Đoạn đường này, Trần Giang Hà hận không thể cắm thêm một đôi cánh cho xe buýt, chở anh bay về nhà đi, cũng may tài xế xe buýt cũng cực kỳ phối hợp, phi nhanh như chớp trên con đường xóc nảy, quãng đường phải đi nửa giờ bị mạnh mẽ giảm bớt xuống còn mười mấy phút.
Lúc xuống xe, Tần Thiệu Hải vịn cây đa ven đường nôn điên cuồng, vừa nôn vừa mắng: "Mẹ nó, tài xế chó má này đầu óc có bệnh à, coi xe buýt như tên lửa mà chạy.
”
Trần Giang Hà tiến lên vỗ vỗ lưng anh ta, cười khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, bớt mắng hai câu đi, tài xế người ta cũng thông cảm cho chúng ta nhớ nhà mà.
”
Tần Thiệu Hải nôn một lúc mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Trần Giang Hà, cảm giác anh giống như thay đổi, trước kia anh mới là người mắng tài xế hung dữ nhất, bây giờ lại ngược lại.
“Sao lại dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm tôi, cho dù ông đây đẹp trai thì cũng không phải người cậu có thể mơ ước được.
”
Trần Giang Hà trợn trắng mắt.
Nghe được lời này, Tần Thiệu Hải nhịn không được nở nụ cười, đây mới là Trần Giang Hà người mà anh ta quen biết, vừa rồi chắc chắn là bị tên ngốc nào đó đoạt xá rồi.
Tần Thiệu Hải đưa tay lau khóe miệng, mắt nhìn ngôi nhà cách đó không xa, nói: "Giang Hà, đến nhà tôi ngồi chút đi, kỳ nghỉ hè mượn quyển “Cuồng Thần” còn chưa xem xong, đêm nay hai ta cùng nhau thắp đèn đọc xuyên đêm, thế nào?"
“Không được, tôi vội về nhà.
”
Trần Giang Hà lắc đầu từ chối.
"Quốc khánh có bảy ngày nghỉ, đã về đến nhà rồi, vội vã trở về làm gì, nếu cậu không muốn xem Cuồng Thần, tôi còn có một quyển trước giờ tôi vẫn luôn cất kỹ là “Chuyện xưa của thiếu niên Ngưu Lang và bà chủ nhà”, đảm bảo cậu sẽ thích.
"
Tần Thiệu Hải điên cuồng ám chỉ, trước kia Trần Giang Hà thường xuyên ở nhà anh ta ăn chực ngủ chực, hai người giống như anh em ruột vậy.
“Không được, tôi nhớ nhà, về thăm ba mẹ tôi trước đã.
”
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, xoay người muốn đi.
“Từ từ.
”
Tần Thiệu Hải quyết định phóng đại nhằm giữ anh lại: "Tôi giấu một quyển nữ tần(*) tương đối biến thái, nữ chủ sau khi chết, ngày nào nam chủ cũng đều mang tro cốt của nàng theo, mỗi lần uống trà thì bỏ vào một chút.
"
(*) Là chỉ những cuốn tiểu thuyết chủ yếu được đọc bởi độc giả nữ, bao gồm lãng mạn, giả tưởng, thành thị, lịch sử, khoa học viễn tưởng, giả tưởng và các thể loại khác.
Đặc điểm của nó là có cảm xúc và cốt truyện tinh tế và phong phú hơn, nhân vật được khắc họa sâu sắc hơn, thường liên quan đến các chủ đề như quá trình trưởng thành của nhân vật nữ, những vướng mắc tình cảm, gia đình và hôn nhân.
Lượng độc giả của tiểu thuyết dành cho nữ tương đối rộng, bao gồm cả độc giả nữ và độc giả nam, tỷ lệ độc giả nữ thường cao hơn.
"Đây tính là cái gì, tôi xem qua một quyển càng biến thái hơn, nam chủ và nữ chủ cùng lưu lạc ở hoang đảo, hai người thương lượng ăn phân lẫn nhau để sống sót, nữ chủ nghiêng đầu dặn dò nam chủ, anh không thể chơi xấu ăn vụng phân của em rồi ngừng ị nha.
" Trần Giang Hà cười hì hì nói.
Tần Thiệu Hải nghe xong ngớ người ngay tại chỗ.
"Ha ha, đã có hình ảnh sinh động ở trong đầu rồi phải không?"
Trần Giang Hà cười ha ha, vô trách nhiệm vỗ vỗ mông đi mất, chỉ để lại một mình Tần Thiệu Hải sững sờ tại chỗ giương mắt nhìn.
Thôn Chương, quê của Trần Giang Hà, là khu vực tương đối lạc hậu ở Quan Thành, sau khi đi vào cổng thôn, xung quanh toàn là nhà dân, đất ở trước và sau nhà bị khai khẩn làm đất trồng rau, trồng rau xanh xanh mơn mởn và hành lá.
Mấy nhà dân này phần lớn đều tạm thời xây cao lên hai ba tầng, trông khá cao so với nhưng ngôi nhà xung quanh, nhưng Trần Giang Hà biết, mười năm sau nơi này sẽ nghênh đón sự thay đổi rất lớn, việc cải tạo khu ổ chuột với quy mô lớn, phá bỏ và di dời nhà cũ khiến cho rất nhiều người dân có nhà đã xây thêm tầng từ trước ở khu này được tăng diện tích bồi thường rất lớn và phất lên rất nhanh trong một đêm.
Nhà của Trần Giang Hà vẫn cũ kỹ như trước, ngôi nhà một lầu nho nhỏ thấp bé, hai phòng ngủ một phòng khách vô cùng bình thường, phía sau có một phòng bếp đơn sơ, nhà vệ sinh cũng là loại nhà vệ sinh khô(*) được xây tạm bợ, cứ cách một khoản thời gian sẽ dùng muôi múc ra đem đi bón cho đất.
(*) Nhà vệ sinh khô: là nhà vệ sinh có hố xí hoặc bể chứa chôn dưới hố để chứa chất thải.
"Giang Hà?"
Trần Giang Hà mới vừa về đến cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng gọi ngạc nhiên mừng rỡ từ lầu một nhà mình truyền đến.
Trần Giang Hà ngẩng đầu thì thấy mẹ Trịnh Lệ Hoa đang cầm cái cào ở trên lầu một mặt mày vui mừng nhìn anh.
"Mẹ!"
Yết hầu của Trần Giang Hà hơi nghẹn ngào, nước mắt cũng sắp tuôn ra.
Người mẹ trước mắt, giống người mẹ mà Trần Giang Hà từng nhìn thấy vô số lần trong mộng, có một mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt thật to, dáng người hơi đầy đặn, không đến bốn mươi tuổi, trông vô cùng trẻ trung.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...