"Ối." Cô không cần dùng quá nhiều sức, anh trai đã nương theo sức cô đứng dậy.Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, dùng hai bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên tấm bọc sô pha, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.Trước khi mẹ ra khỏi nhà bếp thì cô đã kịp phi tang bằng chứng phạm tội.Cô ngẩng đầu nhìn anh mình, trong mắt tràn ngập do dự, sau đó lại nhìn anh trai thêm lần nữa, cuối cùng hạ quyết tâm.Lâm Tiếu nhảy chân sáo về phòng ngủ của mình, mở hộp thiếc nhỏ và lấy ra hai xu đang nằm nhẹm trong đó ra."Anh, nay em sẽ mời anh một que kem đậu đỏ." Lâm Tiểu ưỡn ngực nhỏ nói.Đột nhiên, trong lòng bàn tay của Lâm Dược Phi được em gái dúi cho một tờ tiền hai xu, cũng đã rất nhiều năm anh chưa được thấy lại tờ tiền này, mặt trên của tờ tiền giấy màu xanh lá được in sườn mặt của hai cô gái dân tộc thiểu số, lật qua mặt sau là hình ảnh cây cầu lớn Trường Giang của Vũ Hán.Lâm Tiếu chăm chú nhìn nét mặt của anh trai, chờ đợi sự thay đổi vui mừng từ trong ấy.Lâm Dược Phi cũng nở nụ cười, trong giây lát tâm trạng của anh cũng trở nên nhẹ nhõm, anh khẽ xoa đầu em gái: "Em không là thiên tài cũng chẳng sao, dù khờ khạo thì cũng không sao hết, anh sẽ nuôi em."Lâm Tiếu tươi cười nhìn theo bóng lưng thanh thoát của anh mình, mặt đầy mờ mịt.Sao tự dưng anh lại nói mình khờ khạo.Chẳng lẽ là vì cô lấy hai xu đã cất thật lâu trong hộp thiếc không nỡ lấy ra ăn kem, nhưng giờ lại lấy ra mời anh ăn kem ư?Anh trai mới là kẻ khờ ấy, là kẻ khờ số một thiên hạ luôn.Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai mình đi vào bếp dọn cơm, cô liền vội vàng đi theo phía sau anh, mình cũng nên giúp đỡ.Lữ Tú Anh cầm muỗng đũa nhét vào trong tay Lâm Tiếu: "Mang lên bàn cơm đi con.""Hôm nay có thịt hầm." Lâm Tiếu đuổi theo bát thịt hầm trong tay anh trai, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê.Những món ăn thịnh soạn đã được bày hết lên trên bàn cơm, Lâm Tiếu quyết định đem trải nghiệm hôm nay viết thành một bài nhật ký.
Kỳ nghỉ hè này bài tập được giao là năm bài nhật ký nhưng cô mới chỉ viết được hai bài.
Hôm nay có rất nhiều chuyện có thể viết được, anh trai đạp xe chở cô đi một cung đường rất dài, về nhà lại được mẹ nấu cho một bữa cơm thịnh soạn.Đang vào lúc Lâm Tiếu say sưa ăn món thịt hầm, ngoài cửa sổ bất chợt vang lên những âm thanh huyên náo."Anh Phi.""Anh Phi khỏi bệnh rồi đúng không?""Sao khỏi bệnh rồi mà không tới tìm tụi này thế?"Đôi đũa trong tay Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều đồng thời dừng lại.Bên ngoài cửa sổ tầng một, đám bạn kề vai sát cánh không ra gì của Lâm Dược Phi đang đứng đấy, rướn cổ lên nhìn vào trong phòng.Bọn chúng nhìn thấy chiếc giường trống không trong phòng, biết Lâm Dược Phi đã hết phải nằm trên giường dưỡng bệnh thì lập tức la lối inh ỏi.Lâm Dược Phi quay trở lại phòng của mình, xuyên qua rèm cửa sổ, anh nhìn thấy những người trong đám bạn không ra gì của mình đang kiễng chân ngó lên đây.Lần lượt những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cứ thế hí hửng nhìn chăm chăm về phía anh.Trong đầu Lâm Dược Phi thoáng hiện lên cuộc gặp gỡ với những người này ở nửa phần đời sau này.Sau khi trọng sinh, nhìn lại đám bạn bè không tốt thời trẻ, ánh mắt Lâm Dược Phi dừng lại trên gương mặt non nớt của họ.
Giờ đây anh lại thấy bọn họ vẫn chỉ là một đám nhóc thôi."Mẹ, mẹ với em cứ ăn trước đi, con ra ngoài một lát."Lữ Tú Anh há miệng rồi lại ngậm lại, ngậm lại rồi lại há, sau cùng lại chỉ bất lực nói một câu: "Vậy mẹ để phần cơm cho con."Lúc anh trai lướt ngang qua người Lâm Tiếu, cô theo bản năng bắt lấy góc áo của anh.Cô thốt ra: "Anh trai, chẳng phải anh đã hứa với em sau này sẽ không ra ngoài uống rượu với đánh bài nữa rồi sao?"Lâm Dược Phi ngoái đầu, hướng về phía Lâm Tiếu cam đoan: "Hôm nay anh không đi uống rượu cũng không đánh bài, chỉ ra ngoài nói chuyện chốc lát rồi sẽ vào nhà liền."Bàn tay bé nhỏ của Lâm Tiếu từ từ buông ra, góc áo của anh trai trượt khỏi tay cô.Cô ủ rũ lùa cơm thật nhanh vào miệng, lại bất chợt cảm thấy ăn không nổi nữa.Cô giận no bụng luôn rồi.Anh trai nói với cô từ rày về sau sẽ không còn uống rượu đánh bài nữa, ngay từ đầu Lâm Tiếu đã không tin.
Nhưng mấy ngày gần đây anh thay đổi và khác rất nhiều so với trước kia nên cô tin anh.Chẳng ngờ vẫn không khác gì khi trước, chỉ cần đám bạn không ra gì kia đứng ở cửa hô một tiếng thôi anh trai đã đi ra ngoài ngay tức khắc.Anh trai nghĩ cô là con nít nên lừa gạt, cô còn lâu mới ngu ngốc thế.
Mỗi lần anh trai đi ra ngoài với đám người xấu kia, căn bản không hề làm chuyện gì khác ngoài đánh bài và uống rượu.Nhưng người Lâm Tiếu giận nhất không phải là anh trai mình, mà người cô giận nhất là chính bản thân cô.Giận bản thân mình lại đặt niềm tin vô anh trai.Những lời nói như sau này anh sẽ thay đổi, anh trai đã nói nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng chẳng lần nào là làm được.Lâm Tiếu vội vàng ăn cho xong cơm, mở hộp thiếc bảo bối nhỏ của mình ra.
Đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của tờ tiền giấy hai xu duy nhất kia đâu nữa rồi, tất cả chỉ toàn là đồng một xu, nhìn rõ sự ít ỏi trống trải.Mắt Lâm Tiếu nhoè đi, cô đúng là ngu ngốc số một thiên hạ mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...