Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Lực lượng của một người, Tiêu Thu Phong đã không thể nào chịu nổi. Huống hồ là hai cao thủ như Thần liên hợp lại. Hung tính của Bát Kỳ Đại Xà bị kích động, gầm lên phẫn nộ. Mà Tá Đằng Thái Thàn rất lạnh lùng, mỗi lần ra tay đều là những chiêu thức trí mạng, muốn cho Tiêu Thu Phong không còn mạng sống.
Không có một sơ hở, thức thứ ba trong Long biến tam tuyệt của Tiêu Thu Phong là Long Biến đã được phát ra. Kim Long, Hoả Long kếthợp với nhau, các nguyên tố trong không trung trở nên nóng nực, như nước bốc hơi phát ra những tiếng “Xích xích”. Hơn mười tên võ sĩ ở gần đó biến thành những xác chết.
Loại lực lượng này dù là hai Thần cũng không thể sánh nổi. Tiêu Thu Phong kích phát bổn nguyên chi lực cùng với võ chi lực, trong nháy mắt đó đã dung hợp với nhau phát ra nang lượng kinh người.
“Xà Biến…..” Long biến, Bát Kỳ Đại Xà cũng biến. Xà biến như một tờ giấy bay lượn trong không trung, quấn lấy Giao Long do Tiêu Thu Phong hoá thân thành. Nếu như lúc này có ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cuộc chiến giữa Long và Xà.
Xà phun hắc vụ cùng với Giao Long đỏ rực quấn lấy nhau như cầu vồng giữa không trung. Sư Tông trốn ở một bên nắm chặt hai tay, dường như cũng bị loại năng lượng này kích thích. Hít vào một hơi thật sau, chưa khai chiến, chiến ý trong lòng hắn đã dâng lên rất cao.
Trong nháy mắt khi Long Xà quấn lấy nhau, trường đao của Tá Đằng Thái Thần vung lên không trung, chỉ nghe ông ta hét lớn một tiếng: “Thiên Địa Nhất Đao Trảm…” Không sai là Thiên Địa Nhất Đao Trảm. Chính là một đao đón gió mà hoá thành. Cả Tá Đằng gia tộc cũng chỉ có ông ta có thể sử dụng. Lực đạt hoá cảnh, đao khí cường đại phá không mà ra, trần ngập bầu trời.
Một Long, Một Xà, một đao giao chiến với nhau.
Tiêu Thu Phong chịu địch ở hai bên, lực địch ngàn quân. Đối mặt với đao khí ngập trời, đuôi của Ngũ Trẩo Kim Long quét lên, lần phiến tán ra kim quang. Đao khí dã bị phá, trên người Long phát ra tiếng “Tư tư” nhưng không bị tổn thương một chút nào.
Chém thất bại, Tá Đằng Thái Thần lại chuyển sang đâm. Tinh lực trăm năm được vận chuyển tối đa.

Chiêu Lăng Bích Phi Thiên này là tinh tuý suốt đời của Tá Đằng Thái Thần, tập hợp đao của võ sĩ và ảo ảnh của Ninja mà thành. Hai mươi lăm năm trước ông ta còn chưa luyện thành. Lúc này hận khí bừng bừng, không thể nín nhịn, nhanh như chớp nhằm vào long thân của Tiêu Thu Phong.
Xà cuối cùng không thể đấu lại Long. Con cháu Long tộc của Trugn Quốc thì Xà của một tiểu đảo này sao có thể so sanh được. Cả người Bát Kỳ Đại Xà đầy máu, lệ khí mãnh liệt nhưng vẫn phải lui lại từng buớc. Tiêu Thu Phong cảm nhận được đao khí sắc bén kia, tức giận xoay người, trảo hoá thành quyền nghênh tiếp đao khí.
Đao và quyền va chạm phát ra những tiếng nổ, Tiêu Thu Phong hét lên một tiếng:
-Chết đi.
Quyền này đã công vào phạm vi bảo vệ của đao khí, đánh mạnh vào ngực Tá Đằng Thái Thần. Trên khuôn mặt dữ tợn của ông ta xuất hiện những tơ máu. Xem ra lực lượng cường đại đến đâu cũng không ngăn được uy năng của Long Thần.
Nhưng Bát Kỳ Đại Xà đã lao vọt đến sau lưng. Tám nước đã hoá thành tám thanh trường mâu. Trong nháy mắt đó đã phá vỡ cương khí hộ thân. Mà Tá Đằng Thái Thần sắp chết cũng trở nên ác độc, trường đao trong tay vung lên, chém mạnh ra.
“Khí Toàn Đao Thể, giết”
Trước sau đều là tuyệt sát, chỉ hơi sơ sẩy một chút sẽ mất mạng. Thân hình Tiêu Thu Phong bay ngược lại, tránh được sáu cước đâm tới. Nhưng cước thứ bảy và thứ tám lại phải dùng tay ngăn lại. Một cảm giác đau đớn truyền vào tận tim gan. Trên cánh tay đã đầy máu.
“Ghê tởm…..” Cảm giác đau đớn đó lại càng làm cho lực lượng vũ phách hiện ra. Tiêu Thu Phong quên đi đất trời, quên thời gian, quên chính mình. Trong lòng của Tiêu Thu Phong lúc này chỉ còn là giận và giết.

Long hình thay đổi, biến thành bản thân. Hai tay Tiêu Thu Phong đẫm máu làm cho Tá Đằng Thái Thần và Bát Kỳ Đại Xà vô cùng mừng rỡ. Không đẻ ý vết thương trên cơ thể, không muốn sống giáp công. Căn bản không cho Tiêu Thu Phong cơ hội láy lại sức.
Tiêu Thu Phong biết nếu bị hai người này quấn lấy, hắn căn bản không thể nào thắng nổi. Mà lúc này Thần binh chiến đội đã mở đường máu, chạy càng lúc càng xa. Nhìn bộ dạng điên cuồng của Tá Đằng Thái Thần, đao khí chém giết võ sĩ của mình. Tiêu Thu Phong biết hôm nay đã không thể nào bỏ qua.
Máu đang chảy nhưng chiến ý không ngừng tăng lên. Đối mặt với hai siêu cấp cường giả này, tất cả suy nghĩ trong đầu Tiêu Thu Phong đã không còn tồn tại. Trong đầu hắn lúc nãy chỉ có một suy nghĩ đó chính là chiến, chiến là mạng sống.
“Nó lập tức sẽ không thể nào chịu được nữa, giết nó” Bị Tá Đằng Thái Thần dùng sáu hạt châu uy hiếp, Bát Kỳ Đại Xà cắn răng oán hận nhìn Tá Đằng Thái Thần một cái, liều chết công kích. Đây là mệnh mạch của nó, sau hạt châu này đại biểu cho mạng sống của nó.
Hà Hướng Nam rất vui mừng. Hắn nhìn thấy Tiêu Thu Phong càng lúc càng suy yếu, trong mắt loé ra một tia âm trầm. Đối mặt với hai đại cao thủ của thế giới công kích, Tiêu Thu Phong không ngờ còn có thể chống cự đến nước này. Sự cường đại đó đã làm cho hắn thấy. Nhưng sự sợ hãi cũng càng lúc càng tăng lên.
Chẳng qua hôm nay Tiêu Thu Phong chắc chắn phải chết. Dù cho có thể thoát khỏi công kích của Tá Đằng Thái THần và Bát Kỳ Đại Xà, nơi đây còn có một Sư Tông vô cùng lợi hại.
Nhưng có một điều hắn đã quên, Sư Tông không phải tay chân của hắn. Sư Tông vốn không chuẩn bị ra tay. Nhưng khi Sư Tông thấy Tá Đằng Thái Thần cầm Bát Kỳ Thần Khí trong tay, trong lòng bùng cháy. Đây là nhiệm vụ lần này của Sư Tông.
Lực lượng của Tiêu Thu Phong có thể được xưng là thần cấp. Dù là Tá Đằng Thái Thần đã tu luyện trăm năm cũng không thể nào sánh bằng. Khi ông ta nhân lúc Bát Kỳ Đại Xà điên cuồng công kích liền đánh lén Tiêu Thu Phong, bị một cuớc đá văng ra ngoài hơn mười mét, đạp mạnh vào tường đá, máu phun ra.
Chỉ là ông ta còn chưa đứng dậy được, một thân hình đã lặng lẽ lướt qua trước mắt.

Sư tông rốt cuộc không nhịn nổi hấp dẫn đó. Không thông báo cho Hà Hướng Nam đã ra tay cướp đoạt thần khí. Đối với Sư Tông mà nói chỉ cần thần khí. Còn về phần ai sống ai chết không quan hệ gì với hắn.
“Bát Cát…” Mặc dù bị thương nhưng sự cảnh giác của Tá Đằng Thái THần lại không mất đi. Tay xoay tròn, thần khí trong tay đã biến mất không còn. Nói với Sư Tông: “Mày là ai?”
Người này đương nhiên không phải Tiêu Thu Phong. Điều này ông ta không cần hỏi cũng rõ.
Sư Tông cả kinh. Thật không ngờ đánh lén như vậy mà không cướp được thần khí. NGhĩ thầm mình thật sự đã tính sai, lúc này đã không thể nào rút lui. Không nói môt lời, công kích tới. Chỉ cần giết chết lão già này, như vậy thần khí rốt cuộc vẫn là của hắn.
Hà Hướng Nam trốn ở một bên thở ra một hơi. Lần này Sư Tông đã làm hỏng chuyện lớn của hắn. Bởi vì không có Tá Đằng Thái Thần trợ giúp, Bát Kỳ Đại Xà căn bản không thể nào đấu lại Tiêu Thu Phong. Lần cướp đọat đó chảng phải là đại ân cho thằng Tiêu Thu Phong hay sao?
Nhưng nghĩ là nghĩ, chuyện đã đến nước này hắn không thể cứu vãn. Điện thoại trong tay ấn nút gọi, Tá Đằng Tinh Sinh đang chờ tin của hắn mà.
Không có Tá Đằng Thái Thần trợ giúp, đánh với Bát Kỳ Đại Xà, Tiêu Thu Phong bớt đi rất nhiều áp lực. Mặc dù không biết người đeo mặt nạ đồng là bạn hay địch, nhưng trong lòng rất cảm kích hắn ta.
Bát Kỳ Đại Xà cảm thấy áp lực đang tăng lên, tức giận gào lên. Nhưng đao kiếm chi tâm không ngừng phát ra. Trên cơ thể của nó xuất hiện rất nhiều vết thương, càng lúc càng nhiều, máu không ngừng chảy.
Tá Đằng Thái Thần cũng rất tức giận. Tên đeo mặt này thần bí đột nhiên xuất hiện này không ngờ là vì Bát Kỳ Thần Khí trong tay ông ta. ĐIều này không khỏi làm cho ông ta sợ hãi. Bởi vì đây là bí mật lớn nhất trong ba trăm năm qua của Tá Đằng gia tộc. Giờ phút này hình như đã có người biết được. Nếu không tại sao hắn lại đến đây đoạt lấy Thần Khí chứ?
Ông ta vốn bị thương không nhẹ, lúc này lại tức giận, thân hình run lên. Đao trong tay đã mất đi khí tức sắc bén. Nhưng Sư Tông khao khát Thần Khí sao cho ông ta một tia cơ hội.

Không cẩn thận một chút , ngón tay bọc sát đã đâm vào ngực ông ta, máu bắn ra làm cho thế lực của ông ta càng giảm xuống.
“Giao Bát Kỳ thần khí ra, mày sẽ sống sốt”
“Nằm mơ…..” Tá Đằng Thái Thần lạnh lùng quát lên, lớn tiếng hét: “Thiên Địa Nhất Đao Trảm”
Nếu như thể lực của ông ta không suy yếu, chiêu này Sư Tông căn bản không thể tiếp được. Dù cho có miễn cưỡng tiếp đựoc cũng sẽ bị thương rất nặng. Nhưng đáng tiếc lực đạo của chiêu này đã mất đi, thiết quyền của Sư Tông đã nắm lấy lưỡi đao, một quỳên đánh văng Tá Đằng Thái Thần ra. “Ba” một tiếng ngã xuống đất.
Ông ta không có cách nào gọi Bát KỲ Đại Xà tới. Bởi vì lúc này nó đang giao chiến với người đàn ông kia, căn bản không thể nào phân thân.
“Bố” Theo một tiếng kêu sợ hãi, bên cạnh ông ta xuất hiện mấy võ sĩ cường đại. Tá Đằng Tinh Sinh lúc này dã xuất hiện phía sau ông ta, nâng Tá Đằng Thái Thần dậy, vẻ mặt rất giận dữ, trường đao vung lên nghênh đón Sư Tông.
Tá Đằng Thái Thần mừng rỡ trong lòng. Nhưng thật không ngờ thanh trường đao đó lại đổi hướng. Chỉ trong nháy mắt thừa lúc đêm tối không một tiếng động đam vào ngực ông ta.
“Tao muốn giết mày……”
Tá Đằng Tinh Sinh không hề nhìn một cái, rút đao đẫm máu ra, lâo đến trước mặt Sư Tông. Cuộc chiến vẫn đang diễn ra nhưng lúc này bốn phía vang lên những tiếng kêu hoảng loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui