Editor: Lập Lòe
Gương mặt cô ta sưng còn lợi hại hơn so với ngày hôm qua, bởi vì miệng cũng bị đánh đến sưng tấy, nói năng không rõ ràng.
Thật buồn cười.
Cố Thu đứng yên thưởng thức.
Lưu Nhược Yên bị Lưu Hoành Phú giữ lại: “Yên Yên, con đừng kích động, không tốt cho vết thương.
Để ba giúp con giáo huấn cô ta!”
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, quát lớn: “Quỳ xuống!”
Lưu Nhược Yên nhìn Cố Thu với ánh mắt căm hận lại đắc ý.
Nhưng Cố Thu lại thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đơn, tựa cằm lên tay, cười híp mắt nói: “Lưu Nhược Yên, có muốn nhìn trước một chút điện thoại di động của mày không?”
Lưu Hoành Phú càng thêm phẫn nộ, gọi người giúp việc: “Làm nó quỳ xuống cho tôi!”
Người giúp việc do dự không biết có nên tiến lên hay không.
Cố Thu vẫn y nguyên thoải mái nhàn nhã: “Lưu Nhược Yên, mày thật sự không muốn nhìn điện thoại của mình sao? Tao vừa gửi cho mày một bức ảnh rất thú vị đấy~”
Thái độ của cô quá kỳ quái, khiến Lưu Nhược Yên không hiểu sao lại thấy hoảng sợ.
Cô ta vô ý thức mở điện thoại ra.
“WeChat.” Cố Thu nhắc nhở.
Lưu Nhược Yên mở WeChat, đập vào mắt là một bức ảnh mình nằm trên sàn nhà vệ sinh, trên thân không có một mảnh vải nào.
Đầu óc của Lưu Nhược Yên gần như trống rỗng trong giây lát, giống như bị điện giật, cô ta hét lên một tiếng rồi ném điện thoại ra xa, nhưng ngay sau đó lại điên cuồng lao tới nhặt điện thoại lên ôm chặt vào lòng, mắt đầy căm phẫn hét lên: “Cố Thu! Cố Thu! Tao muốn giết mày!!!!”
Cố Thu móc móc lỗ tai bị ồn ào làm phiền: “Bức ảnh này a, tao có rất nhiều.
Nửa tiếng nữa nếu tao không ra khỏi đây, thì cái vị nam thần kia của mày, Cung Ngôn, sẽ nhận được bức ảnh mà mày vừa thấy.
Không đúng, không chỉ là bức ảnh đó đâu, có thể còn có những tư thế khác nữa.”
Lưu Nhược Yên run rẩy xóa bức ảnh đó đi, nghe lời này liền ném điện thoại xuống đất, lao tới chỗ Cố Thu: “Mày dám! Tao sẽ giết mày!”
Cố Thu bị cô ta nắm chặt cổ áo, vẫn như cũ cười tủm tỉm: “Không tin? Nếu không thử một chút? Tao đã cài đặt chế độ gửi tự động trước khi đến đây! Hơn nữa, tao còn có đồng bọn nữa đấy, lúc đó không chỉ có một mình tao có mặt ở đó đâu.”
Lưu Nhược Yên đột ngột sững người lại..
Cố Thu ghé sát lại, thấp giọng nói vào tai cô ta: “Từ hôm qua đến hôm nay, mày chỉ lo cho gương mặt của mình mà chưa liên lạc với mấy tên người hầu của mày đúng không? Mày không hiếu kỳ tại sao sau khi mày ngất đi, tao lại có thể rời khỏi mà lông tóc không bị hao tổn gì à? Mày có biết, khi bọn chúng lột quần áo của mày ra chụp ảnh, chúng có bao nhiêu hưng phấn không?”
Nói xong, cô dùng một ngón tay ấn vào cái trán sưng đỏ của Lưu Nhược Yên, đẩy khuôn mặt như heo của cô ta ra xa.
Lưu Nhược Yên ngơ ngác, gương mặt kia biến đổi liên tục, bỗng nhiên oa một chút phun ra, vừa nôn vừa khóc vừa thét lên.
Lưu Hoành Phú lao đến: “Yên Yên!”
Lưu Nhược Yên nắm chặt lấy tay áo ông ta: “Ba ơi! Cứu con! Ba ba cứu con! Aaaa!”
Lưu Hoành Phú ánh mắt giết người bắn về phía Cố Thu, giận dữ chất vấn: “Mày đã nói gì với Yên Yên! Mày đã làm gì con bé?”
Cố Thu tựa lưng vào ghế sofa, nói: “Vừa nãy, Trần Nhã Lan đã uy hiếp tôi, tôi rất không vui.
Ông bảo Trần Nhã Lan trở về, đem giấy tờ bất động sản trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không đi.” Cô nhìn Lưu Nhược Yên rồi chớp mắt, “Thời gian nửa giờ đếm ngược bắt đầu rồi nha!”
Lưu Nhược Yên hung hăng run một cái, gương mặt hoảng sợ, nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Hoành Phú: “Ba ba, gọi bà ta về, gọi bà ta về ngay đi! Nhanh a!”
“Yên Yên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi nữa!” Lưu Nhược Yên lấy tay bịt tai mình lại, điên cuồng la hét.
Lưu Hoành Phú trừng mắt nhìn Cố Thu, nghĩ đến vừa rồi cô nói về mấy tấm ảnh, ông ta lờ mờ đoán ra chút manh mối, sắc mặt cực kỳ âm trầm, gọi điện cho Trần Nhã Lan: “Bà đang ở đâu?”
Không biết bên kia nói gì, Lưu Hoành Phú nổi giận: “Lăn về ngay, lập tức! Mang giấy tờ bất động sản của con gái bà theo! Nếu nửa tiếng nữa bà không về đến thì liền xéo đi!”
Cúp máy, ông ta âm trầm nhìn chằm chằm Cố Thu: “Kia là mẹ ruột của mày, mày liền một chút cũng không đau lòng bà ấy?”
Cố Thu cười: “Câu này sao nghe quen tai thế nhỉ? Để tôi nhớ xem? À đúng rồi, lúc trước khi các người chuẩn bị kết hôn, tôi không muốn đi đến Lưu gia, muốn ở lại nhà cũ Cố gia một mình, nhưng ông không đồng ý, sợ bị người ta nói là không chứa nổi con riêng.
Lúc đó Trần Nhã Lan đã khóc lóc cả mấy ngày trời, lúc đó ông đã nói một câu y như vậy.
‘Đó là mẹ ruột của mày, mày không thương bà ấy chút nào sao?’
Chậc chậc, cỡ nào chính nghĩa a! Thật nực cười! Rõ ràng bà ta cùng phe với các người, cho tới nay đối xử với con chó của Lưu gia đều tốt hơn tôi.
Vậy mà các người luôn lấy bà ta ra để kiềm chế, áp chế tôi, đánh bàn tính thật hay!”
Mặt của Lưu Hoành Phú lập tức đỏ bừng lên vì tức giận, cảm giác không có gì để nắm được Cố Thu khiến ông ta giận điên lên, vừa buồn cười vừa xấu xí.
Một lát sau, Lưu Hoành Phú nói: “Cố Thu, làm đến bước này, đối với mày có chỗ tốt gì, cùng tao đối nghịch mày đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Hiện tại tôi có lợi ích gì chứ?” Cố Thu giang tay, “Tôi chẳng có gì, nên tôi cũng chẳng sợ gì cả.
Bị dồn đến chân tường, tôi sẽ kéo tất cả mọi người cùng chết, các người có dám mạo hiểm không? Các người có dám liều mạng với tôi không?” Cô nhìn Lưu Nhược Yên, “Cô dám không?”
Lưu Nhược Yên bị dọa đến trốn sau lưng Lưu Hoành Phú, giây phút này cô ta mới thực sự cảm nhận được sự điên cuồng của Cố Thu, cô ta đã hoàn toàn mất lý trí!
Lưu Hoành Phú nói: “Mày điên rồi!”
Cố Thu lơ đễnh đáp: “Nếu có thì cũng là do Trần Nhã Lan bức điên thôi.
Ông biết tại sao tôi đánh vào mặt Lưu Nhược Yên không? Vì khuôn mặt của tôi, bởi vì Lưu Nhược Yên, đã bị cái mẹ ruột kia đánh nhiều lần lắm rồi! Mỗi lần tôi đều nhớ kỹ, khi tôi còn muốn nhẫn nhịn thì tôi nhịn, nhưng khi không muốn nhẫn nhịn nữa, tôi sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần từ trên người Lưu Nhược Yên.”
Lưu Hoành Phú trong lòng giật mình, thật sự cảm thấy khó giải quyết, Cố Thu lần này thật sự không còn gì cố kỵ.
Ông ta vừa tức vừa sợ, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, không dám động Cố Thu, vì vậy khi Trần Nhã Lan vội vàng bước vào, tất cả phẫn nộ của ông ta dồn hết về phía Trần Nhã Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...