Kiều Tịch Ngôn nhìn thật sâu vào mắt Kỳ Bắc Ngạn, cũng không dây dưa, dứt khoát bứt ra.
"Được, nếu đã như vậy thì em không quấy rầy!"
"Văn Diệp, nếu có thời gian thì nhớ đến nhà chi choi a!"
Kỳ Văn Diệp bị điểm danh có chút giật mình, phản ứng lại, "nga nga" gật đầu
Nhìn bóng dáng không lưu luyến gì của Kiều Tịch Ngôn, Kỳ Văn Diệp vuốt mắt mình, nghĩ nghĩ.
"Em vừa rồi không phải cự tuyệt hoàn toàn, kỳ thật vẫn có thể cho chị Tịch Ngôn mượn chút tiền, nhưng nhà chúng ta đúng là không có tiền a!"
Khóe miệng Mạnh Dao giật giật, trong lòng thầm chửi: Đó là do em không biếtanh hai em chị là người giàu ngầm, em không biết anh em có bao nhiêu tiền đâu, nếu em biết, sẽ không nói như vậy.
Quái lạ, tại sao trùm cuối lại cự tuyệt, anh không phải là đáp ứng nữ chính vô điều kiện sao?
Hay là anh không đáp ứng, để chờ khi nữ chính gặp nguy cơ rồi mới hành động, giải cứu nữ chính lúc nguy nan.
Mạnh Dao càng nghĩ càng thấy đúng, âm thầm gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía Kỳ Văn Diệp biến thành đồng tình. Cái thằng nhóc này còn tưởng rằng trong nhà không có tiền, tiền để mẹ chồng Thúy Hoa đi khám bệnh phải tiết kiệm mới có. Không nghĩ tới, trùm cuối đến mẹ mình còn dấu huống chi là anh em?
Kỳ Bác Ngạn tầm mắt dịch qua, từ đâu đến đều dừng trên mắt Mạnh Dao, xem biểu tình trên mặt cô đổi tới đổi lui, cũng không biết nghĩ cái gì, nhấc chân đến chỗ cô.
Kỳ Văn Diệp đứng trước Mạnh Dao, cậu còn tưởng rằng Kỳ Bác Ngạn đến tìm mình, lập tức vui mừng giữ chặt tay anh.
Hơn nữa, còn tò mò mà hỏi: "Anh hai, chị Tịch Ngôn vì sao muốn vay tiền anh, anh còn tiền sao? Nếu anh có tiền thì cho em mượn đi, chờ em có rồi trả anh, yên tâm, em không có xù nợ đâu!"
"Chúng ta là anh em ruột, anh không tin em sao?"
Kỳ Bác Ngạn: "........."
"Anh hai, thế nào, thế nào? Anh cho em mượn sao? Em mượn không nhiều lắm, mười...một trăm, một trăm đồng thôi!"
Kỳ Bác Ngạn xoa xoa mũi, buồn bã nói: "Nói là có, bất quá có phải em quên rồi không, em vừa rồi có nói, anh không có tiền!"
Kỳ Văn Diệp không ngờ tới, thế nhưng Kỳ Bác Ngạn lại nói một tràng dài để phản bác cậu.
"Anh hai, anh đúng là anh hai không? Vừa rồi là lời anh nói á hả? Anh có bị sốt không, anh hai, đây là số mấy?"
Kỳ Văn Diệp duỗi hai ngón tay trước mắt Kỳ
Bác Ngạn, Kỳ Bác Ngạn không nói, vòng qua Kỳ Văn Diệp, tiếp tục đi đến chỗ Mạnh Dao. Kỳ Văn Diệp còn chưa biết Kỳ Bác Ngạn muốn làm gì, đi theo ôm lấy chân Kỳ Bác Ngạn như vậy trang trí, treo trên đùi.
"Anh hai, em vừa rồi làm trò trước mắt người ngoài, cho nên mới dám nói như vậy, em biết anh có tiền nhất, anh cho em mượn đi mà?"
Kỳ Bác Ngạn rũ mắt, Kỳ Văn Diệp lập tức dơ tay nhỏ ra.
Vốn dĩ chỉ định trêu ghẹo, nháy mắt biến sạch sẽ, môi mỏng chỉ phun ra hai chữ: "Buông tay!"
Kỳ Văn Diệp khuôn mặt khổ não, vẫn như cũ vây quanh Kỳ Bác Ngạn. "Anh hai, tuy em cảm thấy anh không có tiền, nhưng anh đi làm lâu như vậy, khẳng định là có tiền riêng, anh cho em mượn đi!"
Kỳ Bác Ngạn không biết Kỳ Văn Diệp muốn mượn tiền làm gì, sau kín nhìn cậu hỏi, "Mượn tiền làm gi?"
Kỳ Văn Diệp không có gì ngượng ngùng trực tiếp ưỡn ngực trả lời, rất hợp tình hợp lý: "Em muốn trong tay có tiền, để phòng ngừa vạn nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...