp.
Xe ngựa nhanh chóng đến nơi, Chu Thanh quen thuộc đi đến trước cửa thư phòng, bàn tay nhỏ nhắn vừa đẩy cửa gỗ chạm hoa thì một mùi máu tanh dày đặc xộc thẳng vào mặt, khiến nàng lập tức tái nhợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...