Trấn này chia làm năm phố, phố Đông, phố Tây, phố Nam, phố Hiến, phố Thanh, địa phương náo nhiệt nhất là phố Tây, có chợ sáng, phố Thanh cũng rất đặc biệt, chỗ này tập trung dân tộc thiểu số.
Mạnh Dao đi dọc đường lớn, chấm rãi ngắm nhìn những cửa hàng.Trên cơ bản đều là nhà ở rồi bày sạp ra bán, cũng không phải là cửa hàng gì lớn, chỉ là mấy quán nhỏ, bán chủ yếu là thịt heo, thịt bò, thịt dê, còn có Cung Tiêu Xã.
Người dân tộc không ăn thịt heo nên ở đây, thịt bò và thịt dê được tiêu thụ rất tốt.
Mạnh Dao định lát nữa về sẽ mua ít thịt còn có ít xương cho Hổ Tử, mấy thứ này nặng, không thể một đường xách theo.
Mạnh Dao đến gần chợ, rốt cuộc cũng thấy chỗ bán bữa sáng.
Đồ ăn trong chợ không phong phú chỉ có bán canh hồ cây, bánh bao chiên nước, bánh quẩy này nọ
Mạnh Dao sờ sờ bụng, thấy mình đã tiêu hóa hết thức ăn hồi sáng, nhấc chân bước vào quầy bán cạnh hồ canh và bánh bao chiên nước.
Hỏi giá một chút: Canh hồ canh 5 xu một chén, là canh thịt bò, bánh bao chiên nước nhân thịt dê cũng 5 xu một cái, bánh nhân trứng gà rau hẹ thì một 1 xu một cái.
Chủ quán là người của Thanh phố, chỉ dùng thịt dê cùng thịt bò.
Kỳ thật mọi người xung quanh trấn đều nói, muốn mua thịt dê thịt bò thì thới Thanh phố mà mua, có thể mua được thịt ngon.
Mạnh Dao uống một chén canh cùng hai cái bánh bao chiên nhân thịt, 2 cái bánh nhân rau hẹ, tổng cộng tiêu hơn 1 đồng.
Tiền này là tiền hôm qua lấy của Kỳ Văn Diệp, mới ăn một chút đã tiêu hết một nửa.
Mạnh Dao có chút đau lòng, nhưng sau khi canh hồ cay được mang ra, đau lòng đến mấy cũng tan thành mây.
Ăn trước rồi lại nói.
Thời đại này người ta vẫn còn tương đối thuần phát, làm ăn buôn bán cũng rất đàng hoàng, thịt bò trong canh cũng rất nhiều.
Mạnh Dao khuấy khuấy vài muống, phát hiện mấy khối thịt bò.
Bất quá món này không đẹp mắt cho lắm, cho quá nhiều bột nên nhìn chén canh không đẹp.
Mạnh Dao nếm một ngụm, đây không phải là vì chính tổng.
Phải biết rằng, canh hồ cây không phải cay từ ớt mà cay từ tiêu, mà chén cay này lại không có vị hồ tiêu.
Mạnh Dao vừa định hỏi, một ông cụ khác đã lên tiếng trước. "Canh hồ cây này, vị không đúng a, như thế nào sao lại không có bỏ hồ tiêu?"
Ông chủ quán vội vàng xin lỗi: "Ai da, thật xin lỗi, hồ tiêu không có, chưa kịp mua!"
Ông cụ bẹp miệng, thoạt nhìn đặc biệt hụt hẫng, "Vốn dĩ muốn làm chén canh hồ cay đúng vị cho ấm bụng, canh này không giống, đã nói ngươi bao nhiêu lần, đều không đổi, giờ thì hay rồi, hoàn toàn không có vị của canh!"
"Ai, tính, tính!"
Chủ quán tình tình cũng khá tốt, không so đo ông cụ nói canh không ngon, còn không ngừng xin lỗi, "Thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ bỏ!"
Mạnh Dao không nhịn được tò mò nhìn về phía ông cụ.
Người ở niên đại này đối với hương vị không có hà khắc, giống như chén canh trước mặt, thịt nhiều, thịt bò trong canh cũng có vị, người khác ăn chỉ cảm thấy thơm, không ai để ý có bỏ hồ tiêu hay không.
Mà ông cụ này, rõ ràng không giống họ.
Mạnh Dao nhìn ông cụ nhiều lần, tựa hồ ông cụ cũng cảm giác được, nhìn lại cô, nhưng do lớn tuổi, mắt không tốt lắm, phải nheo nheo mắt nhìn lại.
"Cô gái, nhìn lão làm gì?"
Mạnh Dao vội vàng mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu, cúi đầu uống tiếp chén canh của mình.
Tuy rằng không chính tông, nhưng cũng không phải dỡ, dù sao cô cũng bỏ tiền mua, không nên lãng phí.
Mạnh Dao không lãng phí, ông cụ cũng không lãng phí, trải qua mấy năm vất vả, họ một chút cũng không muốn bỏ phí, đem canh uống hết.
Bất quá, chỉ uống một chén canh, mà ông cụ than sáu bảy lần.
Mạnh Dao cảm thấy buồn cười, trộm cười lớn trong chốc lát, đến lúc ăn bánh bao thịt mà bả vai còn run run.
Lúc này Mạnh Dao còn chưa biết, cô đụng phải Thao Thiết, người vì ăn ngon mà không ngại phiền toái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...