Kỳ Bác Ngạn không trả lời, Kỳ Văn Diệp không khách khí phản bác, "Chị Tịch Ngôn, sai chính là sai, đúng là đúng, nếu thật sự nhà em sai, đương nhiên phải quan tâm một chút, đó là hiển nhiên. Nhưng mà chúng ta không sai, dựa cái gì phải quan tâm...đến người đàn bà càng quấy này?"
Lông mày Kiều Tịch Ngôn nhíu lại một chút.
Cô ta không nghĩ, Kỳ Văn Diệp sẽ không chừa cho cô ta chút mặt mũi, rõ ràng trước đây cậu rất nghe lời.
Kiều Tịch Ngôn rõ ràng không đúng lắm, trước đây Kỳ Văn Diệp chưa đi học nên nghĩ gì cũng không biết diễn đạt sao, còn bây giờ cậu đã đi học, suy nghĩ độc lập, sao có thể vì một câu của cô ta mà cậu ngoan ngoãn nghe lời.
Đối với biện pháp Kiều Tịch Ngôn đưa ra, rất có lợi cho Thẩm Tú Anh, bà dựng lỗ tai lên nghe, không ầm ĩ, bất quá Kỳ Văn Diệp cãi lại, bà ta tức đến phun lửa.
"Nhãi con..."
Chưa mắng hết câu, mắt Kiểu Tịch Ngôn quét qua, bà ta liền nuốt lời vào bụng.
Kiều Tịch Ngôn cười cười, hỏi lại: "Kỷ Văn Diệp cảm thấy nên làm thế nào bây giờ.
"Đột nhiên bà ta lăn đùng ra ăn vạ, muốn khóc thì về nhà mà khóc, khóc chết em cũng không quản, còn ở đây khóc lóc, đừng trách em lấy dao ra chém"
Thẩm Tú Anh cắn chặt răng, kêu lên, "Nhãi ranh", đủ thấy bà ta căm hận Kỳ Văn Diệp cỡ nào. Kiều Tịch Ngôn nhíu mày, răng dạy: "Văn Diệp, không được nói bậy!"
"Bác Ngạn, anh xem Văn Diệp nói gì kia? Sao có thể cầm dao ra chém người, lời này đứa nhỏ như em ấy cũng có thể nói ra sao?"
"Bác Ngạn?"
Kỳ Bác Ngạn trầm mặc làm cho Kiều Tịch Ngôn rất khó hiểu, cộng thêm chút mất mát.
Nhưng sau khi Kỳ Bác Ngạn nói, Kiều Tịch Ngôn lại càng thất vọng hơn.
"Lấy ác trị ác thì có gì sai?"
Này, ý tứ là bênh Kỳ Văn Diệp.
Miệng Mạnh Dao hạ to.
Đúng là trùm cuối có khác.
Nhưng mà lấy ác trị ác.
Lời này cô thích.
Kỳ Văn Diệp được Kỳ Bác Ngạn bệnh vô cùng cao hứng, nhếch môi cười.
Trong lòng Kiều Tịch Ngôn nghẽn tắc, cầm lòng không đậu mà mở miệng: "Bác Ngạn, anh hiểu lầm ý em rồi, chỉ là em cảm thấy, hàng xóm bị thương thì chúng ta nên quan tâm một chút, đương nhiên, nếu anh không muốn thì thôi quên đi!"
Tuy là nói như vậy, nhưng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Kỳ Bác Ngạn, dường như nhất định phải chờ được sự tán đồng từ anh.
Chu Hồng Yên không dấu vết kéo tay áo con gái, không muốn cô ta lo chuyện bao đồng, càng không muốn cô ta cùng Kỳ Bác Ngạn có quan hệ gì với nhau.
Trước đây, bà cảm thấy mấy lời đồn trong thôn thật không thể hiểu được, nhưng hiện tại, nhìn con gái mình, bà có chút hãi hùng khiếp vía.
Chu Hồng Yên kéo tay Kiều Tịch Ngôn, Kiều Tịch Ngôn cố tình đẩy tay mẹ mình xuống.
Ý của nữ chính là không cần khuyên bảo.
Mạnh Dao cuối cùng cũng hiểu được chuyển gì xảy ra, trùm cuối cùng nữ chính giận dỗi, trùm cuối ghi thù nữ chính, mà nữ chính....
Sao có lại có cảm giác, nữ chính có ý với trùm cuối là sao nhỉ?
Mạnh Dao đảo tròng mắt qua lại giữa Kỳ Bác Ngạn và Kiều Tịch Ngôn, không khí giữa hai người rất kỳ cục
Đột nhiên, Kỳ Bác Ngạn nhìn cô, cô sợ tới mức trợn trừng mắt, trừng thành mắt gà chọi, muốn bao nhiêu khó coi thì có đủ bấy nhiêu khó coi.
Kỳ Bác Ngạn thu tầm mắt, mở miệng. Nhưng không phải là nói với Kiều Tịch Ngôn, mà chỉ đơn giản hai chữ: "Về nhà!"
Lời này là nói với Kỳ Văn Diệp.
Bị cự tuyệt thẳng thừng, khuôn mặt nhỏ của Kiều Tịch Ngôn trắng bệch.
Cô ta hé hé môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"Không được đi, tao xem tụi mày ai dám đi, tụi mày không cho tạo câu trả lời rõ ràng, thì hôm nay tao liền đâm vào cột nhà tui mày mà chết.
Thầm Tú Anh thay Kiểu Tịch Ngôn không giúp được gì, chính mình tự thân khóc la, một hai phải nháo ra kết quả.
Mạnh Dao không nghĩ sẽ cùng Thẩm Tú Anh dây dưa, nói đạo lý, chỉ tổ tốn thời gian cùng tinh lực.
Cô quyết định dùng biện pháp mạnh.
Mạnh Dao lặng lẽ khom người xuống, kẻ sát vào tại Hổ Tử, cùng nó thương lượng: "Hồ Tử, mau dọa bà già này, về sau chị làm thức ăn ngon cho mày!"
Mạnh Dao nói lời này vì muốn lấy lòng Hồ Tử, sức chiến đấu cao, còn biết dọa người, không nịnh thì uổng.
Hổ Tử mới nhìn tưởng khó nịnh bợ lắm chứ, ai ngờ Mạnh Dao vừa nói lời này, nó "Uông" một tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...