*********Tâm sự con tác giả************
Ừ thì nhân có cmt mới cho truyện , tớ viết chương truyện này . Đang cực kì nản vì dạo gần đây cmt tìm hoài mà không thấy , lượt xem đang có chiều hướng '' tụt '' đi 1 cách rõ ràng ừ thì cho nên là tớ vẫn hi vọng các cậu sẽ ủng hộ tớ . Các bản nháp tớ viết từ chương 14-24 bỗng dưng '' biến mất '' cho nên là....
GOMEN !!!!!!
Đồng thời tớ có nhận được nhận xét là lạm dụng quá nhiều từ hiện đại . À thì tớ cũng rất cố gắng chăm chút cho truyện nhưng mà tớ cũng không biết dùng những từ nào cho chuẩn thời ấy ( Nói đúng hơn là search không ra ) nên là đành dùng . Xin lỗi....
Giờ thì ta bắt đầu chương mới
*8* VÀO*8*
- Rốt cuộc...Trốn đi đâu rồi ???
Lam Hải lòng không yên , biết tính Hoa Nhi '' ngây thơ '' là thế ...Nhưng mà , anh nhớ cái giọng nói trong trẻo ấy , cái nụ cười vô lo vô nghĩ ấy .... Mạn Mạn ngồi bên anh mà cứ rơm rớm nước mắt , Vân Lam Quốc xôn xao nghe tin công chúa của Ngọc Hoa Quốc mất tích . Vui buồn đan xen , lo lắng lẫn sợ hãi , ừ thì Hoa Nhi công chúa kênh kiệu sớm gì cũng sẽ gặp phải quả báo , nay đã tới , có điều chuyện này mà đến tai hoàng đế của Ngọc Hoa Quốc , đất nước ắt khó tránh phải chiến tranh mà tận diệt !!!
...
- CÁI GÌ ??? CON DÁM ????
- Hoàng thượng !! Xin hãy bình tĩnh !!!!!!
Lão ta tức giận , nét mặt lộ rõ ra những sự bức bối , cây kiếm để bên trái treo trên tường có lẽ là vật sẽ lấy đi cuộc sống của Lam Phong . Nguyệt Tĩnh khẽ thoáng sự sợ hãi , đáng sợ quá...Nhưng ...Hoàn toàn như những gì cô nghĩ . Giờ thực muốn cười phá lên vào cái khuôn mặt nghiêm túc của Lam Phong quá đi à...Cô sử dụng những ngón tay mảnh khảnh của mình nắm chặt vào tay áo hắn , nép vào rồi nở nụ cười rợn tóc gáy . Không ai hay , không ai biết , kẻ thù nguy hiểm nhất của họ.... không phải Lam Phong , không phải hoàng đế hay là hoàng hậu , mà là chính NGUYỆT TĨNH .
...
- Nàng nói coi ~ Ta phải phạt nàng thế nào đây ?
- CÁI ??!?!?!#$*@#)$@#($)@$()@#($)@#($
- Thôi nào ~ Chứ giờ nàng làm loạn với cái thái độ của nàng ở buổi thiết triều . Chưa đáng phạt ?
- TẠI NGƯƠI !!! TA HẬN NGƯƠI !!! TA NÓI TA KHÔNG MUỐN RỒI MÀ !!!
- Rồi rồi...Ta thua , nhưng thái độ nàng vẫn phải PHẠT !!!!
- Hổng muốn !!!
Hoa Nhi phùng má , lấy tay đánh nhẹ vào người Khải Long hắn . Hắn cũng mặc kệ , mặc cho nàng đánh . Đoạn lại dỗ dành nàng .
- Ta phạt sau , nàng muốn ăn gì chưa
- CÓ !! TA CÓ A !!!!
- Vậy muốn ăn gì nào ?
- Ta đi đây
~ BÁNH NGỌT ƠI
~- B...Bánh ngọt ?
Khải Long vẫn chưa hiểu cái gì hết , '' Bánh ngọt '' là bánh cho đường không à ( Á đù :v ) .... À hờ..Cơ mà nàng ấy chạy đâu rồi ? Cơ mà còn xem tấu chương....Còn Vân Hải Quốc , mất Hoa Nhi công chúa , hiển nhiên sẽ không được tha !! Như vậy sẽ càng có cơ hội để hắn lên ngôi thống trị tất cả các nước nhờ Ngọc Hoa Quốc , đặc biệt hơn là còn có nàng ấy bên cạnh nữa....Cơ mà nàng ta ấy , đã được ai '' hướng dẫn '' chưa mà chạy vậy nhỉ ... Nếu mà lạc đến phòng người đó thì...Oài , mệt rồi đây !!!
...
Vâng , nhãn tuệ của Khải Long quả thực sáng hơn đuốc !! Hoa Nhi đã bị lạc thật . Cái tính '' thản nhiên '' vẫn chẳng đổi , đã mù đường lại còn như vậy , hết biết ...
- Axx...Biết vậy đã hỏi hắn rồi !!!
- Hừm , ai dám xâm phạm địa bàn của bổn vương ?
- Hả ?_Cô ngớ ra , tên con nít nhỏ hơn cả cô . Chắc tầm 11 ,12 gì đó . Nói chung chung là bản tiểu thư đây lớn hơn nhiều !!!
- Tiện nữ to gan , không mau quỳ xuống ?'
- Hờ...Thằng-nhóc-xấc-láo !!!! CHẾT ĐÊ !!!
- TIỆN NỮ TO GAN !!! BỔN VƯƠNG NHẮC LẠI !!! MAU QUỲ XUỐNG !! OÁI OÁi !!!!!
Cô nhổm hẳn dậy , tức ứa máu với cái tên mặt búng ra sữa này mất !! CÁI ĐỒ DA MỀM !!! DA MỀM !!! DA MỀM !!!!!!! ( Tóm lại là giận cái này đúng không =)) ) Cơ mà , hắn nếu không mặc y phục nam với cái giọng đanh đanh ấy thì hẳn nàng đã cho hắn là con gái . Tóc màu đỏ sẫm , mắt cùng màu , da mềm mại , dáng người thon thả....Thả nào người ta nói trai đẹp đã ít mà nó lại còn yêu nhau !!!
- Đệ của ta ~ Có thấy nàng ấy đâu không ?
Hoàn cảnh là sau một hồi vật lộn , giờ là hắn ta đang đè lên người nàng a ~ Thật đúng lúc ! Vừa chuẩn vào mắt Khải Long .
- C...CA ca ???
- Tên đệ bố láo !!! Đệ đang làm gì nàng ấy hả ?
- Đâu có !!! Là ả tự...
- Ư....
Hoa Nhi nước mắt rơm rớm , làm bộ mình sắp bị tấn công ...Nấc nhẹ
- Ư...Tại ta...Lỡ đi qua...Nói mấy điều không đúng.......
- Hơ hơ hơ...Đệ muốn vượt mặt ca mình đó hả ?? TA CÒN CHƯA LÀM ĐƯỢC NHƯ VẬY NỮA ?!?!?
- Ca...Ca ???
Nàng ức ứa máu , cái tên biến thái ấy !!! Hất cái tên mặt búng ra vữa ấy ra , nàng đứng dậy đi đến chỗ Khải Long , đánh cái bốp vào mặt Khải Long không chút thương tiếc . Nhưng có vẻ hắn càng thêm thích thú chứ không biết chừa là gì !!! Còn cái tên ngồi bẹp dí ở dưới đất , hắn như hóa đá , ngồi bất động ở đấy 1 cục
- CA CA CỦA TA !!! CÔ LÀM TRÒ GÌ THẾ ?!?!!
- Đệ đệ ta vốn vậy rồi , nàng đánh thêm đi , ta ưng
~- TÊN BIẾN THÁI !!!
....
- Và đây là đệ của ta , Vương Khải Minh
- Minh Minh
~~- Con ả kia !!! Im đê !!!
- Thằng ranh hỗn láo !!!
Nàng bực tức đá cái '' cốp '' vào chân Khải Minh , tên chết tiệt . Cái đồ ranh con !!! XÌ !!!!
- OÁI !!!
- Nàng cứ việc đập nó nếu nàng thích !
- Ca ca !!! CHU MI NGA !!!!
- Im coi !!!
Hoa Nhi phụng phịu ra mặt , đoạn lại đưa đôi mắt lóng lánh của mình ngước nhìn Khải Long , hơi ngại nhưng cũng nói
- Khải Long , nói coi , yêu ta hay hắn hơn _Đoạn lại tiếp tục phụng phịu ....TRỜI ƠI !!! MOEEEEE !!!!!
- Tất nhiên là nàng _Khải Long không chút chần chừ trả lời nàng , để trái tim ai đó tan nát
- KHẢI LONG CA CA !!!!!!
Khải Minh tủi thân , rúc mình vào trong xó giường , chùm chăn kín mít ... Giống hệt nhỏ Trúc Linh , cơ mà bả có lẽ nào lại là.....Tí phải hỏi Sa Linh mới được !!!
- Thôi mà , ca cũng yêu đệ lắm
- Nhưng ứ bằng nhỏ kia....
- Ngoan nào ...Ngoan nào
Khải Long dỗ dành Khải Minh như dỗ đứa trẻ lên 3 . Hì , quả thực là thái tử cũng có những giây phút đáng yêu như vậy nhỉ ~ Nàng ta khẽ cười khúc khích . Khẽ nhẹ chuyển ánh mắt về phía cô . Cánh cửa sổ mở , nắng ấm áp rọi vào , màn cửa màu trắng tung bay làm nền cho nụ cười đáng yêu ấy khoe mình . Đẹp quá !!! Nàng ấy thực dễ thương mà ......... Nụ cười của nàng ấy , đẹp thật....Đây là biểu cảm nàng thường dành cho tên thái tử Lam Phong kia sao ? Thực uổng phí mà .
Diễn biến tình hình của cô có vẻ khá ổn , nhưng về phần Vân Lam Quốc và Hoa Nhi Quốc thì thật không ổn chút nào .
...
- Tên khờ dại !!! Nếu con gái ta có chuyện gì thì cái đất nước ấy sẽ không bao giờ được tha thứ !!!!!!!
- Huhuhuhu....
- Thôi ...Nàng đừng quá đau buồn. Tên ấy ta sẽ hỏi cho ra lẽ !!!
- Chàng trẻ lại con gái cho thiếp !! Thiếp đã can rồi mà !!! huhuhu,....
- TÊN VÂN LAM TÔNG CHẾT TIỆT !!! TA SẼ GIẾT CHẾT HẮN !!!
Ngọc Hoa Thượng ( Cha của Ngọc Hoa Nhi ) và hoàng hậu Ngọc Mai Xuân ( Mẹ của Ngọc Hoa Nhi ) .
...
Đoạn lại nói đến Vân Lam Tông , lão lo lắng lắm !!! Cái đất nước này là mồ hôi nước mắt bao nhiêu thế hệ vương đời trước . Nay chỉ vì thằng con nghịch tử thay lòng đổi dạ giờ sẽ phải tiêu tan !!!!!!
- Chàng....
- Không sao...Sẽ không ai cản được ta với nàng bên nhau,................
Cái gì mà bên nhau ? Nguyệt Tĩnh lén cười khẩy Lam Phong 1 cái . Thật ngu xuẩn !! Cái thứ gọi là '' tình yêu '' tồn tại sao ? Thật ngu ngốc !!!!!
- Vâng.......
....
- Mạn Mạn !! Về !!!
- Nhưng...Nhưng....
- Nghe ta!!! Ta với cô sẽ đi tìm nàng ấy !!!!
- V...Vâng...ạ....
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...