[Trọng Sinh] Bảo Bối Đáng Yêu , Yêu Nàng Nhất A !
- Tỷ ! Đã đến nơi rồi ! Tỷ mau cởi bỏ quần áo nào !- Ôi dà ! Mạn Mạn đã thay đổi rõ rệt nha ! Hì hì ! Tỷ đi liền đây !
Vũ Nhi cởi chiếc váy ấy ra , thật là 1 chiếc váy không thoải mái chút nào mà !
- Oa ! Thật không ngờ !
Màn che màu trắng rủ xuống che đi viễn cảnh bên trong . Khi bước vào cô mới thấy 1 ao nước rất rộng ! Hệt như tắm suối nước nóng ý ! Cô khẽ đặt chân vào , độ nóng ấm thật thoải mái , nhanh chóng đặt cả thân mình ngâm trong đó . Đáy ao có ám thông dưới đất và đã có van ống nước , có thể dưa nước nỏng chảy đầy vào đây 1 cách dễ dàng . Không chỉ thế , Mạn Mạn đặc biệt rải rất nhiều cánh hoa hồng vào trong . Thực cánh hoa rất mịn nhưng mà...Lãng phí quá.... Cả bồn tắm thế này thật là lãng phí mà ! Mạn Mạn cùng vài tì nữ bước vào trong , theo phản xạ Vũ Nhi nhanh chóng dìm mình xuống , chỉ ngẳng lên cái đầu , 2 má đã hơi đỏ hồng .
- Đừng mà !
- Nhưng... Nô tỳ... Hàng ngày Nương đều muốn làm như vậy mà ?
- Thôi mà.....Chấp vặt ta hoài à.... ứ chịu đâu a !
- D...Dạ !
Nô tỳ lần lượt kéo nhau ra , Mạn Mạn khẽ nhìn cô , khuôn mặt đã ửng hồng thiệt đáng yêu ! Ở ngoài những nô tỳ bắt đầu bàn tán về cách xử xự lạ lùng của Vũ Nhi . Dẫu nghe thấy , cô vẫn ung dung tắm , thực là 1 cảm giác sung sướng a... Dòng nước đưa đẩy nhau chạm vào da thịt nàng , những cánh hoa hồng cứ bâu vào người nàng , nhồn nhột nhưng khá vui ! Khoảng nửa canh giờ sau cô bước ra phòng tắm quấn khăn lụa che đi người , Mạn Mạn có chút thấy cô hơi bất thường , bất đắc dĩ hỏi :
- Có thật tỷ muốn mặc vầy không ?
- Được mà đúng chứ ? Nó có trong đồ của tỷ mà ! Muội ngoan ngoan
~Trong ánh mắt sửng sốt của các nô tỳ , Vũ Nhi chỉ biết lay họ dậy khỏi những suy nghĩ kia :
- Kìa ! Mọi người sẽ giúp ta chứ ?
- Dạ
- Tỷ mau về phòng muội trang điểm
- Rồi ! Đợi ta 1 chút thôi à !
Vũ Nhi chỉ biết nghe theo lời của Mạn Mạn , chạy nhanh theo từng bước chân của Mạn Mạn vì bị kéo tay đi thôi ! Ngồi trong căn phòng , cô nhắm mắt lại để Mạn Mạn tùy ý làm những không quên dặn dò 1 câu :
- Nhẹ thôi nhé ! Ta không thích kiểu sắc sảo quá đâu ! Dù sao cũng chẳng ai lui tới chỗ này
- Dạ...
Cô mở đôi mắt ra thì chẳng thể tin nổi . Thật đẹp quá !
- Mạn Mạn ! Muội giỏi thật đó nhé !
- Ơ...Cám tạ tỷ khen !
- Kìa ! Không cần khách sáo như vậy chứ !
Vũ Nhi vui vẻ chạy ùa ra vườn đùa vui cùng tia nắng , tuy hoàng đế tiếp theo của Vân Lam Quốc sẽ phải đưa nàng lên ngôi Hoàng Hậu nhưng thực sự tình cảm của anh hoàn toàn không cho ta , tuy vậy ít nhất ta cũng không bị ngược đãi . Những cánh hoa trên cây theo gió nhẹ rơi xuống , cô mỉm cười , nở nụ cười trẻ con ngây thơ mà nghịch đùa .... Thật thuần khiết làm sao ? Chiếc váy trắng chứ bay nhẹ theo gió , cuốn cùng với cánh hoa trộn hòa cùng tia nắng và cùng nụ cười thiên thần ấy nữa , như 1 tiên nữ được cử xuống hạ giới , làm lòng người say mê mà nguyện chết vì nàng . Cùng lúc ấy có 1 người đi qua phủ của cô , cái cung này ai ai cũng biết đến nàng công chúa chanh chua kiêu ngạo từ đời nào rồi mà , anh ta dụi dụi đôi mắt . Chẳng lẽ có ai dám vào phủ của cô ta ? Tuyệt đối không phải là cô ta !
- Vị cô nương đây là ai mà lại xuất hiện ở đây vậy ?
- Huynh đây là ?
- Thật thất lễ ! Ta là Vân Lam Hải !
- Ta là Ngọc Hoa Nhi .
- Cái gì ?
- Có chuyện gì sao ?
Lam Hải thật không tin vào mắt mình ! Đây là Ngọc Hoa Nhi ? Thật chẳng thể tưởng ! Vậy rốt cuộc nàng như thế nào ?
- Huynh ! Huynh !Lam Hải Huynh !
- A...ơ...Nàng là Ngọc Hoa Nhi ?
- Ơ ...Đúng vậy !
- Ta là ca ca của Vân Lam Phong - người làm hoàng đế đời tiếp theo - . Muội cứ gọi ta là ca ca cũng được !
- Muội thất lễ rồi ! Lam Hải ca ca vào uống tách trà với muội nhé ?
- Làm vậy có phiền muội không ?
- Hài.... Muội chán muốn chết nè ! Gặp huynh phải nói là may mắn đó !
- Thực cám ơn muội !
- Người 1 nhà mà ! Mạn Mạn !
- Dạ ?
- Pha trà giùm ta nhé ! 3 tách luôn đi nhaa !!!
- 3 tách ạ ?
- Ừm ! Có Lam Hải ca ca đến chơi !
Mạn Mạn nghe vậy liền lập tức thi lễ . '' Không cần đâu ! Mạn Mạn đừng khách quá như vậy ! '' Lam Hải dịu dàng nói . Thật là để cho người ta ấn tượng mà !
- Tại sao lại là 3 tách ạ ?
- Muội là muội của tỷ mà còn hỏi à ! Ngốc !
'' Tỷ ? Muội ? Không phải Mạn Mạn thường xuyên bị Hoa Nhi bắt nạt sao ? '' ( Từ bây giờ Vũ Nhi sẽ thành Hoa Nhi ! Tên sau khi trọng sinh của cô ! ) Thực sự cô còn thật nhiều bí ẩn mà người lần đầu gặp mặt như anh chưa thể khám phá ra ! Nhưng nhìn Mạn Mạn rất vui . Có lẽ anh sẽ hỏi được gì đó từ Mạn Mạn !
- Ta đi đằng này chút nhé !
- Lam Hải ca ca nhớ về sớm trước khi Mạn Mạn pha xong trà nhé ? Trà nguội sẽ mất ngon !
- Được rồi !
Lam Hải bắt gặp Mạn Mạn ở hành lang , liền bắt đầu vào chủ đề chính ngay :
- Muội ta làm sao vậy ! Em có biết gì không ?
- Thật ra thì.....
Mạn Mạn liền kể hết câu chuyện mình biết cho Lam Hải nghe vì vốn Lam Hải là ca ca của Hoa Nhi - chủ nhân của nàng . Cô nghĩ sớm thì muộn anh cũng sẽ được nghe từ miệng của chủ nhân . Nhưng chuyện nên chúc mừng đầu tiên là cô đã thay đổi ! Không còn như ngày xưa nữa ! Cuối cùng cô cũng đã trưởng thành ra rồi ! Lam Hải thực sự khó hiểu . Kì tích đã xảy ra 2 lần liên tiếp ! Chắc chắn phải có bí mật ẩn giấu ! Nếu như Mạn Mạn không biết chắc hẳn muội ấy cũng sẽ chẳng chỉu kể ! Ta đành tự thân vận đông vậy ! Dù sao cũng thật vui mà ! Nhưng thực sự cô thực xinh đẹp .... Bây giờ nàng thật thuần khiết , ngây thơ và cùng với nó là nhan sắc tuyệt đẹp của ông trời mang tặng cho nàng . Nói đi nói lại....Nếu cứ như bây giờ thì nàng quả thực là 1 thiên sứ xinh đẹp mà ! AAA !! Giờ tự nhiên lại thấy ghen tị với đệ đệ của ta quá ! Có người con gái xinh đẹp như thế làm người yêu ! Thực là người kế thừa có khác ! Á ! Mạn Mạn đã đi lâu rồi ! Nghĩ đến đây Lam Hải liền cố gắng chạy thật nhanh về phòng của cô . 3 tách trà vẫn còn nguyên . Thấy Lam Hải vào , Hoa Nhi chỉ khẽ nhẹ mỉm cười :
- Lam Hải ca ca ! Mau vào uống ! Sắp nguội rồi !
- Cám ơn muội !
Có vẻ như cô và ca ca rất hợp cạ , Mạn Mạn ngồi nghe chuyện thấy 2 người hình như rất vui nên trong lòng cảm thấy thực là huynh muội ! Dù là lần đầu mà đã thân quen như vậy rồi ! Thật vui quá ! À đúng rồi ! Sắp đến ngày ấy rồi ! Phải nói cho tỷ tỷ biết mới được ! Hằng năm tỷ tỷ đều đi chỉ cầu mong được bệ hạ kế tiếp - Vân Lam Phong yêu thương mình ! Năm nay có lẽ sẽ vẫn như vậy nhỉ ? mạn Mạn ngồi nghĩ ngợi rồi lại nhớ tới 1 chuyện nàng cần làm ngay ! 2 người nói chuyện thân mật , Mạn Mạn không lỡ chen lời , chỉ có thể bí mật nói nhỏ với Hoa Nhi :
- Tỷ tỷ ! Muội có việc rồi ! 2 người cứ nói chuyện đi nhé ! Muội đi đổi quần áo đây !
- Ưm ! Bộ đơn giản ! Không chói nhé !
-Dạ !
Mạn Mạn thi lễ với 2 người xong liền bỏ đi ! Thật dúng là biết giữ phép tắc mà !! Bây giờ trời đã tói , ánh trăng hôm nay thật đẹp và đặc biệt sáng ! Những ngôi sao tuyệt đẹp nhấp nháy trên bầu trời như muốn gửi gắm cái gì đó ? Bỗng Hoa Nhi nảy ra 1 ý tưởng ....Nàng nhìn Lam Hải ánh mắt gian xảo làm anh rùng mình , lo sợ sẽ không được '' toàn mạng '' với ma nữ !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...