Tông Lượng đứng dậy, vỗ tay: "Bây giờ tôi thật sự lo lắng cô không sống lâu hơn con sói cái kia, hay là để mẹ tôi chuẩn bị thêm chút lương thực cho cô.
"
Trác Huyên nhướn mày: "Cảm động quá! Vị anh hùng công lao to lớn mà không cần đền đáp!"
Tông Lượng cười hí hí tiến lại gần: "Không cần đền đáp, làm vợ nhỏ của tôi là được!"
"Còn lâu!" Trác Huyên bĩu môi.
"Vậy thì làm vợ nhỏ cho Huyền Hách nhà tôi.
" Tông Lượng nói bừa.
"Tôi thà theo sói mẹ!" Trác Huyên lập tức hét lên.
"Đúng, để sói mẹ dẫn cô đi tìm sói đầu đàn, cô làm vợ lẽ, cùng nhau chia sẻ những năm tháng tốt đẹp trong hang sói!" Tông Lượng và Huyền Hách đi xa.
Trác Huyên nhặt một cây gậy, ném mạnh về phía anh ta.
—-
Với sự hỗ trợ của Tông Lượng, cuộc sống của Trác Huyên dễ dàng hơn một chút.
Cô cắt thịt lợn muối thành sợi, mỗi bữa cơm nấu cháo thì bỏ vào một sợi, cho sói mẹ ăn dưỡng thai.
Sói mẹ không quen ăn thịt chín, nhưng nếu không trộn vào cháo, vài miếng thịt kia chẳng đủ kẹp răng, đành phải chấp nhận tình hình hiện tại.
Ai bảo nó bị thợ săn dùng bẫy kẹp vào bụng, không thể trở về hang sói sâu trong núi, cũng không chuẩn bị được thức ăn trước khi sinh.
Trác Huyên, sói mẹ và vài con sói nhỏ sống cùng nhau, đếm ngày chờ khai giảng.
Nhưng có người không muốn cô yên ổn, Mục Bình Hỉ và mẹ ông ta tự mình tổ chức một đoàn đến thăm hỏi cô.
Bà lão bị cô đá vào hố phân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ?
Bà lão Mục kéo theo Mục Diễm Lệ, Mục Bình Hỉ và Mục Trường Thụy, hùng hổ tiến về căn nhà đất.
Trác Huyên thấy bóng người từ xa, vội vàng dặn dò sói mẹ một câu: "Tao không cho mày ra khỏi cửa thì đừng ra ngoài!"
Sau đó cô khóa cửa bằng cái ổ khoá hỏng.
Đoàn người nhanh chóng tiến đến, trên mặt Mục Diễm Lệ không giấu nổi vẻ hả hê, Trác Huyên không hề nhún nhường trước cái người được gọi là bà nội.
Mẹ không tới, chắc là bị lừa đi nơi khác rồi, nhóm người này chính đến để đối phó cô.
"Mau mời bà nội vào nhà ngồi.
" Mục Bình Hỉ ra lệnh.
Trác Huyên tỏ vẻ như không nghe thấy.
"Chị điếc à, Mục Nguyệt Vân…à không, Tạ Trác Huyên?" Mục Diễm Lệ kịp thời đâm thêm một nhát.
"Cô nói đúng, tôi là Tạ Trác Huyên, không phải Mục Nguyệt Vân, bà nội họ Mục liên quan gì đến tôi?" Trác Huyên cười lạnh một tiếng.
"Một ngày là bà nội, cả đời là bà nội!" Mục Bình Hỉ hét lớn, nói xong còn tự mãn liếc nhìn Mục Trường Thụy: "Cha đọc được một câu trong sách giáo khoa của con, sửa lại một chút rồi nói cho Tạ Trác Huyên nghe rất hợp lý!"
Mục Trường Thụy ngớ ra: "Câu nào?"
"Một ngày làm thầy, cả đời là thầy!" Mục Bình Hỉ cực kỳ bất mãn: "Mày đọc sách cho hết vào bụng chó rồi à?"
Trác Huyên cười ra tiếng.
Bà lão Mục khinh thường nhìn cô, bắt đầu giở giọng: "Tạ Trác Huyên, nhà họ Mục nuôi cô mười mấy năm, không phải cô thích nói cắt là cắt, trả lại lương thực mà cô đã ăn của nhà tôi.
"
Trác Huyên không muốn quanh co với họ, một đội ngũ lớn như vậy, chắc chắn có mục đích không bình thường: "Nói thẳng đi, tôi còn việc.
"
"Mày là con gái thì có việc gì chứ?" Mục Bình Hỉ trực tiếp nhảy lên, định tát cô.
Trác Huyên thấy hành động quen thuộc của ông ta là biết ông ta đã đánh Mục Nguyệt Vân không ít, cô né sang một bên, đồng thời nhẹ nhàng giơ chân ra ngáng đường, Mục Bình Hỉ lập tức nằm sấp xuống đất.
"Ha ha ha――" Lần này người cười lớn là con cái ruột của Mục Bình Hỉ, Mục Diễm Lệ chỉ vào Mục Bình Hỉ, nói với bà nội: "Bà nhìn thấy chưa? Người ta giỏi rồi, trước kia cha cháu tát chị ta, chị ta vẫn ngoan ngoãn chịu đựng, không giống bây giờ.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...