Trọng Sinh 70 Cô Vợ Nhỏ Của Tên Tháo Hán Ngây Thơ


Edit: MâyGiọng điệu của Lục Trường Xuyên khẳng định, anh cảm thấy vô cùng thương tiếc cho Cố Đường Đường, một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị cha mẹ bán cho tên ngốc, khó trách cô lại tìm đến cái chết, từ nhỏ anh đã sống ở thành phố, gia cảnh lại ưu việt, anh chưa từng nghe nói qua câu chuyện nào bi thảm như vậy, cảm giác như anh và Cố Đường Đường là người của hai thế giới khác nhau.

“Cô gái em đừng sợ, bọn tôi đều có thể giúp em làm chủ, hiện tại là tân xã hội, phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời*, như thế nào còn có chuyện mua bán các cô gái, đây là phạm pháp!”*Ý chỉ vai trò của phụ nữ là ngang bằng, bình đẳng với vai trò của đàn ông trong xã hộiNgười thanh niên đang nói chuyện không cao bằng Lục Trường Xuyên, nhưng cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn có khí chất cao quý, Cố Kiến Quân coi trọng anh ta nhất, người này hẳn là có gia thế vô cùng tốt.

Cố Kiến Thiết trong lòng căng thẳng, vội cười làm lành nói: “Trần Dã cháu yên tâm, đại đội chúng ta tuyệt đối không mua bán phụ nữ.

”Cố Đường Đường đột nhiên nhìn về phía Trần Dã, tim đập rất nhanh, ngày đầu tiên mà cô đã nhìn thấy nam chính.


Quả nhiên là một nam chính tiêu chuẩn, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, công việc tốt, Trần Dã này chính là kiểu điển hình của một cao phú soái thập niên 70.

Cô chỉ nhìn rồi bỏ qua một bên, nam chính là của nữ chính, căn bản cô không muốn dính dáng đến.

Cố Kiến Quân nháy mắt với Cố Kiến Thiết, hai cha con rất ăn ý, đại đội trưởng lập tức tỏ thái độ: “Không sai, đại đội chúng ta tuyệt đối không cho phép mua bán phụ nữ!”“Cái gì mà mua bán phụ nữ, tôi gả con gái đi thì có làm sao? Pháp luật nào có quy định cha mẹ gả con gái đi không được phép nhận của hồi môn? Mấy người đều là c.


h.

ó à, chuyện nhà bà đây liên quan gì đến mấy người?”Hứa Phán Đệ khoanh tay mắng, bà ta mặc kệ những người này là ai, gả con gái đi là chuyện vốn rất hiển nhiên, thiên hoàng lão tử tới cũng đều không quản được.

“Bà bán tôi cho tên ngốc, tôi không muốn gả cho tên ngốc, tên ngốc kia còn chảy nước miếng, đến nói cũng không biết nói, còn biết đánh người, tôi có chết cũng không gả!”Cố Đường Đường nghĩ kỹ rồi, những người này tuy không phải cán bộ xã, nhưng cha con đại đội trưởng lại e dè kiêng kị, như vậy là đủ rồi.

Diêu A Thúy cũng đã tỉnh, bà được hai người đỡ dậy, run rẩy bước tới, chỉ vào Hứa Phán Đệ mà chửi: “Đường Đường là do một tay tôi nuôi lớn, tôi nuôi con bé đã mười tám năm, vợ chồng mày đến một phân tiền sức lực cũng chưa từng bỏ ra, mày có tư cách gì mà bán nó đi? Hài cốt của cha chồng mày còn chưa lạnh, mày đã muốn bán Đường Đường đi, có còn là người không đấy?”Biểu cảm trên mặt cha Cố hơi mất tự nhiên, ông giật giật góc áo của Hứa Phán Đệ, nhắc bà ta đừng náo loạn nữa.

Hứa Phán Đệ không để ý đến chồng, nhìn Diêu A Thúy cười lạnh nói: “Mẹ, con chính là đang giúp Đường Đường tính toán, mấy gia đình trên trấn đều là người thường xuyên ăn lương thực hàng hoá, điều kiện rất tốt, sau khi Đường Đường gả qua đều có thể trải qua những ngày tháng tốt lành, cho dù thằng bé kia có chút ngốc, nhưng cũng không phải chuyện lớn, ngốc cũng sẽ không hại người!”Diêu A Thúy bị sự vô liêm sỉ của Hứa Phán Đệ chọc giận, bà nhổ nước bọt mắng: “Tốt như thế sao mày không tự mình gả qua đi? Tên ngốc kia gặp ai cũng đều kêu mẹ, mày gả qua vừa lúc làm mẹ nó luôn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận