Vũ báo tin cho hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai. Hắn thật sự không có nhiều thời gian mà lãng phí.
“Chỉ cần bọn chúng dám coi thường vọng động, vậy tiêu diệt hoàn toàn”
Tiêu Thu Phong truyền lại cho Phượng Hề một loại sát ý. Đông Nam là đại bản doanh của hắn, không ai được diễu võ dương oai ở đây. Dù cho có chỗ dựa lớn đến đâu cũng không thể. Nếu như Lâm thái gia đã dám làm như vậy, trận chiến này hắn phải chơi lớn.
Buổi biểu diễn đã đến lúc kết thúc. Cùng với tiếng vỗ tay như sấm, bản nhạc từ từ nhỏ đi, có cảm giác buồn bã như ly biệt. Giờ phút này mọi người đều cảm thấy như vậy. Một người đứng dậy hét vang tên Thiên Nhan Duyệt, rồi hai người... sau đó tất cả cùng đứng lên.
Nước mắt đã rơi, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng đã đẫm lệ, làm mọi người đều rơi lệ.
“Nếu cô ấy yêu sân khấu, vì sao lại rời đi... cô ấy sinh ra đã thuộc về sân khấu” Mộng Thanh Linh mặc dù bị xưng là Kinh trung nhất mộng, ngày thường luôn lạnh lùng và kiêu ngạo như chim công. Nhưng nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt như một con phượng hoàng trùng sinh trong lửa đỏ, không khỏi có vài phần không muốn.
Lão già lẳng lặng nhìn, không trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng Thiên Nhan Duyệt trên sân khấu đã nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi không muốn từ biệt, không muốn rời xa mọi người. Tôi biết, mọi người hy vọng tôi tiếp tục đứng trên sân khấu. Trước kia, tôi luôn cho rằng sân khấu là kiếp sống, là chỗ dựa cả đời của mình. Tôi đứng ở đây, sẽ mãi đi cùng các bạn”
“Tôi có rất nhiều vinh dự, rất nhiều danh hiệu, rất nhiều người hâm mộ. Tôi cũng có vô số sự ủng hộ, hôm nay tôi lựa chọn tình yêu. Sân khấu là tính mạng của tôi, không có mọi người, tôi sẽ mất đi sự tươi đẹp trong đời. Mà tình yêu lại là linh hồn của tôi. Là điều mà cuộc đời tôi luôn tìm kiếm”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một người rất vĩ đại. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, có tình cảm như mọi người, khi đạt được sẽ buông tha tất cả. Vì anh ấy, tôi có thể buông tha tất cả, kể cả tính mạng của mình”
“Bài hát này dành tặng cho người đàn ông mà tôi yêu nhất, cũng tặng cho tất cả mọi người đã ủng hộ tôi” Giọng nói từ từ bình tĩnh, bài hát mà nàng mới sáng tác: “Kiếp này yêu nhau, kiếp sau tiếp tục” đã theo bản nhạc du dương hình thành giai điệu ngọt ngào.
Tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng khóc làm cho cả sân vận động hỗn loạn. Mọi người dung nhập vào trong tình yêu âm nhạc, quên đi bản thân.
Sau khi lời ca cuối cùng vang lên, Thiên Nhan Duyệt không có lui về hậu trường, chỉ nhìn toàn trường thật sâu, sau đó nói lời tạm biệt. Khi nói lời tạm biệt, nàng buông micro xuống, mang theo nụ cười kiên định từ từ đi xuống, lặng lẽ ngả vào lòng người đàn ông mà nàng yêu. Thiên Nhan Duyệt đã khóc.
Chưa có ai rời đi, bọn họ đang chúc phúc và hâm mộ người đàn ông kia.
Đêm nay, Thượng Hải không hề yên tĩnh, rất nhiều rất nhiều người mất ngủ.
Trả giá nhiều như vậy, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn. Tất cả những điều nàng làm đều đáng giá.
“Đừng khóc, anh chỉ muốn thấy em cười, cuộc sống tương lai em sẽ luôn cười”
Liễu Yên Hồng ngăn Tiêu Thu Phong lại, ôm Thiên Nhan Duyệt đang rơi lệ đầy mặt vào lòng, thương xót nói: “Chị Thiên Nhan Duyệt, em quá cảm động, rất, rất cảm động.... cho em ôm chị nhé”
Mọi người không nhịn được phì cười. Điền Phù lắc đầu nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà thôi. Tiểu Hồng, cháu thích, tối nay cháu có thể ôm Nhan Duyệt mà ngủ”
Bọn họ lặng lẽ rời đi, nhưng tiếng vỗ tay vẫn chưa chấm dứt.
Lão già và Mộng Thanh Linh còn chưa rời đi. Bọn họ đang nhìn lên sân khấu trống trải đó, dường như đang nhớ lại giây phút kỳ diệu vừa rồi.
Sáu lẳng lặng xuất hiện: “Bọn họ bố trí mai phục trên đường Tiêu gia quay về”
Lão già thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ai, thực là kinh hồn”
Mộng Thanh Linh ngẩng đầu nhưng lại không nói gì. Trong lòng nàng đã bị Thiên Nhan Duyệt hấp dẫn. Hy vọng một ngày có thể gặp được Thiên Nhan Duyệt, thấy cô gái như phượng hoàng. Bởi vì có những thứ hai người rất giống nhau, hai người có thể trở thành bạn thân.
Tư Mã Lạc nghe được tin tức này rất hoảng sợ, tay đưa vào trong túi, nói: “Không được, tao phải gọi cho bác Triệu. Bảo bác điều người tới, ** quá hèn hạ. Lão Đại không nên khách khí với chúng”
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: “Không cần, bọn chúng có ba mươi sáu người, không nên quá phô trương. Đây là địa bàn của tao, sẽ do tao làm chủ”
Đây là chỗ tối nhất trên đường về, tuyệt đối không đến hai trăm mét. Bây giờ đang là giữa đêm, trên đường càng không có ai qua lại. Đoàn xe của Tiêu gia từ từ dừng lại.
Tiêu Thu Phong xuống xe, từ trong bóng tối có một người đi ra. Tiểu Lục Tử như quỷ mị xuất hiện. Mà phía sau hắn là Lý Hưng và Quan Đao, nhưng bọn họ không đi tới mà lẳng lặng đứng ở một bên.
“Bọn họ có ba mươi sáu người, mỗi người đều là cao thủ. Tiểu Lục Tử không nắm chắc có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Tiêu thiếu gia, xin lỗi”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, nói: “Không có vấn đề, rất nhanh cậu có thể đi”
Quan Đao ở phía sau cũng mở miệng nói: “Tiêu thiếu gia, bọn chúng có vũ khí nóng, vì đảm bảo cho đoàn xe an toàn, không thể đi tiếp.
Mọi người đều biết vị trí của những người này trong lòng Tiêu thiếu gia. Lý Hưng cũng nói: “Tiêu thiếu gia, ở quanh đây chúng ta có một vạn huynh đệ. Chỉ cần người ra lệnh một tiếng, tôi đảm bảo dù chết bao nhiêu người, một người trong bọn chúng cũng không thể thoát”
Chỉ cần vì Tiêu thiếu gia, bất cứ ai trong bọn họ đều có thể chết. Bọn họ cam tâm tình nguyện, hi sinh vì thần tượng của mình, đó là một sự sùng bái, là một sự giải thoát, một sự vinh quang.
Nhưng Tiêu Thu Phong không cho bọn họ cơ hội này. Lắc đầu cười nói: “Chỉ bằng những kẻ đó còn chưa có tư cách để huynh đệ ta mất mạng”
“Tiểu Phong, sao thế, sao xe lại dừng lại?” Điền Phù đã hạ cửa kính xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Mẹ, phía trước có chút phiền phức, mọi người chờ chút, con đi xử lý”
Liễu Yên Hồng vừa nghe rất hưng phấn nói: “Anh rể, không phải anh lại muốn biểu diễn một chọi trăm đó chứ. Có thể cho em đi xem một chút không?”
“Lần này không được” Lần này đâu phải một trò chơi, đám côn đồ bình thường dù gan lớn đến đâu cũng không dám mang theo vũ khí. Nhưng những người kia rõ ràng là đối phó Tiêu gia, đó là điều chắc chắn. Hắn không thể để mọi người mạo hiểm.
Liễu Yên Hồng tức giận chu miệng lên, khó chịu định phản đối. Tiêu Viễn Hà ở bên đã nhẹ giọng nói: “Tiểu Hồng, không nên có tính khí trẻ con như vậy. Bây giờ đã muộn rồi, để Thu Phong xử lý mau đi. Bác hơi mệt rồi, muốn về nghỉ”
“Tiểu Phong, con cẩn thận một chút” Tiêu Viễn Hà cũng không phải kẻ ngu, thấy Tiểu Lục Tử, lại thấy Lý Hưng và Quan Đao ở phía sau. Ông ta đương nhiên nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Tiêu Thu Phong đã xoay người, nhìn ngã tư âm u cách đó không xa, trên mặt xuất hiện một khí tức giết chóc nồng nặc. Từ nước H trở về, hắn nghỉ ngơi cũng đủ rồi.
“Các người canh chỗ này. Tiểu Lục Tử, đi theo ta” Ở Đông Nam, cũng chỉ có Tiểu Lục Tử coi như là cao thủ. Lý Hưng và Quan Đao chỉ coi là mạnh. Đối với người bình thường thì đánh ngã bảy tám tên không khó. Nhưng đối phó với những cao thủ đã được huấn luyện đặc biệt, không có bao nhiêu tác dụng.
Lý Hưng và Quan Đao không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu. Trên khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Lục Tử, lộ ra hàm răng trắng muốn khi hắn cười. Tiểu Lục Tử đang rất vui mừng, có thể cùng chiến đấu với Tiêu thiếu gia, là giấc mơ của mỗi người trong bọn họ.
Quan Đao giơ tay lên, búng tay một cái, trong bóng đen xuất hiện hai nhóm vệ đội mặc quần áo đen. Bọn họ đã sớm đứng ở đây. Giờ phút này chỉ là bảo vệ sự an toàn của đoàn xe. Lệnh của Tiêu thiếu gia, bọn họ tuyệt đối chấp hành.
Trong xe, Thiên Nhan Duyệt có chút lo lắng hỏi: “Phượng tỷ, có vấn đề gì không?”
Phượng Hề quay đầu lại cười an ủi: “Không cần lo lắng. Chỉ là Lâm gia không biết tự lượng sức mình. Thu Phong vốn chỉ muốn đuổi hai bố con đáng ghét kia ra khỏi Đông Nam. Thật không ngờ lão già không biết sống chết kia lại muốn liều mạng. Nếu ông ta đã có can đảm đó, hủy diệt tiếp theo, Lâm gia bọn họ phải có dũng khí đón nhận”
Giọng nói của Phượng Hề trở nên lạnh lùng: “Ở Đông Nam, Tiêu gia tuyệt đối không thể có bất cứ kẻ thù nào tồn tại, tuyệt đối không thể”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...