Lời nàng vừa dứt, học giả Nho gia liền sôi nổi mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tử Quảng Chí rũ mắt mà tỉ mỉ suy tư, ngàn tính vạn tính lại không đoán được nữ tử này lại có vài phần tài học, dựa trên cơ sở Pháp gia mà bác bỏ Pháp gia, thực sự sắc bén, không chỉ thế mà còn có cơ sở.
Trong nháy mắt hắn liền nghĩ ra vô số sai sót, chỉ chờ Pháp gia học giả đem người này bước đến tuyệt lộ rồi mới hiển lộ uy danh.
Quan lão gia tử thở phào một hơi, vui mừng mà vỗ mu bàn tay của cháu gái.
Hắn chỉ có một cháu gái ruột này, từ nhỏ liền dạy nàng đạo người quân tử, cùng quân tử lục nghệ lại chưa lơi lỏng ngày nào, tài học đầy bụng có thể so với đương thời uyên thâm học giả.
Chỉ cần nàng chịu mở miệng, ứng phó trường hợp này đúng là dư dả vô cùng.
Nói đến nhân luân lễ giáo, tại đây học giả đều cảm thấy khó giải quyết.
Làm sao phản bác học thuật Nho gia, bọn họ lại chẳng dám nói học phái nhà mình thoát khỏi nhân luân lễ giáo, đó chính là dị đoan, thậm chí tà phái, nhất định bị thế nhân khẩu tru bút phạt.
Đợi bọn họ suy đi ngẫm lại, Quan Tố Y lại rót thêm chén trà, ôn nhu khuyên giải: “ Tổ phụ đừng vội, uống ngụm trà nóng lại chậm rãi nói.
Thánh nhân đều nói: ‘Quân tử dục nột ư ngôn, nhi mẫn ư hành’.
Miệng lưỡi không tiện không phải sai lầm của ngài, quý tại chỗ đạo đức nghề nghiệp.” (Giải nghĩa: Nói thì dễ, mà hay hỏng ở chỗ nói quá sự thực; làm thì khó, mà hay hỏng ở chỗ làm không cố hết sức, bởi vậy người quân tử muốn nói chậm mà làm nhanh.)
Nghe xong lời này, học giả Nho gia vốn đối với lão gia tử bất mãn tại chỗ tự xét lại, mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Mà cũng tiêu tan hoàn toàn khúc mắc của Quan lão gia tử, ông vuốt râu mà cười.
Quan Tố Y thấy sắc mặt của ông dần dần trở nên hòa hoãn, lúc này mới buông được trái tim vốn đang treo cao của nàng, lại đối diện với học giả Pháp gia đang muốn đứng dậy bác bỏ chính mình mà nói: “ Quản Trọng dùng Pháp hưng Tề, hết một đời, Tề diệt; Lý Khôi dùng Pháp hưng Ngụy, hết một đời, Ngụy vong; Ngô Khởi dùng Pháp hưng Sở, hết một đời, Sở vong; Thương Ưởng dùng Pháp hưng Tần, cuối cùng nhất thống trung nguyên thành cơ đồ bá nghiệp, hết một đời, quần hùng trục lộc, xã tắc sụp đổ.
Chư quốc dùng Pháp mà hưng, lại vì bạo chính mà vong, xin hỏi chư vị đại gia hà cớ chi? Đạo vĩnh cửu của Pháp gia ở nơi nào? Nếu ngay cả vấn đề này các ngươi cũng không thể giải đáp, vậy các ngươi ở đây mồm năm miệng mười lo việc nước, dùng Pháp cường quốc, phải chăng là quá buồn cười?”
Lời này vừa ra khiến toàn bộ hiện trường rơi vào thinh không.
Nhìn vào lịch sử, dùng Pháp sửa luật thật sự có thể khiến quốc gia nhanh chóng cường thịnh, lại cũng nhanh chóng đem nó suy bại thẳng hướng diệt vong, cái này chính là tệ đoan lớn nhất của Pháp gia.
Nhưng mà tệ đoan này khởi nguồn từ đâu, chân chính là gì lại khó ai nói rõ, thậm chí nghĩ cũng nghĩ không rõ.
Chuyện mà nữ tử này hỏi như một thanh chùy thủ sắt thọc vào trái tim, chính ngay điểm yếu.
Học giả Pháp gia tức khắc cứng họng, quẫn bách mà Quan Tố Y đỡ tổ phụ đứng dậy, nhẹ nhàng cáo từ.
Các vị học giả vội vàng đứng dậy đưa tiễn, rồi lại liên tiếp chắp tay thi lễ với Quan lão gia tử, cùng với đó là khen nhà học rộng hiểu sâu, lại có cách giáo dục.
Từ Quảng Chí vốn có rất nhiều lời muốn nói lại thấy mọi người đều tản đi, tuy mặt ngoài nói cười, trong lòng lại âm thầm hận không thôi.
Điều Quan Tố Y muốn chính là hắn có miệng không thể nói, có chí không thể phát, lúc này mới tung ra vài vấn đề mà hoàn toàn xáo trộn Hội Văn.
Nếu Từ Quảng Chí muốn nổi danh muốn bước lên quan đạo, chỉ có thể tìm cơ hội, nàng tuyệt không để hắn coi tổ phụ như đá kê chân, đời này hắn đừng mong mà đắc chí.
Một đám người đi rồi, các nữ tử cũng không cảm thấy thú vị, tốp năm tốp ba kết bạn rời đi.
Một nam tử dáng người cao lớn tráng kiện, khuôn mặt lại cương nghị từ sau giả sơn mà bước ra, nhìn phương hướng rời đi của hai tổ tôn Quan gia như đang suy tư điều gì.
Mà người hầu bên cạnh hắn, mặt trắng không râu, lão nhân thanh âm sắc nhọn mà tán thưởng: “Truyền thuyết về nữ tử Trung Nguyên mỗi người đầy bụng tài học, tri thư đạt lý, có lẽ không phải là lời giả.”
Thấy nam tử nhướng mày mà trào phúng cười, lão nhân cũng uốn mình theo chuyển giọng: “Nhưng tầm mắt hữu hạn, cuối cùng lại thành hẹp hòi.” Chủ nhân tuy mời khắp nơi danh sĩ, ý đồ thỉnh giáo đạo trị quốc từ bọn họ, nhưng lòng sớm có chủ trương.
Bàn của hắn bày biện đều là điển tịch của Pháp gia, tràn đầy tôn sùng cũng là Pháp gia học giả, rõ ràng là càng coi trọng Pháp gia.
Đợi mà coi, thời đại chư tử bách gia sẽ mau chóng qua đi, mà tương lai ắt là Pháp gia thịnh hành, dù sao dùng Pháp để sửa luật là công việc lửa sém lông mày.
Nam tử cười như không mà liếc lão nhân một cái, giọng nói trầm thấp lại thuần hậu: “Phái người đi tra về hai ông cháu vừa rồi.” Trong lòng lại khổ sở suy ngẫm: đạo vĩnh cửu của Pháp gia là ở nơi đâu? Đây là vấn đề thật đáng suy ngẫm.
Không khí có chút dao động, một lát sau, tử sĩ trong bóng tối lặng yên mà rời đi, điều tra bối cảnh Quan gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...