Trọng Sinh Cha Của Con Ta Là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ


Khi La Tân Nguyệt trở về nhà sắc trời đã tối, La thị hầm một nồi canh cá chép để bồi bổ cho La Dự, nào ngờ, bát canh vừa được đặt lên bàn, nữ nhi đã ôm ngực không ngừng nôn mửa, La thị đã từng trải, thấy vẻ mặt đầy chột dạ của nữ nhi, bà ta cũng đoán ra có điều gì mờ ám.

Thìa trong tay rơi xuống, La thị lao đến, tát La Tân Nguyệt một cái thật mạnh, mắng: “Con rốt cuộc có còn cần mặt mũi không? Chưa thành thân đã có chữa, cả đời này con sẽ sống thế nào?”
La Dự đứng lên, dùng ánh mắt không dám tin nhìn La Tân Nguyệt, hắn ta biết muội muội mình có tính tình kiêu ngạo, nhưng vẫn nghĩ rằng nàng ta sẽ dần thay đổi, nào nghĩ đến nàng lại chẳng có liêm sỉ, có chữa trước khi thành thân.

La Tân Nguyệt bị đánh đến gò má sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, tóc giờ đã rối tung, trông thập phần chật vật.

Nàng ta vừa tránh né những cái tát của La thị, vừa kêu lên: “Trong bụng con là huyết thống của Hầu gia Trường Hạ, chỉ cần sinh con ra, con có thể gả vào Hầu phủ, có gì không tốt.

Ánh mắt của La Dự lạnh lùng, hắn ta nắm chặt cổ tay La thị, lạnh lùng nói: “Danh gia vọng tộc rất xem trọng quy củ, dù muội có thai cũng chỉ có thể làm thiếp thất, muốn trở thành chính thất thì chỉ có mơ thôi.

Muội bỏ đứa trẻ đi, rồi tìm một mối hôn sự tốt hơn.”

Sắc mặt La thị tối sầm, cả người run rẩy, không thể ngờ nữ nhi duy nhất lại ngu ngốc đến mức này! Mất đi trinh tiết trước khi thành thân, mang thai khi chưa thành thân, đều là những việc xấu hổ không thể tưởng tượng nổi, nếu để người khác biết sẽ bị chê cười!


“Nghe lời ca ca con, không thể giữ lại đứa trẻ.

Con không biết xấu hổ, ca ca con là quan chức triều đình, phải giữ gìn thanh danh…”

Chưa kịp nói xong, La Tân Nguyệt đã cao giọng cắt ngang: “Cái gì mà mệnh quan triều đình, bất quá chỉ là một Bát phẩm Lục Sự mà thôi, nếu con thật sự gả vào Hầu phủ Trường Hạ, ca ca không cần phải làm những việc vặt vãnh ở Đại Lý Tự nữa, con cũng là vì tốt cho huynh ấy thôi!”

La Tân Nguyệt là hạng người như thé nào, La Dự trong lòng hiểu rõ, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, xoay người trực tiếp rời khỏi nhà, chuẩn bị đến dược phòng mua chút hồng hoa cho nàng ta uống, dứt khoát triệt để.

Nhìn theo bóng dáng nam nhân dần khuất xa, La Tân Nguyệt cảm thấy không ổn, nàng ta hất tay La thị một cái, chạy thật nhanh ra khỏi nhà, hướng về phía Hầu phủ Trường Hạ, ôm chặt bụng, nàng ta lo lắng như lửa đốt, thở hổn hể, may mắn thay trời vẫn đứng về phía nàng ta, vừa chạy đến trước cổng Hầu phủ, xe ngựa của Ngô gia đã dừng lại.

Ngô Vĩnh Nghiệp bước xuống xe, được người hầu đỡ, La Tân Nguyệt vui mừng gọi: “Vĩnh Nghiệp!”

Nghe thấy tiếng nữ nhân, Ngô Vĩnh Nghiệp giật mình, đây là trước cửa nhà, nếu bị Hoa thị phát hiện, hắn sợ sẽ bị nàng ta lột da.

Nhìn về phái phát ra âm thanh, hắn ta phát hiện La Tân Nguyệt đang nấp sau cây du, thò đầu ra, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta giờ không còn vết đỏ, trở nên mịn màng và mềm mại.

Ngô Vĩnh Nghiệp cảm thấy trong lòng ấm áp, La Tân Nguyệt có vẻ ngoài không tệ, dù tính cách có phần ngang ngược, nhưng cuối cùng vẫn là một nữ nhân trẻ tuổi, mới chỉ tiếp xúc chưa đến hai tháng, giờ hắn ta vẫn chưa thấy chán, hắn ta bước nhanh đến trước mặt La Tân Nguyệt, nhìn quanh một lượt, không phát hiện điều gì không ổn, khuôn mặt vẫn tươi cười hỏi: “Nguyệt nhi sao lại đến đây? Những ngày qua ta luôn nhớ đến nàng.”

Những lời này hoàn toàn là bịa đặt.

Trước đây khuôn mặt của nàng ta đầy vết đỏ, trông thật ghê tởm, Ngô Vĩnh Nghiệp còn chưa kịp tránh, làm sao có thể nói hắn ta nhớ nàng ta?

La Tân Nguyệt mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Mẹ biết ta thất tiết, đã đuổi ra khỏi nhà, sau này phải làm thế nào?”

Khi nói, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má hồng, thêm vào gương mặt sưng đỏ, vừa yếu ớt lại đáng thương, khiến Ngô Vĩnh Nghiệp khó kiềm chế, hắn ta đề nghị: “Mẹ nàng thật sự quá tàn nhẫn, ta có một ngôi nhà ở phố Tây, chi bằng nàng đến đó ở vài ngày, đợi mẹ nàng nguôi giận rồi về nhà cũng không muộn.”

“Ta thật sự có thể ở phố Tây? Có ổn không?”


Ngô Vĩnh Nghiệp ôm nàng ta vào lòng, thì thầm dỗ dành: “Có gì mà không ổn? Nàng là người của ta, ở phố Tây là điều đương nhiên, thấy nàng chịu khổ, lòng ta đau như cắt…”

Hai người quấn quýt một lúc, khi La Tân Nguyệt ngừng khóc, Ngô Vĩnh Nghiệp mới cử người hầu đáng tin cậy đưa nàng ta đến căn viện nhỏ của hắn ta, ngôi nhà hai sân nằm ở phố Tây, tuy không lớn nhưng rất thanh nhã, nhiều công tử đã mua nhà ở đây để làm nơi nạp thiếp.


Trước đó Chu Thanh đã đồng ý với Chỉ Huy Sứ rằng ba ngày một lần sẽ đến Tạ phủ một chuyến để điều chế an thần hương.

Thông thường, hương liệu có mùi quá nặng không tốt cho phụ nữ mang thai, may mắn là an thần hương chủ yếu làm từ dược liệu, không gây hại cho thân thể, vì vậy nàng mới dám tiếp xúc nhiều lần.

Ngồi trên ghế tròn, Chu Thanh cầm một con dao nhỏ, cắt đứt ngón tay, lưỡi dao xuyên qua thịt gây ra cơn đau đớn, đau đớn từ đầu ngón tay, cảm giác này thật sự không dễ chịu, nhưng nàng chỉ có thể trao đổi bằng máu của mình.

Những giọt máu đỏ tươi lăn xuống, ngấm vào hương liệu khô trong đĩa sứ, may mắn là vết thương của nàng cắt không sâu, chỉ chảy ra vài giọt rồi ngừng.

Sau khi bôi một ít thuốc trị thương, nàng dùng miếng vải trắng băng bó vết thương, đội mũ che mặt, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Khi đến trước cửa hiệu hương, Vu Phúc có chút ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”

Chu Thanh tìm lý do qua loa, nếu bị người nhà biết nàng đi gặp Chỉ Huy Sức, chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp.

Đến trước cửa Tạ phủ, nàng nhấc mũ lên, lộ ra khuôn mặt trắng mịn như ngọc.


Người gác cổng vẫn là người cũ, ngay lập tức nhận ra Chu Thanh, nhớ đến chỉ thị của chủ nhân, vội đưa nàng đến trước cửa thư phòng.

Chu Thanh gõ cửa, nghe thấy giọng nói trầm thấp của nam nhân, bước vào phòng.

Dù đã đến một lần trước đó, nhưng giờ ở cùng một phòng với Tạ Sùng, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, may mắn thay, nàng giữ được cảm xúc bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp không lộ vẻ khác thường.

Ánh sáng vàng rực chiếu vào thư phòng, rất sáng, lần này Chỉ Huy Sứ không đốt đèn, mùi sáp nến đặc trưng cũng không còn.

Chu Thanh đi đến bàn, nhìn thấy lư hương đặt trên bàn, nàng hít một hơi, khóe mắt hơi hồng, còn tươi hơn cả cánh hoa đào trên cành.

Tạ Sùng liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”

Chu Thanh cung kính đáp lời, tay nhỏ nhắn dò vào vạt áo, lấy ra một túi đựng hương liệu, hành động nhẹ nhàng, ngón tay cái hơi cong lên, lớp vải trắng quấn quanh đó rất chướng mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận