Trên một hòn đảo không người cạnh bờ biển, không ngừng lóe ra những ánh đèn lập lòe. Lúc này đã là ban đêm nhưng không khí ở đây lại rất áp lực.
Hà Năng ngơ ngác đứng im tại chỗ, trên trán thẫm đẫm mồ hôi, khom người lấy lòng nói: “Thân sĩ, nhờ ngài nói hộ với Cảnh trưởng, lần này đúng là ngoài dự kiến”.
Ở ngay trước mặt có một lão già phương Tây điển hình đang ngồi. Nếu như không có cỗ khí thế uy nghiêm trên người hắn, thì rất giống như một lão già sắp chết đến nơi.
Nhưng Hà Năng trước mặt hắn không khác gì một con chó ti tiện.
“Thử Vương, mày làm chúng tao rất thất vọng. Hai mươi năm ẩn núp, mày lại phải bỏ tất cả mà chạy, Đông Nam đâu, Thiết Huyết Đoàn của mày đâu?”
Mồ hôi lạnh càng chảy ra nhiều hơn, cả người Hà Năng run lên vì sợ hãi. Bởi vì hắn biết, Thân sĩ đã có ý muốn giết hắn. Hà Năng cũng không biết người này tên là gì nhưng không thể phủ nhận bất cứ kẻ nào trong Hắc Dạ đều rất tôn kính hắn.
Hà Năng không dám giấu diếm, khẩn cầu nói: “Thân sĩ, xin ngài nói giúp với Cảnh trưởng, tôi xin nguyện lập công chuộc tội, hết lòng vì Hắc Dạ”.
Trên mặt thân sĩ lộ ra vẻ khinh thường, ngẩng đầu nhìn hai cha con Hà Năng, nói: “Lần này, Cảnh trưởng đã cho mày cơ hội, chúng tao phái ra trợ thủ mạnh như vậy, chính là muốn giúp mày một tay, thống nhất Đông Nam. Nhưng không ngờ rằng mày vô dụng đến vậy, mày căn bản không xứng với cái tên Thử Vương”.
Trong đôi mắt hắn lóe ra một đạo hào quang, chợt lóe rồi biến mất, nhưng sát khí đã lên đến cực điểm.
Hà Năng không chịu nổi, quỳ luôn xuống đất.
“Thân sĩ, tôi đã làm việc cho Hắc Dạ hai mươi năm, từ trước đến nay đều dùng hết tâm sức, xin Thân sĩ cho tôi một cơ hội nữa”.
Hào quang lóe lên trong mắt thân sĩ, nhẹ nhàng nói: “Trong hai bọn mày, có một người có thể sống sót, hai chúng mày chọn đi”.
Hai cha con Hà Năng và Hà Hướng Nam nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ hoảng sợ, cũng có vẻ kích động
Hà Hướng Nam khóc, khóc quỳ xuống.
‘Thân sĩ, tôi sẽ chết, để cha tôi sống”.
Hà Năng cảm động, ôm chặt đứa con của mình, nói: “Hướng Nam, cha xin lỗi con. Con yên tâm, thù này cha nhất định sẽ thay con…”
Nhưng trong nháy mắt Hà Năng đã đẩy Hà Hướng Nam ra. Trước ngực hắn đã cắm một con dao ngăm sắc bén, máu đã ướt đẫm áo dài, như một đóa hoa đỏ rực trong đêm tối.
Hà Hướng Nam vẫn khóc, nước mắt đã che kín mặt hắn, hắn rất đau khổ, rất đau khổ nói: “Cha, là con phải xin lỗi cha. Cha yên nghỉ sớm nhé, con sẽ kế thừa di nguyện của cha, đoạt lại tất cả những gì của Hà gia ta”.
Ánh mắt của Hà Năng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, tay chỉ vào Hà Hướng Nam nhưng không nói một câu gì mà chỉ chuyển tất cả cảm xúc thành tiếng cười: “Ha ha ha...”
Một giây sau, hắn ngã xuống đất mà chết.
Trên khuôn mặt âm trầm của Thân sĩ có thêm một vẻ cười cười, nhẹ nhàng đứng lên nói: “Mày có thể sống sót, bắt đầu từ hôm nay mày chính là Thử Vương”.
*****************
Tiêu Thu Phong đã trở lại Thượng Hải, chuyện ở Dương Châu hắn căn bản không muốn hỏi đến nữa. Nhưng không có nghĩ đến ngày hôm sau Lý Cường Binh đã đưa một đống tư liệu cho hắn.
Những tư liệu này đều do Phượng – chị cả Đông Nam đưa đến.
Tư liệu từ nàng mà ra đương nhiên sẽ không giả. Nhưng thứ bên trong khiến Tiêu Thu Phong rất kinh ngạc. Hắn vẫn cho rằng sau lưng chị Phượng này có rất nhiều thứ, nhưng không nghĩ đến vẻ khổ đau của chị ta cũng là thực. Chị ta đúng là một người đàn bà không hạnh phúc.
Cùng đưa đến với những tài liệu này đương nhiên còn có tin tức thắng lợi của cuộc quyết chiến cuối cùng. Nhưng mấy cái này đã sớm nằm trong dự tính của Tiêu Thu Phong, không có gì ngạc nhiên cả.
Tiếng bước chân của Liễu Yên Nguyệt vang lên, ngay sau đó là tiếng gõ cửa rồi đi vào, mùi hương thơm ngát vừa tắm xong càng làm cho nàng thêm xinh đẹp.
“Thu Phong, anh uống bát canh đi, đây chính là tốt cho cả ngày đó. Anh uống xem mùi vị có tốt hơn một ít hay không?”
Tiêu Thu Phong nhét đống tài liệu vào cặp, rồi không hề do dự uống ba ngụm hết bát canh.
Liễu Yên Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại trong cảm giác hạnh phúc đã bị Tiêu Thu Phong nắm lấy tay: “Yên Nguyệt, đi, anh mời em ăn đêm, ăn lẩu thỏ được không?”
Trong lòng Liễu Yên Nguyệt cảm thấy ấm áp, vô cùng hạnh phúc, không hề suy nghĩ nói: “Lẩu thỏ, ăn có ngon không?”
Dù không ăn gì chỉ cần nửa đêm được người con trai này cầm tay đi trên đường, nàng đã cảm thấy hạnh phúc, trên mặt hiện lên vẻ xúc động rõ ràng.
Đợi đi ra ngoài, Tiêu Thu Phong cười nói: “Yên Nguyệt, em không phải định mặc quần áo ngủ ra ngoài sao. Em không để ý, nhưng anh không muốn em bị người khác chiếm tiện nghi”.
Mặt Liễu Yên Nguyệt đỏ lên, cũng không phải, ngoại trừ mặc áo ngủ, nàng cũng không mặc đồ lót. Liễu Yên Nguyệt vội vàng thoát khỏi tay Tiêu Thu Phong, chạy vào phòng ngủ của mình, dựa vào cánh cửa, hai tay ôm mặt không dám mở ra.
Tính cách con gái đúng là như vậy, mặc dù chỉ là thay một bộ quần áo nhưng Liễu Yên Nguyệt cũng mất hơn nửa giờ, trang điểm lại một chút, lại đặc biệt sửa sang lại quần áo trên người, phối hợp với dáng người thon thả của nàng thật xinh đẹp giữa trời khuya thế này.
Khoác tay Tiêu Thu Phong, nhìn thấy ánh mắt bị hấp dẫn của hắn, trái tim Liễu Yên Nguyệt run lên. Đây chính là lần đầu tiên Thu Phong hẹn mình, cũng coi như lần hẹn hò đầu tiên giữa hai người đi.
Nhưng đợi khi nàng đến mới biết lần này thực sự không phải chỉ có hai người bọn họ. Tuy nhiên đi chơi đêm, được bên cạnh hắn, Liễu Yên Nguyệt đã rất thỏa mãn.
Phượng cũng đã đến, vẫn như trước kia, vẻ gợi cảm của nàng dù lúc nào cũng tỏa ra bốn phía, ánh mắt gợi cảm không gì có thể sánh được càng làm cho mỗi người đàn ông đi bên cạnh nàng đều kích động.
Chỉ là vẻ cao quý và lạnh lùng của nàng lại làm những thằng đàn ông đó không dám đến gần, chỉ có thể nhìn từ xa, cảnh sắc này căn bản không ai có thể chiếm riêng cho mình.
“Tiêu thiếu gia, có phải nhàm chán quá nên mời tôi ăn đêm?”
Giống như bạn bè quen đã nhiều năm, Phượng không hề khách khí ân cần thăm hỏi, làm cho Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh thoáng nhìn người đàn bà này mấy lần.
Bởi vì trong trí nhớ của nàng, Tiêu Thu Phong cho tới bây giờ không có quan hệ gì với những người đàn bà có khí chất như thế này.
Tiêu Thu Phong bảo Liễu Yên Nguyệt ngồi xuống, mới cười nói: “Tôi nói rồi, mời chị ăn lẩu thỏ, nơi này ăn cũng được, cũng tiện thể đưa cho chị vài thứ”.
Đưa chiếc cặp sang, những tài liệu bên trong mà Phượng đưa, hắn chỉ mở ra một cái là đã hiểu được.
Nhưng Phượng không hề kích động chỉ gật đầu cười bất đắc dĩ nói: “Có một số việc tôi đã quên, nhưng không nghĩ đến còn có người còn nhớ rõ hơn”.
“Người ta không thể mỗi ngày đều sống chung với quá khứ, nắm lấy hiện tại, nhìn về tương lai mới là chính xác”.
Tiêu Thu Phong cười nói: “Thật ra tôi rất bội phục chị, ý chí kiên cường của chị nằm ngoài dự đoán của tôi”.
Phượng đột nhiên đảo đảo mắt, không phục nói: ”Tiêu thiếu gia, Phượng lúc này đối với cậu mà nói chính là không có gì là bí mật cả. Vậy cậu có phải cũng nên lộ ra một ít làm chị Phượng thỏa mãn chứ?”
Tiêu Thu Phong vội vàng nói với Liễu Yên Nguyệt: “Không phải đâu, nếu chị muốn hiểu rõ thì cứ hỏi người đẹp này. Cô ấy hiểu tôi, còn hơn cả chính bản thân tôi”.
Liễu Yên Nguyệt nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhưng nàng không đặt câu hỏi. Bởi vì là một người phụ nữ không cần chuyện gì cũng phải biết, nàng tin rằng đàn ông làm việc của mình, nhất định có mục đích.
Đến lúc này nghe thấy hai người nói sang mình, nàng mới dịu dàng mở miệng giới thiệu mình, nói: “Em là Liễu Yên Nguyệt, không biết chị tên gì ạ?”
Theo lời Tiêu Thu Phong, nàng nghe được người phụ nữ này dường như có thể làm bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...