Tư Mã Lạc hỏi: “Thu Phong lão đại, tiểu thư xinh đẹp này không phải là người mà mày nói đó chứ”
Những người phụ nữ đầy quyến rũ này mà lại tham dự vào chuyện đẫm máu như thế, xem ra khá tàn nhẫn. Trong lòng Tư Mã Lạc thật sự co chút nghi ngờ.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu thừa nhận, trả lời: “Mày nói không sai, cô ấy là trợ thủ của tao”
Ruth khó chịu ngẩng đầu lên, quát: “Anh hình như rất xem thường phụ nữ?”
Tư Mã Lạc khoát tay, nói: “Không dám, không dám. Tiểu thư Ruth xinh đẹp, cao quý và tao nhã, đây là tôi sợ ảnh hưởng đến sự thánh khiết của cô”
Tiêu Thu Phong cười nói: “Tư Mã Lạc. Nếu như mày biết cô ấy là ai có lẽ tối nay mày không thể ngủ ngon được”
Ruth và Thu Phong rất ăn ý. Giờ phút này Ruth đã nói tiếp: “Hình như khá lâu rồi có người gọi tôi là Phong Linh”
Người bình thường có lẽ Tư Mã Lạc không biết. Nhưng tam đại sát thủ lừng lẫy tiếng tăm trên thế giới không mấy người không biết. Càng huống chi hắn là quan chức cấp cao trong chính phủ đương nhiên không có khả năng không nghe thấy.
Thiên Mệnh đã biến mất. Bạch Sắc sau trận chiến với Tiêu Thu Phong cũng đã không biết ở nơi đâu. Bây giờ trong giới sát thủ chỉ còn có mình Phong Linh. Tư Mã Lạc dù là nằm mơ cũng không nghĩ ra vưu vật trước mắt lại chính là sát thủ Phong Linh giết người như ma.
Cả người run lên, Tư Mã Lạc thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống. Cũng may, cũng may Ruth không tức giận, nếu không đúng là tối nay hắn không thể nào ngủ được.
Nghe được gì cũng phải vứt ra sau đầu. Dù sao thân phận của Ruth tuyệt đối phải giữ bí mật. Tư Mã Lạc đương nhiên cũng biết. Chuyện này đánh chết cũng không thể nói với bất cứ ai.
“Ông xã, lần này em lấy công làm tư anh sẽ không trách em chứ. Tank cũng đã ngăn cản em, nhưng em thật sự rất nhớ anh. Ai bảo lâu như vậy anh không đến tìm em” Phía trước là xin lỗi, nhưng phía sau lại là cây ngay không sợ chết đứng.
Người cũng đã đến, Tiêu Thu Phong còn gì để nói nữa chứ.
“Ruth, là anh sai. Thực ra anh cũng rất nhớ em. Anh đang chuẩn bị đến Trung Đông một chuyến. Nhưng thật không ngờ ở đây lại xảy ra chuyện. Em có thể đến đây, anh mừng còn không kịp. Sao lại có thể trách em chứ?”
Ruth rất hài lòng, nàng cười. Từ lúc biết người đàn ông mình yêu đang gặp phiền toái ở nơi này, nàng căn bản không hề suy nghĩ đã lập tức chạy tới. Đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ đều muốn giành lấy cơ hội này. Nhưng ai dám tranh cướp với nàng chứ.
Ai bảo nàng là người phụ nữ của Tiêu thiếu gia chứ?
“Ông xã, lần này em mang đến hơn trăm người, hầu hết là tổ viên của Mị Ảnh. Các cô ấy rất giỏi, tin rằng anh sẽ hài lòng. Bây giờ đang do Babi cầm đầu, đang ở gần đây, lúc nào cũng có thể hành động”
Quả nhiên là lấy công làm tư, ngay cả người mang theo đều là Mị Ảnh. Lần này toàn là phụ nữ, Tiêu Thu Phong có chút đau đầu.
Chẳng qua huấn luyện lâu như vậy thực sự cũng nên cho các nàng một cơ hội rèn luyện. Hắn đương nhiên không thể nói ra những lời nghi ngờ. Nếu không sẽ đả kích lòng tự tin của phụ nữ.
Khẽ gật đầu, Tiêu Thu Phong nói: “Vậy đêm nay để cho anh thấy thành quả huấn luyện của Ruth”
Lúc hoàng hôn, hơn trăm người đã tụ tập, tay cầm vũ khí mà Tư Mã Lạc cung cấp. Chẳng qua nhìn những người phụ nữ này, Tư Mã Lạc không khỏi lo lắng. Chỉ bằng những người này mà có thể náo loạn Seoul, hắn thật sự nghi ngờ. Chẳng qua sau khi biết Ruth là Phong Linh, hắn không dám nói ra ý kiến này.
Lần hành động này đương nhiên cũng đã có người cung cấp lộ tuyến. Tấn công và rút lui đều có kế hoạch đầy đủ. Để đảm bảo bí mật nếu không thực sự cần thiết thì Tiêu Thu Phong sẽ không xuất hiện. Đối phó kẻ địch hôm nay thì đám lính đánh thuê và Tiểu Lục Tử cũng không quá khó khăn.
Đúng mười hai giờ đêm, binh chia làm hai đường, tiêu diệt hai bang phái. Theo Tiêu Thu Phong phân phó chính là triển khai đồ sát. Một khi kịch chiến diễn ra thì dù là xã hội đen hay không cũng không cần biết.
Hơn nữa Tiêu Thu Phong cũng đã cho người điều tra được có mấy quan chức liên quan đến vụ việc lần này. Nên đã nghiêm lệnh cho đội viên Mị Ảnh giết chết hết, không cần khẩu cung.
Thiên Võng của Phượng Hề đã phát huy tác dụng rất quan trọng. Mở một chiếc lưới vô hình tại Seoul, hành tung của những người đó từ từ hiện ra. Khí tức giết chóc tràn ngập cả Seoul.
Tiêu Thu Phong và Tư Mã Lạc thuê xe đi theo phía sau Ruth. Ngoại trừ muốn thấy thực lực của Mị Ảnh. Tư Mã Lạc càng muốn thấy thế nào là giết chóc, thế nào là tàn khốc. Cơ hội này, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Hai con Lang, một đen một trắng. Nghe nói bọn họ có cùng một sư phụ, đều tàn nhẫn háo sát. Ở Seoul này, bọn họ chính là lão đại xã hội đen, người gặp người sợ.
Đương nhiên càng quan trọng hơn chính là Tư Mã Lạc đã âm thầm điều tra ra được hai con Lang này hình như đã bị Lý gia lớn nhất nước H mua chuộc. Mặc dù không hòa hợp nhưng đã không còn đả kích nhau nữa, cả hai đều làm việc vì Lý gia.
Đứng trên tầng thượng cạnh tổng bộ Bạch Lang, Tư Mã Lạc đưa ống nhòm quan sát. Đội viện Mị Ảnh như chim ưng xông vào bên trong Bạch Lang bang. Không ngừng có người ngã xuống nhưng không có một âm thanh nào được phát ra.
Tiêu Thu Phong đương nhiên cũng đang quan sát. Lực lượng của Mị Ảnh làm cho hắn rất vui mừng. Thật không ngờ chỉ hơn nửa năm mà Ruth đã huấn luyện bọn họ đến mức như thế này.
“Ồ, lão đại, những người phụ nữ này thật lợi hại” Nếu từ bề ngoài, những người phụ nữ này đều xinh đẹp mê người, gợi cảm và hấp dẫn. Nhưng lúc chém giết thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tư Mã Lạc không thể tin nổi những người này đã được huấn luyện như thế nào.
Ít nhất hắn nhìn thấy nếu như một người phụ nữ như thế muốn giết hắn, có lẽ rất dễ dàng.
Theo một tiếng hét chói tai vang lên, Bạch Lang bang đã trở nên hỗn loạn, ngay sau đó tiếng súng vang lên. Xem ra đã bắt đầu đợt công kích cuối cùng. Tư Mã Lạc từ trong bóng tối thấy những đợt mưa đạn, máu chảy. Hắn không tự chủ mà quay đầu lại, nhìn Tiêu Thu Phong.
“Lão đại, đánh rồi, đánh rồi, mày không đi hỗ trợ sao?”
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: “Không cần. Với lực lượng của các cô ấy đối phó với Bạch Lang bang sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta đứng nhìn là được, rất nhanh sẽ kết thúc thôi”
Cuộc giao tranh tiến hành không được bao lâu. Đối mặt với vũ khí hạng nặng của Mị Ảnh, chưa đầy mười năm phút đã ngừng lại. Nhưng ở xa xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Xem ra tiếng súng đã làm cho cảnh sát Seoul chú ý. Lúc này đã có mấy chục chiếc xe cảnh sát bắt đầu vây quanh nơi đây.
“Nguy rồi, Thu Phong, nhanh bảo các cô ấy rút lui. Cảnh sát đến đó” Có lẽ là lần đầu tiên trải qua cuộc giết chóc như thế này nên Tư Mã Lạc có vẻ bất an.
Nhưng thật không ngờ Tiêu Thu Phong lại cười nhạt một tiếng, nói: “Tiệt Quyền Đạo mà cũng coi là quốc bảo. Cảnh sát của bọn họ thì có là gì chứ. Yên tâm, bọn họ không thể đến được đây đâu”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp nơi. Nhưng trong bóng đêm hai cột pháo đột nhiên xuất hiện, đó là pháo rocket. Hai chiếc xe đi trên cùng nổ tung, thoáng cái đã ngăn cản tất cả các xe lại.
Nếu như là Lang Nha ở đây, đây có lẽ là trò mà hắn thích nhất. Người như hắn vẫn luôn đùa trên súng sẽ luôn thích cảm giác bạo lực này.
Tư Mã Lạc càng hoảng sợ, kêu lên: “Mấy người ngay cả cảnh sát cũng dám….” “Kẻ thù sẽ mãi là kẻ thù. Dù cho là quân đội, cảnh sát cũng vẫn là kẻ thù, có gì phải sợ chứ. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Nếu như không ai đứng ra nhận trách nhiệm chuyện của Thiên Nhan Duyệt, thì giết chóc sẽ không ngừng lại”
Nếu không nói rõ lý do, vậy giết chóc chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trong tai hai người đã truyền đến giọng nói của Ruth: “Ông xã, chuyện đã giải quyết xong, lát gặp lại”
Tư Mã Lạc dù cho đã lên xe mà tim vẫn đập thình thịch. Cảnh giết người này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Mặc dù muốn làm cho lớn chuyện nhưng hắn vẫn không thể nào chịu nổi cảnh tượng đẫm máu này.
“Sao, sợ à. Tư Mã Lạc, mày kém Nhược Minh nhiều đó”
Vừa nhắc đến Triệu Nhược Minh, Tư Mã Lạc đương nhiên không chịu thua, ưỡn ngực nói: “Ai nói tao sợ, tao chỉ hơi lạnh mà thôi”
Triệu Nhược Minh từ nhỏ đã ở trong quân ngũ đương nhiên đã thấy được nhiều điều hơn Tư Mã Lạc.
Tiêu Thu Phong cười nói: “Được rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ còn làm lớn hơn nữa. Đảm bảo còn kích thích hơn cả đêm nay”
Không bị gì ngăn cản, ở nơi đây thực lực là tất cả. Dù là ai nếu đã làm hại Thiên Nhan Duyệt đều không thể tha thứ. Tiêu Thu Phong đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp để cho kẻ chủ mưu biết lần này không ai có thể cứu được bọn chúng.
Lúc trở về khách sạn, đám Tiểu Lục Tử cũng đã về. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ, không cần phải nói cũng biết bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa bọn họ còn nhanh hơn. Người của Hắc Lang bang gần như không còn ai sống sót. Ngay cả mấy căn phòng cũng bị đánh tan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...