Trong lúc Tô Thấm Nhiễm mơ màng liền cảm thấy bốn phía rất ồn ào, mày cô nhẹ nhàng nhăn lại, sau đó lại cảm thấy không khí vẩn đục, hỗn tạp mùi mồ hôi, mùi chân thối.
Tô Thấm Nhiễm cố gắng mở mắt ra nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô không dám tin vào mắt mình, đây là đâu? Xung quanh toàn là người, mọi người đều mặc quần áo được làm từ chất liệu đen, trắng, xám thô ráp, hơn nữa còn đầy mụn vá, toàn bộ hình ảnh đều cực kỳ có cảm giác niên đại.
Nghe thấy tiếng xe lửa xình xịch truyền tới từ bên ngoài.
Tô Thấm Nhiễm hơi ngây ngẩn, nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm thái, trộm véo một cái vào đùi mình để xem có phải nằm mơ hay không.
Khi cô mở to mắt một lần nữa, nhìn hoàn cảnh xa lạ lại có một chút quen thuộc này, vành mắt Tô Thấm Nhiễm có chút ẩm ướt.
Cô đã trở lại, trở lại năm tháng rực rỡ kia, về tới cái niên đại làm cô áy náy và trốn tránh kia.
“Đồng chí, chúng ta đã đi tới đâu rồi?” Tô Thấm Nhiễm hít sâu vài cái, sau đó nhìn về phía nữ hài nhìn có vẻ rất thuần phác ở bên cạnh.
Vừa rồi cô đã nhìn cánh tay của mình, trắng nõn thon dài, không có một khối nứt da nào, cũng không có vết chai, cái tay này và hoàn cảnh như vậy đã nói lên một điều rằng hiện tại cô đang ngồi trên xe lửa để đi tới Đại Thanh sơn.
Bây giờ là năm 1973, lúc cô 18 tuổi, đây là cơ hội mà phải huy động tất cả sức lực của cả hai nhà mới có được, một cơ hội xuống nông thôn, một cơ hội có lẽ có thể khiến cô sống sót một cách thanh thanh bạch bạch.
“Vừa đến huyện Cẩm Nam thôi, đồng chí cũng xuống nông thôn đúng không?” Nữ hài kia bị câu hỏi của Tô Thấm Nhiễm làm kinh ngạc, sau đó đôi mắt sáng bừng nhìn Tô Thấm Nhiễm, khóe mắt đều là ý cười, chỉ sợ chính mình trả lời chậm một chút là đối phương sẽ không vui.
Bởi vì đồng chí trước mặt thật sự quá đẹp, Lý Đông Mai lớn như vậy mà vẫn chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như thế, không hề trang điểm, mặc còn kém hơn cả cô, là một bộ quần áo màu xám đầy mụn vá, nhưng mà người ta vẫn tỏa ra khí chất thật cao quý làm cô không khỏi cảm thấy có chút tự ti.
“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm chịu không nổi ánh mắt của nữ hài này.
Đã tới huyện Cẩm Nam rồi, tức là phải thêm hai tiếng nữa thì xe lửa mới tới trạm.
“Không cần khách khí như vậy, đồng chí, tôi tên là Lý Đông Mai, muốn đi tới huyện Cẩm Nam để chi viện việc xây dựng ở nông thôn”.
Lý Đông Mai nhiệt tình mở miệng, đi cùng nhau gần hai ngày rồi mà vị đồng chí này cứ như không ở cùng một cái thế giới với cô vậy.
“Tôi tên là Tô Thấm Nhiễm, cũng đi tới huyện Cẩm Nam!” Tô Thấm Nhiễm trả lời.
Tô Thấm Nhiễm không ngờ nữ hài lại nhiệt tình như thế, đành mỉm cười trả lời một cách lễ phép.
“Cậu cười nhìn thật là đẹp!” Lý Đông Mai xem đến ngơ ngẩn, trời ơi, sao lại có người đẹp như thế chứ.
“Ách, cảm ơn”.
Tô Thấm Nhiễm không khỏi sửng sốt, sau đó liền lễ phép nói lời cảm ơn.
Cô vẫn luôn rất đẹp, phải nói Tô gia và Đường gia đều không có người xấu, cô lại hội tụ tất cả ưu điểm của cả cha và mẹ, có thể nói là người đẹp nhất của hai nhà.
Nhưng mà ở trong thời loạn thế thì vẻ đẹp này lại không phải một chuyện tốt.
“Tôi đang nói thật mà, cô là người đẹp nhất mà tôi đã từng thấy, tất cả mọi người trên xe lửa đều nhìn trộm cô đó!”Lý Đông Mai thấy Tô Thấm Nhiễm có vẻ không tin liền vội vàng giải thích, câu cuối cùng là nhỏ giọng nói ở bên tai Tô Thấm Nhiễm.
“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm nhàn nhạt nói lời cảm ơn, đã rất lâu rồi cô không gần gũi nói chuyện với ai như vậy nên thật sự có chút không thích ứng.
“Cô có thể trông đồ giúp tôi không? Tôi muốn đi WC một chuyến!” Lý Đông Mai thấy Tô Thấm Nhiễm không muốn nói chuyện, cũng thức thời ngậm mồm lại, một lát sau lại thử mở miệng hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...