“Sao thế? Ném đồ loảng xoảng như vậy, ai đã chọc con à?” Cố Chí Phượng đang ngồi xếp bằng trên giường, tay xoay hai hạt óc chó.
Nếu không phải lòng bàn tay thô ráp và bộ đồ chắp vá trên người, thật sự hơi có dáng vẻ của địa chủ trong xã hội cũ.
Cố Duệ Hoài cười khẩy: “Ngoại trừ con gái cưng của cha ra thì còn có thể là ai nữa?”
Dứt lời, anh ta cũng không đợi Cố Chí Phượng mở miệng mắng đã sải bước đi vào phòng, còn đóng mạnh cửa lại khiến bụi trên trần nhà rơi xuống vì chấn động.
Anh ta dùng thái độ của mình để bày tỏ lòng bất mãn và căm ghét đối với Cố Nguyệt Hoài.
Cố Chí Phượng khựng lại hành động trong tay, ba nếp nhăn ở giữa lông mày càng sâu hơn.
Ông ấy thở dài, ánh mắt hơi uể oải.
Làm một người cha, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là con cái có thể hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng nhiều năm qua, ông ấy thực sự không biết phải làm thế nào để hòa giải mâu thuẫn giữa hai đứa con trai và con gái út.
Không phải ông ấy không biết con gái làm việc hoang đường, nhưng từ nhỏ cô đã không có mẹ, một tay ông ấy nuôi nấng cô trưởng thành.
Có lẽ là do ông ấy thiên vị không hề có giới hạn nên mới biến con gái trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Ông ấy nên chịu trách nhiệm lớn nhất.
Ngoài nhà, Cố Đình Hoài giữ Cố Nguyệt Hoài lại, hỏi thăm chuyện hồi sáng.
Cố Nguyệt Hoài chỉ trả lời mấy câu đơn giản.
Nghe xong, Cố Đình Hoài nhíu chặt mày hỏi: “Điền Tĩnh được đưa tới bệnh viện rồi à?”
Anh ấy siết chặt nắm đấm, trong lòng đầy áy náy.
Điền Tĩnh vốn là người vô tội, nhưng vì hành động của anh ấy mà vô duyên vô cớ bị kéo vào chuyện dơ bẩn này.
Cho dù đi bệnh viện kiểm tra thì sau này danh tiếng của cô ta cũng không bằng trước kia.
Cố Nguyệt Hòi biết anh cả lại bắt đầu tự trách.
Cô rất muốn nói chuyện kiếp trước cho anh ấy biết, thế nhưng mỗi lần nhắc đến nợ máu khó mà nguôi ngoai nỗi đau kia, chỉ một mình cô chịu đựng là đủ rồi.
Cố Đình Hoài trầm ngâm một hồi: “Bé, chuyện này đừng nói cho anh hai em biết.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, rất tự nhiên đáp: “Giấu làm sao được?”
Cố Đình Hoài nghẹn họng.
Đúng vậy, chuyện hồi sáng nay ầm ĩ cả lên, ngay cả bí thư chi bộ và đội trưởng dân quân cũng bị dính líu.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ truyền ra ngoài, làm sao có thể giấu được thằng hai cơ chứ?
Anh ấy lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vào nhà trước đã.”
Hai người vén rèm cửa lên bước vào nhà.
“Em ấy lại giận nữa à?” Cố Đình Hoài liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Cố Chí Phượng không muốn nói nhiều về đề tài này, thế là quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Ai dè lại chợt nhìn thấy cô đang xách một miếng thịt tầm hai cân thì không khỏi thay đổi sắc mặt.
Hai cân thịt, là hơn một đồng đấy.
Mặc dù bình thường ông ấy cưng chiều con gái, nhưng đồ ăn xa xỉ như thịt thì ông ấy hiếm khi mua.
Cố Chí Phượng mấp máy môi, muốn hỏi con gái lấy đâu ra tiền.
Nhưng nếu hỏi, chẳng phải đang tỏ rõ nỗi nghi ngờ con gái kiếm tiền bất chính hay sao? Có điều bây giờ ông ấy cũng coi như đã hiểu tại sao thằng hai lại trách móc như vậy.
Chẳng phải thằng bé đang nghi ngờ ông ây lại cho tiền bé đi mua thịt về ăn à? Ông trời có mắt, lần này ông ấy vô tội.
“Bé, cơm gần chín rồi đó, anh nấu thịt cho em ăn nhé?” Cố Đình Hoài mở nắp nồi ra xem.
Mùi cơm thơm phức lan tỏa trong không khí, khiến người ta tiết nước bọt.
Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười: “Để em làm cho.
Anh cả với cha cứ ngồi đó đi, hôm nay hãy nếm thử tài nấu nướng của em.”
Cố Đình Hoài sửng sốt, nhưng nghĩ tới bánh kếp tối qua, thế là gật đầu đồng ý: “Được.”
Mặc dù Cố Chí Phượng hơi lo lắng con gái sẽ lãng phí thịt, nhưng thấy dáng vẻ tin tưởng của thằng cả, cuối cùng vẫn không nói gì, mà chỉ căn dặn vài câu: “Cẩn nhận vào nhé.
Cắt thịt đừng cắt trúng tay, nhóm lửa đừng để bị bỏng...”
Nghe thấy những lời dong dài mà lo lắng của cha, trong lòng Cố Nguyệt Hoài vô cùng thỏa mãn đáp: “Vâng, con biết rồi ạ!”
Cô múc gạo trong nồi ra, dùng lồng hấp đậy lại để giữ ấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...