Editor: Trâm RừngNhìn thấy thùng sắt lớn trống không, lúc này Nghê Thúy Hoa mới tin tưởng con gái nói thật, há to miệng kinh ngạc nói: “Vậy chúng ta phải kiếm lời bao nhiêu tiền a!” Bà biết món cá nấu dưa chưa của con gái rất ngon nhưng không ngờ nó lại được mọi người hoan nghênh đến thế!Nghê Yên thần sắc như thường, "Mới có mấy chục tệ mà thôi, mẹ, chúng ta vào nhà trước đi, con đói rồi."Nghê Thúy Hoa cầm lấy đồ trong tay Nghê Yên, "Đi, cơm đã nấu xong rồi, mau vào nhà ăn cơm thôi.”Bữa trưa gồm hai món và một canh.
Một rau xào, một thịt kho tàu cùng với một canh cà chua trứng.
Nghê Thúy Hoa nấu ăn rất giỏi, Nghê Yên chỉ cần canh thôi mà ăn được cả bát lớn cơm trắng.“Yên Yên ăn nhiều thịt một chút, chỉ có ăn thịt thì con mới cao lên được.” Nghê Thúy Hoa liên tục gắp thịt vào bát của con gái.“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Nghê Yên cũng gắp một miếng thịt vào bát của Nghê Thúy Hoa.Sau khi ăn xong, Nghê Yên lấy số tiền bán mì buổi sáng ra đếm lại, tổng cộng là 76 tệ, tức là cô đã bán được tổng cộng gần 256 bát mì.Nghê Thúy Hoa không bao giờ nghĩ tới bán mì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong một buổi sáng, vì vậy bà ấy lập tức hỏi: "Yên Yên, sáng mai con có cần mẹ đi hỗ trợ không?"Nghê Yên đưa tiền cho Nghê Thúy Hoa, mỉm cười nói: " Mẹ không cần đi đâu, con tự làm được, mẹ ở nhà chăm sóc em gái thật tốt là được rồi."Nghê Thúy Hoa cất tiền đi rồi cảm thán nói: "Hóa ra ở thành phố kiếm được tiền dễ dàng như vậy, nếu cha cùng bà nội của con biết bây giờ con kiếm tiền giỏi như vậy, chắc chắn là hối hận tới tím cả ruột a!" Trước kia Mục gia sống tần tiện bớt ăn bớt mặc, mỗi năm cũng tiết kiệm không đến trăm tệ! Mà Nghê Yên đã kiếm được hơn 70 tệ chỉ trong một buổi sáng!Nghê Thúy Hoa là một người phụ nữ đi ra từ trong núi sâu, không hiểu biết quá nhiều, bà ấy chỉ nghĩ rằng rất dễ kiếm tiền ở thành phố, thật tình không biết Nghê Yên ở sau lưng đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi cùng công sức.Nghê Yên thần sắc như thường, lập tức uốn nắn suy nghĩ không đúng của mẹ cô: "Không phải dễ kiếm tiền ở thành phố, mà chúng ta đã tìm được phương pháp thích hợp, nếu đổi thành những người khác chưa chắc sẽ kiếm được tiền, bây giờ vẫn còn rất nhiều người làm ăn lỗ vốn ở ngoài kia."Nghê Thúy Hoa nửa hiểu nửa không gật đầu.Nghê Yên cầm dụng cụ câu cá mà cô đã mua nói tiếp: "Mẹ, con đi dạo bờ sông một lát đây."“Được rồi, mẹ nghe dì Nghê nói con sông kia rất sâu, để mẹ đi với con.” Nghê Thúy Hoa biết cô đi câu cá nên trong lòng có chút lo lắng.Nghê Yên cười nói: "Không có chuyện gì đâu, mẹ không cần đi theo, con biết bơi mà, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được."Phía đông của thôn Kinh Hoa có một con sông dài, thời đại này vẫn chưa có các nhà máy hóa chất cho nên nước sông rất trong, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài đứa trẻ đang đuổi trăm gặm cỏ bên bờ sông.
Bây giờ vẫn là mùa của việc đồng áng bận rộn, những cánh đồng đầy những người nông dân đang làm việc."Các ngươi có nhìn thấy không? Đó là họ hàng của nhà Nghê Thành Quý, nghe nói cô ấy tên là Yên Yên.""Đó có phải là người đã mua chiếc xe đạp không?""Đúng, đúng chính là cô ấy.”“Thiệt ghê gớm! Còn mua được cả xe đạp! Cô nhi quả phụ này không biết lấy tiền ở đâu ra..."Tiếng xì xào bàn tán đột nhiên nhiều lên.
Nghê Yên lười quan tâm đến những lời đàm tiếu này, thân ngay không sợ chết đứng, một ngày nào đó những tin đồn này không đánh sẽ tự tan, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là kiếm tiền, kiếm được thật nhiều tiền.
Chỉ cần cô có tiền mới có thể cho mẹ cùng em gái mình có được một cuộc sống tốt.Nghê Yên tăng tốc chạy đến bờ sông, sông không sâu, chỗ nông có thể nhìn thấy rất nhiều ốc nước ngọt cùng trai sông, Nghê Yên xắn ống quần, thả lồng câu xuống nước sâu để bẩy cá, tiếp đó cầm chậu đi bên bờ sông nhặt ốc cùng trai sông.Người của thời đại này rất không thích ăn trai sông, ốc, bởi vì những thứ này nếu xử lý không tốt sẽ còn lại mùi tanh của bùn đất.
Hơn nữa, ai cũng bận làm ruộng, làm gì có thì giờ đi nghiên cứu thức ăn? Một lúc sau, Nghê Yên đã nhặt được một chậu tràn đầy trai cùng ốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...