Kiều Tịch Ngôn đang tràn đầy nhiệt tình, chan chứa ý cười, đôi mắt cong lại như trăng non mà nhìn Kỳ Bác Ngạn.
Nhưng mãi không được đạp lại, bị ngó lơ thì chậm rãi thu lại ý cười.
Nhưng cho dù có như vậy, thì vẫn cho người khác cảm giác thanh cao, quật cường ẩn ẩn có chút đáng thương.
Mạnh Dao nhìn thấy thể thì không đành lòng, mới vừa định nói "Không cần", thì Thẩm Tủ Anh đã cho cô ta bậc thang để đi xuống.
"Tịch Ngôn, con hỏi bọn nó làm gì? Con đừng nghĩ con giúp bọn nó thì chúng sẽ cảm kích con! Ai da, thật đúng là người ra ngoài kiểm được tiền lớn có khác, về thôn thấy ai cũng chướng mắt!"
Thẩm Tú Anh âm dương quái khí mà nói, đương nhiên lời này là nhằm vào Kỳ Bác Ngạn, ý là nói anh khinh người.
Đâu chỉ có Thẩm Tú Anh, với bộ dạng lạnh lùng ít nói của Kỳ Bác Ngạn, không ít người trong thôn cảm anh cao ngạo coi thường bọn họ.
"Bác Tú Anh, đừng nói bậy, Bác Ngạn với chị dâu không phải người như thế!"
Kiều Tịch Ngôn bình tĩnh mà giải thích thay Kỳ Bác Ngạn và Mạnh Dao, đôi mắt đẹp dừng lại trên người Kỳ Bác Ngạn, rồi chuyển sang Mạnh Dao, không biết vì sao lực chú ý tập trung lên người Mạnh Dao.
"Chị dâu, trời nắng lắm, chị đi có mệt không? Chị nhìn kìa, mồ hôi nhễ nhại, mau lên xe, vừa lúc còn trống hai chỗ, đủ cho hai người ngồi!"
Mạnh Dao bị nữ chính nhìn chăm chú mà sởn cả gai ốc.
Cô ngượng ngùng lắc đầu, "Tôi không có việc gì, tôi đang giảm béo, muốn đi bộ nhiều hơn một chút!"
Ngay sau đó, nhịn không được mà trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn, vừa lúc Kỳ Bác Ngạn cũng đang nhìn cô, thế là bị anh bắt gặp đang nhìn lén.
Mạnh Dao không khỏi có chút chột dạ, vội vàng hé miệng, lộ ra tám cái răng trắng đều, nụ cười trên miệng rất đúng tiêu chuẩn của một nụ cười giả trân.
"Anh đi đường có phải rất mệt đúng không?. Hay anh ngồi xe đi, không cần chú ý đến tôi, tôi đi nhiều một chút, vừa hay có thể giảm béo!"
Mạnh Dao muốn đuổi trùm cuối lên xe, nhưng cô nhanh chóng phát hiện, vốn dĩ anh đang an tĩnh không nói lời nào, thế mà giờ anh đang mím môi, một bộ dạng hoàn toàn không cao hứng chút nào.
Này....Làm sao vậy?
"Bác Ngạn, lên xe đi, trời đang nóng, coi chừng bị cảm nắng!"
"Có phải bởi vì có bác Tú Anh trên xe, cho nên...Bác Ngạn, chúng ta đều là hàng xóm, đừng bởi vì trận cãi nhau nhỏ mà giận hờn, không đáng! Nghe em, hai bên đều nói xin lỗi, việc này coi như xong, được không?"
Kiều Tịch Ngôn ôn ôn nhu nhu nói chuyện, hoàn toàn là hiền thê lương mẫu đúng nghĩa.
Giờ phút này, Mạnh Dao hoàn toàn bội phục nữ chính, bị trùm cuối ngó lơ, thế nhưng còn xem như không có gì mà khuyên bảo, nếu là cô, cô đã sớm chạy không thấy người.
"Bác Tú Anh, bác thấy thế nào?"
Kiều Tịch Ngôn thấy không lay chuyển được Kỳ Bác Ngạn, mau chóng chuyển hướng sang Thẩm Tú Anh, toàn tâm toàn ý muốn giảng hòa.
Mạnh Dao lại cảm thấy rằng, đây là cô ta đang tự tìm bậc thang cho mình.
"Ai da, Tịch Ngôn a, bác biết con thiện tâm, toàn là làng xóm láng giềng, ai muốn nháo lớn làm gì cho mệt."
"Nhưng con cũng thấy rồi đó, không phải là bác không muốn, nhưng căn bản người ta có tiền cao ngạo không thèm đếm xỉa, không xem chúng ta vào mắt, con cần gì phải thay chúng nó nói chuyện!"
"Bác Tú Anh!"
Kiều Tịch Ngôn cau mày, đúng là người đẹp có khác, đến tức giận cũng đẹp.
"Bác Ngạn không phải người như vậy, chúng con lớn lên với nhau, con đương nhiên rõ ràng"
Thẩm Tú Anh nghẹn lại, yên lặng cắn môi.
Kiều Tịch Ngôn thở dài một hơi, lại nói: "Bác Tú Anh, bác nghe con, bác xin lỗi trước đi, làm người lớn, thôi thì làm gương cho người trẻ tuổi cũng được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...