Lúc Tiêu Thu Phong trở về, quản gia đang nằm trên giường, ngực quấn đầy băng trắng, máu đỏ hồng nhưng ánh mắt rất tỉnh táo, giờ này hắn đang nhìn Phượng Hề đầy quan tâm.
Biết Phượng Hề hơn năm, Tiêu Thu Phong lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này khóc. Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, cao quý giờ đầy nước mắt, trông rất ai oán. Cầm một chiếc khăn trong tay không ngừng lau nước mắt.
“ Tiêu thiếu gia, cậu đã về. Xem ra ông trời đối với tôi không tệ, không ngờ cho tôi một chút hơi thở để nhìn thấy Tiêu thiếu gia. Tiêu thiếu gia, cậu lại đây”
Thấy Tiêu thiếu gia, Đồ mỉm cười. Năng lượng sinh mạng đang trôi đi làm cho hắn đã đến tình trạng đèn dầu sắp cạn. Lúc này hắn có thể tỉnh táo chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Hắn lúc này có thể ngủ bất cứ lúc nào, vừa ngủ là không thể tỉnh.
Tiêu Thu Phong đi tới, nhẹ nhàng cười an ủi: “ Yên tâm, chú sẽ tốt lên”.
Đồ lắc đầu nói:” Tiêu thiếu gia, cả đời tôi đã uổng phí. Điều duy nhất làm tôi vui mừng đó là đã chăm sóc Phượng Hề lâu như vậy. Nhìn nó từ một đứa trẻ dần dần lớn lên, làm cho tôi cảm thấy mình như một người bố. Bây giờ tôi phải đi, không thể chăm sóc được cho nó nữa. Tiêu thiếu gia, xin cậu hãy chăm sóc Phượng Hề thay tôi”
“Mạng nó rất xấu, cả đời sẽ trải qua bày lần mất mát. Nhưng nó còn có thể dũng cảm kiên trì như vậy, đúng là một đứa nhỏ xuất sắc. Bất cứ người đàn ông nào có thể lấy được nó đều sẽ không hối hận. Tiêu thiếu gia, cậu cũng sẽ không hối hận”
Giơ tay lên, đặt tay Phượng Hề vào tay Tiêu Thu Phong, mặt đầy mong chờ.
“Tôi đáp ứng, chăm sóc Phượng Hề làm cho cô ấy hạnh phúc cả đời”.
Nói thêm cũng chỉ là lời dối trá. Đối với Đồ mà nói, điều duy nhất có thể an ủi hắn chính là làm cho tâm nguyện của hắn được hoàn thành. Mặc kệ hắn là ai, chỉ cần tình cảm đối với Phượng Hề đã đáng được tôn trọng.
“Tiểu Phượng, nỗi hận con theo năm tháng mà lớn dần lên. Nhưng chú hy vọng con có thể buông bỏ tất cả, làm một người phụ nữ chính thức. Tiêu thiếu gia là người đàn ông duy nhất mà chú thấy có thể xứng với con. Cậu ta là một người đàn ông chân chính, có thể gánh chịu mọi thứ. Có cậu ấy chăm sóc con, chú không có gì phải lo lắng. Các con nhất định sẽ hạnh phúc”
Nước mắt Phượng Hề lại rơi xuống, bởi vì khi Đồ nói những lời này, khí tức đã rối loạn, đôi mắt mệt mỏi muốn nhắm lại, nhưng lại đột nhiên mở ra, trên khuôn mặt bình thản đột nhiên trở nên căm hận.
“ Tiêu thiếu gia …giúp tôi giiét Đao…súc sinh”
Câu nói cuối cùng không thể nói hết. Nhưng Tiêu Thu Phong đã hiểu ra, hắn giơ tay lên từ từ vuốt mắt Đồ, nhẹ nhàng nói: “CHú yên tâm, tôi sẽ làm cho Đao chết rất thảm”
“Thu Phong...” Đồ là người thân thuộc nhất của nàng. Từ trước đến nay, tất cả buồn phiền, đau khổ Phượng Hề cũng chỉ có thể thổ lộ trước mặt hắn. Trong nháy mắt này nàng mới biết tình cảm đó xa hơn tình thâm.
Tiêu Thu Phong ôm Phượng Hề vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nói: “Không nên quá thương tâm, tất cả có tôi gánh vác cho chị. Bất cứ ai làm chị đau khổ, tôi sẽ làm cho chúng đau khổ gấp vạn lần. Phượng Hề, tin tôi, trong tương lai chị sẽ không phải khóc như thế này nữa”
Phượng Hề gật đầu, vùi mình vào lòng Tiêu Thu Phong, không hề động đậy. Nhưng tiếng khóc đã ngừng lại, có lẽ nàng rất mệt, Tiêu Thu Phong phát hiện nàng đã thiếp đi. Khuôn mặt xinh đẹp với những giọt nước mắt làm cho người ta cảm thấy yếu mến.
Sau đó Tiêu Thu Phong mới biết được thân phận thật của lão quản gia và ân oán giữa hắn và Đao. Hắn thật không ngờ Đao lại tàn ác đến thế.
“Tiêu thiếu gia, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định không”
Đối mặt với nỗi hận thù của Phượng Hề, Tiêu Thu Phong không muốn nàng vì thù hận mà mất đi lý trsi. Ôm nàng vào lòng, nói:” Phượng Hề, tất cả chuyện này giao cho tôi xử lý. Từ hôm nay trở đi chị hãy gọi tôi là Thu Phong. Những người phụ nữ của tôi đều gọi như vậy”
Trên khuôn mặt buồn bã có thêm một tia đỏ hồng mừng rỡ. Phượng Hề cuối cùng cũng không từ chối, khe khẽ gật đầu.Đúng như lời Đồ nói, nàng thật sựhy vọng mình có thể là một người phụ nữ đúng nghĩa, buông tha tranh đấu, hưởng thụ hạnh phúc.
Mặc dù hạnh phúc này đến chậm một chút nhưng cuối cùng vẫn được thừa nhận, không phải sao?
Đêm đó, Tiêu Thu Phong không về mà canh giữ Hồng Lâu, canh cho Phượng Hề. Bởi vì nàng đang rất đau khổ nên cần hắn an ủi.
Bốn cô nàng Ngọc Hoàn cảm nhận được Phượng Hề đang buồn bã nên cũng mất đi sự vui vẻ thường ngày. Cả Hồng Lâu chìm trong không khí u buồn, không muốn làm gì hết.
Ôm người phụ nữ này ngủ cả đêm mà không xảy ra chuyện gì. Điều này đối với Tiêu Thu Phong mà nói cũng là một việc ngoià ý muốn. Có lẽ trong lòng cũng rất hối tiếc, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của Phượng Hề, hắn thật sự chỉ còn cảm xúc quan tâm và che chở, quên hết mọi chuyện khác.
Sáng tỉnh dậy, trên mặt Phượng Hề xuất hiện nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng đánh thức Tiêu Phong đang nửa tỉnh nửa mê dậy.
“Thu Phong, cám ơn anh. Nếu như không có anh, em thật sự mình không thể nào chịu nổi. Anh mau về đi, trong nhà nhất định rất lo lắng cho anh. Ở bên cạnh em một đêm, Phượng Hề đã rất thoả mãn. Yên tâm, em sẽ kiên cường hơn xưa. Bởi vì em đã là người phụ nữ của thiếu gia đương nhiên không thể nào kém hơn so với những người khác, anh nói có đúng không ?”
Hôn một cái, ngày mới sắp bất đầu. Tiêu Thu Phong thấy Phượng Hề đã trấn tĩnh lại, an tâm không ít. Đặc biệt dặn dò bốn cô bé kia nhất định phải chăm sóc Phượng Hề chu đáo. Sau đó bố trí đội viên Thần Binh chiến đội canh giữ và Thiết Huyết vệ đội bảo vệ. Hắn lặng lẽ rời đi.
Đột nhiên rời đi như vậy nhưng lại không nói hành tung của mình cho mọi người, tin rằng trong nhà rất lo lắng. Vừa về đến cửa, Ngọc Thẩm đã chạy ra:” thiếu gia, thiếu gia đã về”
Liễu Yên Nguyệt là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu lên: “Ông xã, anh đang về. Tốt quá,tốt quá. Anh không có việc gì, anh thật sự không có việc gì”
Theo sau đương nhiên là Đièn Phù và Tiêu Viễn Hà. Trên mặt hai người đều nở nụ cười. Con trai đột nhiên đi khỏi làm cả Tiieu gia trở nên lo lắng. Đặc biệt lại thấy mấy cuộc bắn nhau làm chết vô số người, càng làm cho tim bọn họn sắp nháy khỏi lồng ngực.
Từ hôm qua đến giờ chưa ăn uống gì. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm nhưng Tiêu Thu Phong đã lớn tiếng kêu lên:” Mẹ, con quên không nói. Hôm qua con chưa kịp ăn cơm. Mẹ làm cho con một chút đồ ăn, ăn no rồi nói”.
Tiêu Thu Phong nói ra làm cho Điền Phù lập tức hành động. không nói thêm một câu đã cùng với Ngọc Thẩm vào trong nhà bếp. Bà không thể làm gì nhiều cho con trai nên làm đồ ăn cho hắn cũng đã hạnh phúc.
Không biết bọn họ nhận được tin tức từ chỗ nào, Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục đều đến, như là đã hẹn nhau từ trước vậy.
“Thu Phong, cháu không có việc gì sao? Làm chú lo lắng mất ngủ cả đêm. Cháu xem, sáng sớm chú đã đến đây, thật không ngờ Tôn cục trưởng cũng như vậy. Cháu xem, bọn chú sắp thành cú đêm rồi”
Tính cách của Triệu Quang Bình tốt hơn trước mấy phần. Buổi sáng thấy Tiêu Thu Phong bình yên vô sự ở trong nhà liền biết tất cả nguy cơ đã không có gì nữa nên nói đùa.
Tôn Khánh Dục rất lo lắng hỏi: “Thu Phong, cháu tìm được Bộ Xà chưa. Hôm qua ở địa phận của chú xảy ra một vụ đánh nhau lớn. Bây giờ chú vẫn chưa tìm được hung thủ. Được rồi, người chết là người của Hoàng Kim Thuỷ Thành. Cháu có biết là chuyện gì không ?”
Giỏi, đường đường là một cục trưởng mà lại hỏi hắn về chuyện này. Nếu như là người khác Tiêu Thu Phong sẽ không để ý đến, nhưng đây là chú của của hắn nên lắc đầu bất đắc dĩ: “Người chết là chú của Phượng Hề. Thực ra ông ta chết là vì Tiêu gia. Người giết ông ta là Đao…”
“Đao…” với thân phận của Tôn Khánh Dục đương nhiên không biết được tên gọi này. Nhưng Triệu Quang Bình không thể không biết. Bởi vì Đao là bộ đội đặc công. Hắn cũng chỉ gặp qua một lần.
Tiêu Thu Phong gật đầu nói:” Hắn là một người khá nguy hiểm. Chú, cháu sẽ cho người đưa cho chú một bức ảnh. Chú bảo cấp dưới chú ý hành tung của người này. Một khi có tin tức báo cho cháu biết. Các người không thể nào đối phó được đâu”
Triệu Quang Bình ở bên cạnh hỏi: “Thu Phong, nghe nói hôm qua cháu đi Hồng Kông” Khi hỏi hắn còn quan sát ánh mắt của Tiêu Thu Phong. Bởi vì có một số việc hắn cũng không biết có nên hỏi hay không .
Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không dấu giếm với bố của Triệu Nhược Thần. Hơn nữa ngày hôm qua chạy tới chạy lui là nhờ vào máy bay trực thăng mà ông ta phái ra.
“ Đúng ạ. Cháu hôm qua đúng là đi Hồng Kông nên mới lỡ mất cơ hội đối mặt với Đao. Nếu không nó lúc này đã là một người chết”
“Thu Phong, cháu muốn đối phó với Đao. Thân phận của Đao không bình thường, cháu…”
“Bác Triệu, bác yên tâm. Chuyện này cháu hiểu. Có chuyện gì cháu sẽ tự gánh chịu. Đao không thể không chết”
Về chuyện mình bị gài bẫy năm đó, hắn không có cách nào nói với hai người này. Nhưng chỉ bằng việc Đao giết Đồ, làm cho Phượng Hề mất đi người thân thuôc nhất thì Đao đã phải mất mạng. Càng huống chi nếu làm cho hắn ở lại Đông Nam sẽ là mối uy hiếp với Tiêu gia. Tiêu Thu Phong tuyệt đối không cho phép bất cứ nhân tố nào uy hiếp đến sự an toàn của Tiêu gia được tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...