Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Thần diễm như hoa hồng nở rộ, cao quý cùng khí chất băng lạnh, giờ phút này, biến thành xuân tình rung động, sắc mặt thoáng hồng, giống như là … là một cô gái tuổi mới lớn len lén hôn lên môi một chàng trai mình yêu.
Cánh môi ướt át nhẹ nhàng run run, mang theo sự hấp dẫn đỏ bừng, chỉ cách mặt của Tiêu Thu Phong một chút … chút xíu. Đây là một sự mong chờ, là một sự chọn lựa, mà căn bản là Tiêu Thu Phong chỉ phải tiến, không được lui.
Một phụ nữ phong tình vạn chủng, kiều thủ khát hôn, tình cảm mãnh liệt, làm cho bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không thể cự tuyệt. Khi Phượng Hề nói lên tâm tư của mình, đã làm cho Tiêu Thu Phong đắn đo. Thật ra thì… trong lòng hắn cũng rất vui mừng, đàn ông mà, ai cũng thích mỹ nữ thiên hạ, đâu chỉ riêng hắn.
Huống chi, Phượng Hề lại là mỹ nữ trong mỹ nữ.
Chết thì chết. Cánh tay đang ôm Phượng Hề đột nhiên dùng sức, thân thể nàng đột nhiên ngã về phía trước, môi hai người đã dán chặt vào nhau, một mùi vị ngọt ngào, mang theo thể tức thơm mát, từ từ di chuyển cùng dục vọng.
Phượng Hề vốn là một ưu vật, mỗi một cái đều rất phong tình, chỉ bằng một cái nhìn, cũng có thể khiến cho con tim của kẻ khác đạp loạn nhịp. Dưới sự tiếp xúc này, tình cảm của nàng càng thêm mãnh liệt, làm cho Tiêu Thu Phong chịu nhiệt hết nổi.
Môi chạm, mang theo một sự khao khát, nhẹ nhàng tiếp xúc, chuyển hóa thành kích hôn nồng đậm. Trong xe, hai tay của hai người ôm chặt lấy nhau, có một khát vọng, như muốn thân thể cả hai tan vào nhau.
Tiêu Thu Phong còn một chút lý trí, nhưng Phượng Hề thì đã điên cuồng một ít, tựa như một oán phụ khuê phòng, say mê vuốt ve loại tình cảm này. Đối với nàng, cảm giác như đã rút được một áp lực thật lâu.
Trong hơi thở, truyền ra những tiếng hít hà mê người không tự kìm hãm được.
Nhưng, đột nhiên, Tiêu Thu Phong đẩy nàng ra, còn Phượng Hề bị tình dục chiếm cứ cả người, đang lúc bùng nổ.
Giờ phút này, một âm thanh trêu chọc đã truyền đến : “Chị Phượng, về đến nhà rồi, không cần phải thân thiết như vậy. Nếu để người khác thấy, không chừng Tiêu thiếu gia sẽ thành kẻ địch của mọi người”

Cũng không biết mà mấy tiểu nha đầu này muốn làm cái gì, nhưng mỗi lần Tiêu Thu Phong đến, thì luôn luôn nhìn thấy các nàng đứng ở cửa … với thân phận của các nàng tại Hoàng Kim Thủy thành, hẳn là không cần làm người đón tiếp. Chẳng lẽ đứng ở cửa có thể làm quảng cáo sống sao … nhưng mà các nàng đều ăn mặc rất chỉnh tề.
Thi Diễm là người đầu tiên nhìn thấy xe của Tiêu Thu Phong, nhưng điều làm cho nàng kinh ngạc chính là người trong xe đang cuồng nhiệt hôn nhau … nhưng người phụ nữ bị chiếm tiện nghi kia chính là đại tỷ của các nàng.
Ba người con gái giật mình, đây chính là người đàn ông của Ngọc Hoàn, chị Phượng chuẩn bị động thủ thật sao???
Thật ra thì… trong lòng bốn nàng ai cũng biết, Phượng Hề tuyệt đối thích Tiêu thiếu gia, nếu không làm sao hắn có thể tùy ý đi vào Hồng Lâu, có thể phóng túng chiếm tiện nghi dễ dàng sao?
“Chị Phượng, vừa rồi hình như là chị chủ động, Ngọc Thiền vừa lại học được thêm một chiêu!”
“Nhưng không thể để cho người khác biết chị Phượng bị Tiêu thiếu gia câu mất hồn, nếu không những người đến đây vì chị Phượng chắc chắn sẽ không ghé nữa, chúng ta sẽ giảm doanh thu rất nhiều”
Những người đến đây, có thể coi là người rộng rãi, cho dù là nghèo, nhưng trước mặt phụ nữ cũng không dám biểu hiện ra một chút, cho nên bình thường cứ tỏ vẻ như là tiêu phí thái quá, một chút tiền boa bằng một người làm việc cả tháng.
Nhưng những người đến đây, không ai lại ngại tiêu tiền, vì nơi này vốn dĩ là nơi đốt tiền, nếu không có tiền thì không nên tiến vào, phải không?
Đúng vậy, bởi vì không phải ai cũng có thể tiến vào Hoàng Kim Thủy thành, vì thế mới có thể bảo trì địa vị của nó.
Phượng Hề giờ phút này nào dám ngẩng đầu, càng dúi mặt thật sâu vào lòng ngực Tiêu Thu Phong. Tốt xấu gì nàng cũng là đại tỷ của mấy tiểu nha đầu này, ngày thường rất là uy phong, nhưng thật không ngờ cũng có bộ dáng xấu hổ này, lại còn bị các nàng nhìn thấy, thử hỏi sau này làm cách nào quản chế các nàng.

“Mau đi, đi thôi, không sẽ bị họ nhìn thấy, nhanh”Phượng Hề xấu hổ không chịu được phát ra âm thanh, làm cho Tiêu Thu Phong cười khổ lắc đầu, trừng mắt nhìn ba người con gái kia một cái, sau đó lại nổ máy xe.
“Oa, chị Phượng cũng biết ngượng kìa????”Thi Diễm kêu lên.
“Ồ, không phải là nghe nói, chị Phượng đã cưới ba người, sao lại còn biết thẹn nhĩ? Thật sự rất là kỳ lạ!!!”
“Chỉ là một cái hôn môi thôi, có cái gì mà phải sợ. Chúng em cũng sẽ không nói lung tung đâu, cùng lắm là kể với các chị em thân thiết một chút”
Giọng nói bên tai từ từ xa dần, Phượng Hề rốt cục đã ngẩng đầu lên, nhìn thấy các nàng đã đi xa, xe trở lại đường chính, tâm lý mới bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy Tiêu Thu Phong cười là lạ, hỡn dỗi quát : “Không cho cười, cười nữa sau này không để ý đến em nữa”
Tiêu Thu Phong cũng an ủi nói : “Được, là tại em, không chịu được hấp dẫn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của chị vểnh lên, thật sự là không chịu nổ. Chị Phượng, thật ngượng, lại chiếm tiện nghi của chị, nhất định lần sau sẽ sửa”
“Sửa cái đầu em, em càng sửa càng sai, lần trước thân mật với người ta xong, cũng nói là sẽ sửa, bây là là miệng của người ta, lại nói là sửa … lần sau còn không …”
Không nói tiếp, bởi vì những chữ tiếp theo nàng không nói nên lời.
Nhưng Tiêu Thu Phong đã thay nàng nói tiếp : “Chị yên tâm, chuyện cởi quần áo chị, em tuyệt đối không dám làm”
Phượng Hề thật sự không chịu nổi những từ ngữ này, bàn tay nhỏ đã đánh tới, quát : “Ai kêu em nói, em không nói không được sao, chị phải về, nếu không mấy tiểu nha đầu kia còn tưởng rằng chúng ta sẽ làm ra chuyện gì đó”

Chiếc xe cuối cùng cũng chạy đến cửa sau Hồng Lâu, Phượng Hề lưu luyến không rời, sau đó quay thân lại, cúi xuống hun lên mặt Tiêu Thu Phong một cái, nói : “Được, coi như cho em chiếm thêm một chút tiện nghi, nhưng mà phải từng bước một, người ta còn chưa biết yêu là gi, nhớ kỹ, không được phép quên, không cho em có ý nghĩa xấu xa trong đầu, nếu không … nếu không chị sẽ cho em đẹp mắt”
Tiêu Thu Phong không dám nói tiếp, hắn sợ người phụ nữ ngượng ngùng này rồi. Hôm nay, quả thật hắn đã chiếm khá nhiều tiện nghi của nàng, để nàng làm nũng tát một cái cũng nên.
Nhưng, có cái hắn không rõ, một người phụ nữ lớn như vậy rồi, còn nói là chưa biết yêu??? Vậy bộ dáng luyến ái khi nãy, nụ hôn ngọt ngào kia, sự phóng túng … cuối cùng là cái quái gì??? Hay là do xấu hổ mà thành???? Nhưng mà cái này rất khác so với nụ hôn đầu tiên của Liễu Yên Nguyệt … nhưng thật sự khá là thú vị.
Phượng Hề vẫn nhìn Tiêu Thu Phong trong xe, bỗng nhiên quay người lại, thân thể không nhịn được hưng phấn nhảy dựng lên, khát vọng đã lâu, cũng chuyện đã chờ đợi rất lau, tựa hồ càng ngày càng đến gần, dù chỉ là một nụ hôn, nhưng có thể làm cho tâm linh giao hòa vào nhau.
“Chị Phượng trở về”Một tiếng gọi to.
“Hay là đang lén vào bằng cửa sau …”
“Chị Phượng đang yêu …”
“Chị Phượng, chị về rồi. Tiêu thiếu gia thế nào?”
Bốn tiểu mỹ nhân, chỉ có một mình Lâm Ngọc Hoàn là nghiêm chỉnh, bởi vì nàng chỉ quan tâm đến người đàn ông nàng yêu. Đây là sự khác biệt rất lớn giữa phụ nữ đang yêu và phụ nữ độc thân.
Nhưng ba người kia lại muốn trêu ghẹo chị Phượng đến xấu hổ mới cam tâm, các nàng nhìn đại tỷ đào tẩu, đương nhiên biết, lúc quay về, chắc chắn sẽ vào cửa sau, cho nên đã đứng chờ ở đây.
Mà, màn vừa rồi, các nàng cũng thấy hết.
Từng bước một, càng đến gần. Trời ạ, Phượng Hề Đại Tỷ, sao mà giống như một cô gái tuổi đôi mươi vậy, đến và yêu mãnh liệt?!

“Ngọc Hoàn, theo chị về phòng. Bọn em, sao không đi làm việc đi”Kéo tay Ngọc Hoàn, Phượng Hề lớn tiếng quát. Thật ra thì … do nàng không chịu nổi nhiệt độ đấy thôi. Mấy tiểu nha đầu này quả thật quá nghịch ngợm, hơn nữa còn bị các nàng nắm trúng nhược điểm.
“Chị Phượng, bọn em cũng muốn nói chuyện với chị. Chị biết không, lúc chị đi, bọn em nhớ chị biết bao. Chị Phượng, Chiêu Tuệ muốn hỏi là, khi chị vào Tiêu thiếu gia hôn nhau, có thoải mái không?”
Phượng Hề lắc đầu, xem ra bộ dáng lạnh lùng của nàng đã không còn tác dụng. Đám nhóc này, đã không còn sợ nàng, đều là do tên xấu xa kia làm ra.
Bất quá, chuyện phát sinh ở Tiêu gia hôm nay, những nét đặc sắc, bốn nàng nghe Phượng Hề kể lại, cũng giống như lạc vào một cảnh giới khác. Đặc biệt là Lâm Ngọc Hoàn, bàn tay nhỏ bé siết chặt, nghe thây Tiêu Thu Phong bị thương, sắc mặt đại biến, nhưng cuối cùng nghe được hắn không có việc gì, trong lòng thấy thoải mái sung sướng, lúc này mới thả lỏng tinh thần.
“Thật sự rất đáng tiếc, chúng ta không có mặt ở đó, nếu không có thể tạo một đội cổ vũ ủng hộ Tiêu thiếu gia, hô to cố lên “Thật sự là một ý tưởng điên rồ. Lúc đó, người ta chỉ đứng xem luận võ, hay là xem các nàng cổ vũ.
Ngọc Thiền cũng nói : “Ngọc Hoàn, không biết khi nào em mới có thể vào Tiêu gia. Nếu như vậy, có thể cùng Tiêu thiếu gia song túc song phi, thật sự hâm mộ quá!”
Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất lập tức kêu lên : “Không cần phức tạp vậy, chỉ cần đại tỷ dẫn đầu, chúng ta đều có thể đi theo, hắc hắc… đến lúc đó đại bộ đội của chúng ta có thể đánh vào Tiêu gia, tự lập vi vương, trở thành chủ nhân của Tiêu gia”
Chỉ đáng tiếc là, mộng của nàng còn chưa xong, đã bị Phượng Hề chấm dứt bằng một cái tát : “Không được hồ ngôn loạn ngữ. Kiểu nói đùa này, nếu để Tiêu thiếu gia nghe được, có lẽ cả đời này hắn sẽ không đến Hồng Lâu, đến lúc đó, đừng trách đại tỷ đuổi em đi”
Phượng Hề hiểu người đàn ông này, cho nên không muốn tạo phiền toái cho hắn, cho dù chỉ là một cái quan tâm rất nhỏ nhoi, nhưng nàng cũng sẽ nổ lực hết mình, bởi vì nàng yêu hắn, nguyện ý làm như vậy.
Phượng Hề đối với các nàng vô cùng tốt, nhưng thấy nàng ta thật sự nổi nóng, Chiêu Tuệ thật sự cảm thấy sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay của Phượng Hề nói : “Chị Phượng, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không nói nữa, nhất định sẽ không nói nữa, thật ra Chiêu Tuệ cũng thích Tiêu thiếu gia, làm sao có thể gây phiền toái cho anh ấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui