Mạnh Dao cảm thấy Kỳ Văn Diệp rất quyết đoán, mở miệng ra là mượn 100 đồng. Ở thời đại này, 100 đồng chính là một khoản lớn.
Mượn, còn trả thì sao?
Mạnh Dao dùng cặp mắt hoài nghi nhìn Kỳ Văn Diệp, xui thay, bị cậu phát hiện, cậu tức giận chống eo thì phi phủ.
"Em biết là anh em thì không nên tính toán, em mượn tiền cũng không quỵt nợ, chị nhìn em bằng ánh mắt đó làm cái gì?"
Mạnh Dao lập tức giơ ngón lên tán thưởng tư tưởng giác ngộ của cậu.
Ánh mắt Mạnh Dao quá mức rõ rằng, Kỳ Văn Diệp nghĩ đến chính mình quỵt tiền anh hai, nhịn không được mà xoa tay đang nổi da gà. Nhưng cậu vẫn quay đầu lạiba ba hỏi Kỳ Bắc Ngạn, "Không được sao anh hai?"
"Nói rõ ràng!"
100 đồng không phải là ít, Kỳ Bác Ngạn sẽ không dễ dàng đưa cho Kỳ Văn Diệp vẫn còn chưa trưởng thành này.
Kỳ Văn Diệp đem suy nghĩ của mình nói ra"Em lo trong nhà không may có chuyện gìkhông có tiền để dùng!"
"Anh hai, anh nghĩ mà xem, mẹ keo kiệt đến bệnh nghiêm trọng thế mà cũng không đi bệnh viện, chỉ nhẫn nhục chịu đau, không phải em nói gỡ, nhưng vạn nhất là bệnh nan y, trong nhà không có tiềnanh lại không có ở đây, thì làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên, nếu anh không đưa cho em thì đưa cho anh cả cũng được!"
Không đúng, đưa cho anh cả cũng không được, chị dâu cả không đáng tin cậy chút nàonếu biết anh cả có tiền sẽ mọi hết trong tay anh cả, tiêu không còn một đồng! Bằng không..."
Kỳ Văn Diệp chuyển mắt nhìn Mạnh Dao, do dự vài giâycuối cùng cắn răng nói: "Anh cho chị ấy cũng đúng, nhưng phải nói trước, nếu có việc gấp phải lấy tiền ra! Em sẽ ở đây nhìn chị ấy, không cho chị ấy dùng tiền loạn"
Mạnh Dao: "..
Tên tiểu tử thối này, sao việc gì cũng kéo cô theo?
Mạnh Dao kéo kéo mỗi, lộ ra nụ cười không thể giả trân hơn được nữa, "Đừng đưa cho tôi, tôi cũng không đáng tin cậy!"
Nói xong, cất bước chạy đi.
Đi được một chút, mới quay đầu lại nói: "Kỳ Văn Diệp, nhanh về nhà ăn cơm, còn lề mề nữa, là bị muộn giờ học đó!"
Quan trọng nhất là, cô muốn cùng cậu lên trấn, nếu không đi sẽ bị trễ.
"Tới đây!"
Kỳ Văn Diệp vội vàng đáp ứng, nóng nảy quay đầu hỏi Kỳ Bác Ngạn, "Anh hai, rốt cuộc anh có đồng ý không, anh vẫn chưa trả lời?"
Kỳ Bác Ngạn nhìn bóng dáng của Mạnh Dao, ánh mắt cụp xuống, một tiếng "Ân", đáp ứng yêu cầu của em trai.
Kỳ Văn Diệp không nhịn được nhảy lên hoan hô, đứng một chỗ múa may quay cuồng.
Nhưng mà lúc cậu đưa tay đòi tiền Kỳ Bác Ngạn, thì anh lạnh nhạt nói: "Anh sẽ đem tiền đưa cho....Chị dâu!"
Kỳ Văn Diệp: "........."
Cậu không đáng tin cậy vậy sao?
Tuy rằng trong lòng không phục, nhưng Kỳ Văn Diệp vẫn nói một câu: "Anh hai nhớ nha, đừng có quên! Có gì em đi đòi chị ấy..."
Nói đến đây, Kỳ Văn Diệp ý thức được có chút không thích hợp, vẽ mắt cổ quái đánh giá Kỳ Bắc Ngạn.
"Anh hai, anh nói....chị dâu thứ? Người anh đưa tiến là chị dâu thứ?"
Cậu vừa rồi kêu vài tiếng "Chị dâu" đó là do tình huống bất đắc dĩ, anh hai muốn cậu xưng hộ như vậy, đây là.....
Kỳ Văn Diệp trùng mắt lớn, giống như gặp quỷ,
"Anh hai, anh, anh vạn lần đừng nói với em là anh coi trọng chị ấy?"
Kỳ Bắc Ngan lạnh lùng đảo mắt qua Kỳ Văn Diệp, không cho cậu cơ hội hồ ngôn loạn ngữ, cất bước đi vào trong nhà
Kỳ Văn Diệp lập tức đuổi theo, giống gặp được việc gì ghê gớm lắmcậu chà xát cánh tay nổi. da gà của mình.
"Anh, anh hai, mắt anh có bị làm sao không? Nếu mấy đứa bạn của em biết anh coi trọng một bà béo, em sẽ bị cười cho thúi mũi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...