Trọng Sinh 70 Nữ Phụ Xinh Đẹp Cự Tuyệt Yêu Đương


Vì những chuyện lộn xộn hai tháng trước, thanh niên trí thức không mấy thiện cảm với cô.

Sau khi ngất xỉu, không một ai đến giúp.

Người trong đội sản xuất vốn không ưa gì đội thanh niên trí thức, đương nhiên cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người đưa cô về chắc là anh.

Vậy! người đã nhảy xuống sông cứu cô hôm qua, có phải cũng là anh không?
Nghĩ lại một lượt, hình như cô không có ấn tượng gì về người đó.

Thôi kệ, dù sao chiều nay cũng phải đi làm, lúc đó hỏi thăm xem sao.

Chờ mấy ngày nữa đi chợ huyện mua ít đồ, cảm ơn anh cho tử tế.

Đợi nước trong thùng ấm lên, Lục Trường An chỉ tắm qua loa, giặt quần áo rồi phơi trên sợi dây buộc sẵn trong sân.


Quần áo giặt buổi sáng giờ đã khô gần hết, cô về gấp quần áo lại, rồi mới cầm hộp cơm đi đến nhà ăn.

Quả nhiên, trên đường đi, ai cũng chỉ trỏ cô.

Không cần nghĩ cũng biết họ đang nói gì.

Lục Trường An hơi khó xử, cơ thể bây giờ quá yếu, nếu lần nào đi làm cũng ngất, e là sẽ ảnh hưởng đến cô.

Hiện tại, trước tiên phải nghĩ cách cải thiện thể chất, chứ không thể cứ đi một bước lại thở dốc ba lần.

Đi làm quá tốn sức, còn phải tích trữ chút đồ ăn, phòng khi cần dùng đến.

Cô mới mười bảy tuổi, cao 1m65, nếu tập luyện kết hợp với dinh dưỡng, biết đâu có thể cao thêm được chút nữa.

Trong cả nhà họ Lục, cô là người thấp nhất, đến cả mẹ cô còn cao 1m68.

Cơm trong cửa sổ vẫn toàn là rau xanh, không có lấy một chút thịt.


"Ồ, ‘Hay Ngất' đến rồi à, ăn gì nào?"
Người nói chuyện là con gái của đội trưởng đội sản xuất Hồng Tinh, Tề Hân, đang giúp đánh cơm ở cửa sổ, không ưa gì Lục Trường An.

"Hay Ngất.

" là biệt danh mà mọi người trong đội đặt cho Lục Trường An.

Vì cô thường xuyên giả vờ ngất xỉu, ngã lăn ra đất.

Lâu dần, cái tên này trở nên phổ biến.

Nếu là Lục Trường An trước đây, chắc chắn sẽ không đến cửa sổ của Tề Hân để lấy cơm.

Nhưng bây giờ cô thấy không sao cả, cô đưa phiếu ăn và bát cho cô ta: "Một suất mì lạnh.

"
Tề Hân nhanh chóng lấy cơm, đưa bát cho cô, vẻ mặt hả hê: "Ôi chao, thật ngại quá, quên mất là cô không ăn tỏi.

"
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, lần sau chú ý.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui