Sau khi bận rộn chừng nửa giờ, Lục Điềm Điềm lại gọi thôn y ra ăn cơm.
Bữa này là bữa ăn đầu tiên sau khi cô tới đây, Lục Điềm Điềm còn hầm cách thủy một cái bánh.Về phần trứng làm bánh, đương nhiên là cô lấy từ trong không gian ra.
Thấy ánh mắt dò hỏi của thôn y, Lục Điềm Điềm cười tủm tỉm giảit hích:“Ông nội, trứng này là cô út cháu vừa cho cháu.”Thôn y gật đầu.
Bình thường khi đi xem bệnh cho các thôn dân cũng nghe người này nói mấy câu, người kia nói mấy câu, đương nhiên cũng biết được không ít chuyện.Chắc chắn Lục nãi nãi không thích Lục Điềm Điềm, nhưng cô con gái út Lục tiểu muội lại thích Điềm Điềm, cho nên Lục tiểu muội mới bị Lục nãi nãi đánh mắng.Nhưng suy cho cùng, Lục tiểu muội vẫn là con gái ruột của Lục nãi nãi, sao Lục nãi nãi có thể đánh chết con gái mình được, cho nên chỉ mắng hơi ác thôi.Cuối cùng, Lục nãi nãi chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn mình trộm dành lại cho con gái bị con gái trộm cho Điềm Điềm ăn.Tựa như lần này, vì chuyện Điềm Điềm bị bán mà Lục tiểu muội còn cãi nhau với Lục nãi nãi rất nhiều lần, Lục nãi nãi nói không lại con gái mới trực tiếp tát con gái hai tai.Nhưng Lục tiểu muội cũng là người bướng bỉnh, muốn dùng hành động tuyệt thực để phản kháng, không biết hiện tại thế nào rồi.“Cô út của cháu quay về chưa?”“Rồi ạ, cháu kêu cô út về nhà ăn cơm, không nên để bản thân chịu đói, để người khác được lợi.” Lục Điềm Điềm cười nói.Thôn y gật đầu, suy nghĩ này đúng lắm, nhất là hiện tại lương thực còn khan hiếm như vậy.
Thà là không có gì ăn thì cũng thôi, đằng này có đồ ăn mà vẫn để bản thân phải chịu đói, đúng là ngu ngốc.Cơm nước xong, Lục Điềm Điềm lại nhanh tay nhanh chân thu dọn bát đũa, dọn dẹp nhà chính sạch sẽ ngăn nắp.Nhà chính vừa là chỗ ăn cơm cũng là chỗ xem bệnh, nhất định phải được vệ sinh sạch sẽ.Lục Điềm Điềm cầm khăn lau với chổi tới, lau dọn quét tước, chỉ chớp mắt đã dọn dẹp nhà chính thật sạch sẽ.Còn cả ngân châm trong hòm thuốc, tuy không thể dùng cồn trong không gian tiêu độc, nhưng ít nhất cũng có dùng nước sôi khử trùng.Thôn y nhìn cô gái nhỏ siêng năng chăm chỉ làm việc lại thấy hài lòng vô cùng, vẫy vẫy tay:“Điềm Điềm, quỳ xuống.”Lục Điềm Điềm nở nụ cười, vội vã cung kính quỳ xuống: “Sư phụ.”“Bình thường cứ gọi ông, đừng gọi sư phụ, hai chữ sư phụ này giữ trong lòng là được rồi.” Thôn y cười tủm tỉm nói.Lục Điềm Điềm gật đầu, mọi chuyện cứ nghe lời sư phụ, chắc chắn không sai.“Hai quyển sách này cháu phải học cho kỹ, nếu có gì không hiểu tới hỏi ông.
Đúng rồi, cháu biết chữ không?” Thôn y chợt nhớ tới, hình như Điềm Điềm còn chưa được học hết.“Cháu biết ạ.” Lục Điềm Điềm trả lời.Thôn y gật đầu, biết chữ là tốt rồi.
Thế là ông móc văn thư ra đưa cho Lục Điềm Điềm, nói: “Cháu xem qua rồi cất giữ cho kỹ, lỡ bà nội cháu đổi ý, thứ này còn có tác dụng.”Lục Điềm Điềm nhận lấy văn thư xem qua, cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại đọc lại một lần nữa, trong mắt lộ ý cười:“Sư phụ, à không ông, lúc đó bà nội cháu biết trưởng thôn viết như vậy, còn chịu in dấu tay ư?”Thôn y vừa nghe Điềm Điềm nói vậy đã biết Điềm Điềm biết chữ thật sự, cũng cười nói: “Trong mắt bà ta chỉ có tiền thôi, những thứ khác không quan trọng.”Lục Điềm Điềm lại nhận lấy hai quyển sách từ tay thôn y, một quyển là Chu Dịch, một quyển là Thần Nông Bản Thảo Kinh.Hai quyển sách này cũng là hai quyển Điềm Điềm quen thuộc vô cùng.
Kiếp trước chúng suýt bị cô lật tới nát bấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...