Cửa thôn.
Kiều Tịch Ngôn ăn mặc khéo léo hào phóng, ưu nhã thời thượng, khom người ngồi vào ô tô.
Đứng bên cạnh chiếc ô tô là bà Thẩm Tú Anh, bàn tay bà ta muốn sờ chiếc xe nhưng lại sợ không dám. Tài xế mở cửa ra mời Kiều Tịch Ngôn lên xe.
Mạnh Dao không nhịn được mà tấm tắc thờ dài: "Ô tô a, người trong thôn chúng ta không ai mua nổi đâu, chị Tịch Ngôn này của em vậy mà có một chiếc, vừa có tiền lại vừa có sắc, có phải rất xứng đôi với anh em không?"
Nói rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết khi nào mình mới có thể mua chiếc ô tô nhỉ?"
Việc mua ô tô đối với người chưa kiếm được tiền như Mạnh Dao đúng là một mục tiêu rất lón.
Kỳ Văn Diệp vừa nghe, trừng mắt lên nhìn Mạnh Dao, " Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của chị kìa, không phải chỉ có chiếc ô tô thôi sao, ai nói chỉ có chị Tịch Ngôn mới mua nổi? Anh hai em mua cũng được không phải sao?"
Mạnh Dao: "....Nga!"
Trùm cuối sao, anh ta có chiếc ô tô cô mới không có gì để kinh ngạc.
"Còn có, chị Tịch Ngôn đã kết hôn, chị nói lời này, tuy không có ý gì, nhưng mà người khác nghe được sẽ truyền bậy bạ ra ngoài, chị chết chắc đó!"
Mạnh Dao không nghĩ đến, Kỳ Văn Diệp còn có loại giác ngộ này.
Kỳ thật, sở dĩ Mạnh Dao nói như vậy là vì cho rằng Kỳ Bác Ngạn và Kiều Tịch Ngôn là thanh mai trúc mã, Kỳ Văn Diệp hẳn là phải thấy hai người xứng đôi mới đúng, chỗ nào Kỳ Văn Diệp lại suy nghĩ sâu xa như thế.
Mạnh Dao ngẫm lại hành vi của mình, mau chóng xin lỗi: "Được được được, lời này của chị sai rồi, về sau nhất định sẽ chú trọng lời nói, có hay không?"
Kỳ Văn Diệp bĩu môi, "Xin lỗi thì xin lỗi, còn hứa hẹn cái gì, cảm thấy học vấn mình rất cao sao?"
Nguyên chủ học vấn không cao. Trong nhà nghèo khổ, lúc ấy nguyên chủ chỉ là đứa nhỏ, cũng được đưa đi học, nhưng bởi vì cơ thể to lớn nên bị mọi người cười nhạo, thành tích lại không tốt, về sau thì bỏ học.
Mạnh Dao vốn dĩ xin lỗi đàng hoàng, vừa nghe lời này của Kỳ Văn Diệp, ngẩng đầu cho cậu một phát ngay sau ót.
Cậu hậm hực không nói nữa.
Hai người tới gần cửa thôn, mới nhìn thấy phía sau chiếc xe của Kiều Tịch Ngôn còn có thêm một chiếc xe khác.
Chiếc xe này bị cây cối ven đường che khuất, kính trong xe màu đen, đem người ở bên trong che kín mít.
Đường trong thôn không tốt, đường lớn trải nhựa thì ổ voi ổ chuột, còn đường nhỏ thì toàn bùn đất, ô tô khó đi được, chính vì vậy mà Kiều Tịch Ngôn mới dừng xe ở đầu thôn.
Bất quá, sao lại có hai chiếc ô tô?
Mạnh Dao tầm mắt chuyển từ xe của Kiều Tịch Ngôn qua chiếc xe kia, phát hiện ra chiếc xe này so với xe nữ chính còn tốt hơn, nhịn không được mà kinh ngạc.
Chiếc này của ai?
Kiều Tịch Ngôn cũng đang thắc mắc chủ của chiếc xe ô tô này.
Trong thôn bọn họ không nghe nói nhà nào sắm ô tô, cũng không ai có thể mua được ô tô, chỉ có....
Kiều Tịch Ngôn nghĩ đến người nọ, cắn chặt môi, mãi đến lúc xe chạy vẫn còn nhìn chằm chằm chiếc xe kia, hoàn toàn không chú ý đến Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp.
Mà lúc này, hai người ngồi trên xe cũng bước xuống.
Mạnh Dao quang minh chính đại mà đánh giá hai người xa lạ này.
Nữ chính vừa mới ngồi xe đi, hai người này hẳn không có quen biết với Kiều Tịch Ngôn.
Kỳ Văn Diệp cũng nhìn chằm chằm hai người bước xuống xe, hâm mộ mà chẹp miệng, "Em nếu có một chiếc ô tô thì tốt rồi, mỗi ngày có thể lái đi học, thật tốt"
Mạnh Dao vỗ đầu Kỳ Văn Diệp, "Vậy thì đi học cho tốt, lớn lên kiếm tiền mua một chiếc, không cần hâm mộ người khác!"
Kỳ Văn Diệp muốn lại gần xem, Mạnh Dao kéo cậu lại, còn hù dọa.
"Đi thôi, đừng nhìn, cách xe đó xa ra một chút, coi chừng là bọn buôn người, đem em bắt lên xe, lúc đó không có chỗ mà khóc!"
Hai người đang muốn hỏi thăm tin tức: "........"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...