Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn Lang Nha, cười nói: “Lang Nha, nghe nói gần đây mày luyện mấy tuyệt thủ, đợi mọi người tập trung đủ, chúng ta thử một chút nhé?”
Lý Cường Binh nói thêm: “Tiêu thiếu gia, cậu nói đúng. Lang Nha mấy hôm trước nói cho chúng tôi biết, hắn có mấy chiêu tán thủ được xưng là khoáng cổ tuyệt kim, thiên hạ vô địch. Cậu không thử một lần thật đúng là đáng tiếc. Tôi ủng hộ cậu, nhất định phải thử một chút”
Lang Nha biến sắc, có chút không tự nhiên nói: “Lão Đại, mấy thứ này của tao, mày cũng không phải không biết, không việc gì phải thử. Thật sự không thể nào so với mày. Mày mới là thiên hạ vô địch’
Ngoại trừ thô bạo, Lang Nha đương nhiên còn có một sở thích khác đó là khoe khoang. Ngày thường hắn được vũ trang đến tận răng, trên vai còn mang rocket. Ai dám làm gì hắn chứ. Trong Ma quỷ binh đoàn, hắn chính là đại gia. Ngoại trừ Tiêu Thu Phong, hắn là Lão Đại.
Thiết Trụ cũng trở nên nghiêm chỉnh nói: “Lang Nha, mày không nên khiêm tốn. Mấy chiêu tán thủ của mày rất lợi hại, để cho Tiêu thiếu gia kiến thức một chút, cũng là một chuyện làm mọi người hưng phấn. Không biết chừng sau này mọi người càng bội phục mày hơn”
Lần này, bộ mặt luôn kiêu ngạo của Lang Nha trở nên đỏ bừng, gấp đến độ như trẻ con, kêu lên: “Không cần, không cần. Lão Đại, mày không nên đùa tao. Tao nhận sai với mày, đây là tao khoe khoang được chưa? Khoe khoang hình như không phạm pháp mà”
Nhìn điệu bộ của Lang Nha lúc này, tất cả mọi người đều cười. Hiếm khi có người chế trụ được đại gia này, coi như là chuyện vui.
Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không có bản lĩnh đừng giả làm đại gia, sau này thành thật một chút đi. Đúng, vũ khí của quân đoàn mày bổ sung thế nào rồi?”
Lang Nha không dám lên tiếng. Không có cách nào, trên đời này hắn có thể là coi trời bằng vung, nhưng chỉ sợ người đàn ông này. Bởi vì hắn hiểu rõ dù mình cố gắng đến đâu cũng không thể so sánh được với người này. Bởi vì trong lòng binh sĩ Ma Quỷ, người đàn ông này chính là thần.
Mà hắn cũng thừa nhận như vậy. Thần chỉ để thờ phụng, không được tiết độc.
Chẳng qua nói đến quân bị, hắn lập tức hưng phấn, có lẽ đây là điều duy nhất hắn có thể kiêu ngạo: “Lão Đại, việc này mày yên tâm. Vũ khí của Ma quỷ binh đoàn chúng ta đều là hàng cao cấp nhập khẩu từ nước M, không hề thua kém bất cứ đám lính đánh thuê nào, hơn nữa có rất nhiều cực phẩm, những người khác không thể có. Tao coi như lập công lớn rồi chứ”
Tiêu Thu Phong gật đầu, nói: “Được, coi như mày làm không sai. Lần này để lại, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ thử vậy”
Nếu như người khác dám nói như vậy, hắn nhất định sẽ trở mặt ngay. Nhưng lời này của Tiêu Thu Phong làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải đối mặt với Tiêu Thu Phong, hắn sẽ thành tiểu cường đánh không chết, không gì phải sợ.
“Ông xã, vậy sẽ xử lý Tiêm Thứ và Vương Bài như thế nào. Anh cũng biết Long Đằng sắp khởi động, tuyệt đối không cho phép có sai lầm. Những người đó sẽ là mối uy hiếp rất lớn” Ruth nhân lúc không ai nói cũng xen vào. Trung Đông bây giờ mặc dù các thế lực lính đánh thuê rất phức tạp, nhưng lực lượng chính hạn chế Ma Quỷ chính là hai đoàn lính đánh thuê có hai quốc gia làm chỗ dựa.
Lâu rồi không có động tác gì lớn, xem ra Lang Nha cũng đã không chịu nổi. Hắn lập tức hỏi: “Đúng vậy, Lão Đại, hai thằng đó rõ ràng muốn thâu tóm chúng ta. Chúng ta cũng không thể khách khí”
Tiêu Thu Phong thấy mọi người đều đang nhìn mình, liền biết khí thế của đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ lúc này đang rất cao, tất cả mọi người đều muốn chiến. Đối với lính đánh thuê mà nói, cuộc sống quá an nhàn cũng không tốt, dễ làm lực chiến đấu giảm xuống.
“Tank, cho tôi tất cả tình báo về hai đoàn lính đánh thuê này, điều tra xem sau lưng bọn chúng đang là ai. Là ai lớn gan dám đối đầu với Ma Quỷ. Mọi người chuẩn bị chiến tranh. Lần này đến đây, tôi muốn dọn sạch tất cả chướng ngại ở Trung Đông. Có rất nhiều chuyện muốn làm, tôi không có nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với chúng”
Mặc dù không có quyết định giết chóc gì, nhưng mọi người có thể cảm nhận được sát khí trong lời nói của Tiêu Thu Phong. Lý Cường Binh và Thiết Trụ đương nhiên biết, nơi Tiêu thiếu gia đến nhất định sẽ không bình tĩnh, cũng sẽ không để kẻ địch sống yên. Nhịn lâu như vậy, huấn luyện đã lâu rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Tiêu Hào Vân vẫn không nói gì. Nhưng lúc này cảm nhận được chiến ý nồng hậu, nhiệt huyết sôi trào, dường như cũng bị lây, cười nói: “Tiểu Phong, cháu đã tới, tất cả kế hoạch của bác cũng sẽ bắt đầu khi cháu quét sạch Trung Đông. Lúc đó Long Đằng sẽ tung cánh. Bác chờ cháu”
Mặc dù đây không được coi là hội nghị chính thức, hoặc nói đúng ra chỉ là gặp nhau ngồi nói chuyện vui. Nhưng mấy câu nói của Tiêu Thu Phong đã làm mọi người hiểu rõ. Tank lập tức sửa sang lại tư liệu về hai đoàn lính đánh thuê, mà Ruth cũng phái Đồ Thần đi dò xét, bắt đầu tìm kiếm tin tức mà Tiêu Thu Phong muốn.
Mà Lý Cường Binh và Thiết Trụ khí thế càng cao. Luyện binh ngàn ngày, dùng chỉ trong giây lát. Bọn họ đương nhiên đã truyền chiến ý này cho tất cả binh lính. Chỉ có trong ngọn lửa chiến tranh, bọn họ mới thể hiện được giá trị của mình.
Giờ phút này chỉ còn Triệu Nhược Minh lưu lại. Da hắn đã đen đi rất nhiều, thân thể cường tráng tản mát ra khí tức mạnh mẽ. Xem ra ngoại trừ quản lý, hắn cũng có tiến bộ. Hắn có thể đạt được như vậy là bởi vì hắn sinh ra trong quân đội, lớn lên trong đó, là một vua binh trời sinh.
“Lão Đại, cảm ơn mày, nếu như không có mày, tao tin rằng hôm nay mình vẫn là một thằng ăn chơi trác táng. Ở Trung Đông, tao tìm được phương pháp tăng cường lực lượng của mình. Tao cũng biết, một thằng đàn ông phải có trách nhiệm. Tao tin rằng, dù tương lai khó khăn thế nào, tao cũng sẽ hiên ngang mà đứng”
Một thằng lỗ mãng ngày nào không ngờ có thể nói ra lời như vậy, đúng là làm cho Tiêu Thu Phong vui mừng, cười nói: “Không sai, nếu như chị mày biết mày biến thành như vậy, nhất định sẽ cao hứng. Công lao của tao, cô ấy cũng không thể nào gạt đi”
Vừa nói đến Triệu Nhược Thần, Triệu Nhược Minh có chút xấu hổ, hỏi: “Lão Đại, lần này mày về có gặp chị không, chị ấy có khỏe không?”
Tiêu Thu Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không, chẳng qua mày yên tâm, tao đã âm thầm nhờ nhờ chiếu cố cô ấy, nhất định không để cô ấy bị làm sao. Điểm này tao đảm bảo với mày”
Triệu Nhược Thần là người phụ nữ của hắn, dù nàng ở đâu, không một ai có thể khi dễ nàng.
Nghe được lời này, Triệu Nhược Minh nửa mừng nửa lo: “Lão Đại, mày và chị đã lâu không gặp, đây cũng không phải chuyện hay. Cứ đợi như vậy nữa, chị tao già mất”
“Xử lý xong chuyện ở Trung Đông, đến Bắc Kinh, tao tin rằng thời gian cũng không lâu nữa. Nhược Minh, đến lúc đó mày về cùng tao, làm cho tất cả hỗn loạn, làm cho những người đó biết thế nào là Trường Giang sóng sau đè sóng trước”
Đây không chỉ là khát vọng của Tiêu Thu Phong, mà cũng là khát vọng của Triệu Nhược Minh. Hắn hưng phấn nói: “Lão Đại, tao đã sớm mong có ngày này. Mày không biết, mỗi lần nghe tin tức của mày, đều là chấn động thế giới. Tao thực sự rất hâm mộ. Giống như nước H vậy, tao cũng muốn đi, nhưng các việc đang làm lại không thể bỏ được, đáng tiếc, thật quá đáng tiếc”
“Lần này mày nhất định được chơi thỏa thích” Tiêu Thu Phong nhìn về phía trước, nói: “Hơn nữa sẽ rất kích thích”
Đó là số mạng của hắn, tràn ngập giết chóc. Chuyến đi đến Bắc Kinh này nhất định sẽ không nhàm chán.
Đêm đó, Tiêu Thu Phong đương nhiên cũng không cô đơn, có Ruth làm bạn, xuân ý mãnh liệt. Mấy người phụ nữ bên cạnh Tiêu Thu Phong, nếu nói về quyến rũ, Phượng Hề đứng thứ nhất, nhưng nói về bản lĩnh trên giường thì không ai có thể so sánh với Ruth.
Nàng thả lỏng bản thân, làm cho hắn nhấp nháp được sức hấp dẫn của bảo bối phương Tây này.
Có lẽ không muốn quấy rầy thế giới của người trẻ, Tiêu Hào Vân rời khỏi căn nhà này. Ngoại trừ Trác Ngưng Tuyết và Lâm Thu Nhã, lúc này mấy trăm người của Long Đằng cũng đã được điều đến đây, bố trí ở các khu vực cố định, tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù thoạt nhìn rất yên tĩnh, nhưng bọn họ đang làm việc cật lực dưới lòng đất.
Kế hoạch do Bàn Tay Vàng dung hợp với hơn mười đại sư hàng đầu thế giới, tạo thành kết cấu của Long Đằng vương quốc. Nhưng một mình ông cũng không thể làm hết được, ở mỗi một nhánh đều cần phải có nhân tài kinh doanh, tạo thành một Kim tự tháp quyền lực, quản lý mọi hoạt động của Long Đằng.
Cho nên các nhân viên được điều đến đây đều không nhàn nhã gì.
Ngay cạnh phòng Tiêu Thu Phong đương nhiên là Trác Ngưng Tuyết và Lâm Thu Nhã. Có lẽ mới đến lạ chỗ, hai nàng ngủ chung một phòng, có bạn sẽ không cô đơn.
Ruth thoải mái, âm thanh đương nhiên lớn hơn một chút. Cho nên hai người phụ nữ chưa ngủ cũng nghe được, hơn nữa cũng không xa lạ. Chỉ là so sánh với Lâm Thu Nhã thì Trác Ngưng Tuyết trẻ con hơn một ít.
Không thể ngủ được, trong lòng nàng càng lúc càng tức, huống hồ ban ngày nghĩa phụ đối xử rất tốt với tên xấu xa đó, làm cho nàng khó chịu. Lúc này tức giận kêu lên: “Tên xấu xa đó, chỉ biết làm chuyện xấu. Ở Tiêu gia như thế này, ở đây cũng vậy. Chị Ruth cũng thật là, kêu lớn như vậy, không biết xấu hổ sao? ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...