Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Tần Mục Dương vốn có một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố, chỉ là người trong nhà của hắn đều đã biết địa chỉ nơi này, Lục Thanh Hoa còn thỉnh thoảng chạy tới ở mấy ngày. Cuối cùng, hai người quyết định chọn mua một căn hộ do người quen giới thiệu, nằm ở tiểu khu phía tây vừa được khai phá, diện tích khoảng hơn 100 mét vuông.

Bởi vì khu vực này vừa mới được đưa vào phát triển, nên hạ tầng cùng hoàn cảnh chung quanh đều rất tốt, giá phòng không quá cao, người ở cũng tương đối ít, đối với tình huống hiện tại của hai người đúng là vô cùng thích hợp.

Chờ phòng ở đều thu dọn xong, cả nhà liền chuyển vào, địa chỉ nhà cũng không nói cho bất luận người nào biết. Còn Triệu Đông Đông…Triệu Tịch vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích làm sao cùng nhóc con này nữa, nếu như khoảng thời gian này mà bỏ nhóc trong nhà, vậy lỡ Tần phu nhân tới đón cháu đi chơi, bọn họ biết tính sao? Nhưng nếu để con ở Tần gia… Triệu Tịch lại sẽ thời thời khắc khắc cảm thấy khẩn trương trong lòng.

Rốt cục vẫn là quyết định lưu nhóc con ở bên người, hai chồng chồng còn cẩn thận căn dặn nhóc không thể nói chuyện em trai cho bất kì ai biết.

Triệu Đông Đông mặc dù mới có sáu tuổi, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đã rèn luyện nên đức tính chín chắn trước tuổi cho nhóc, nghe được những lời mà hai ba ba nghiêm túc căn dặn, hài tử liền rất ngoan ngoãn đáp ứng.

Người một nhà cùng dời vào nhà mới, Tần phu nhân nếu muốn cháu, thì sẽ chạy đến trường gặp. Chờ Đông Đông chơi đủ rồi, Tần Mục Dương sẽ chạy đến Tần gia đem con chở về.

Cứ như vậy trôi qua một quãng thời gian, ngược lại không có ai biết đến tới nơi ở mới của hai người. Tâm tư của Tần phu nhân chủ yếu đặt trên người cháu nội, đối với chuyện của con trai cùng Triệu Tịch bà đã không thèm quan tâm nhiều nữa.

Đến thời điểm tháng mười hai, thời gian mang thai của Triệu Tịch đã tiến vào tháng thứ năm, bụng cũng đã nhô lên rõ ràng. Dù đã mặc một lớp áo lông dày vào, trước người cậu vẫn còn lộ ra một quả cầu nho nhỏ.

Thai nhi lớn thế này vẫn rất khả quan, khí sắc Triệu Tịch trải qua một khoảng thời gian được Tần Mục Dương điều dưỡng như nuôi heo, cũng đã hồng nhuận lên rất nhiều, trên cằm thậm chí đã có nhiều thêm một tầng thịt. Tuy rằng vóc người thoạt nhìn vẫn gầy gò, nhưng chỉ có Tần Mục Dương – người ngày ngày đều ngủ chung với cậu mới biết thân thể này kỳ thực đã đầy đặn hơn rất nhiều so với trước đây.

Tần nhị thiếu hết sức cao hứng, cả ngày đều vắt óc tính toán cân nhắc thực đơn ba bữa, liên lụy Triệu Đông Đông cũng mập thêm một vòng, không còn giống với nhóc con gầy gò ốm yếu khi xưa, cả khuôn mặt tròn vo, thậm chí so với cha bé còn mập hơn rất nhiều.

Hứa Hạo Nhiên nắm cánh tay nhỏ của Triệu Đông Đông, “Ờ hở, bé con đã mập lên không ít, chẹp chẹp! Thật đáng yêu quá đi!”

Nhóc con vốn rất thanh tú, sau khi cởi bỏ lớp bọc gầy như cây tre trước kia, bộ dạng ngốc nga ngốc nghếch của nhóc càng giống với heo con hơn.

Tần Mục Dương đang lái xe, không tỏ rõ ý kiến, “Ừ! ”

Dám không để ý tới lời của hắn, Hứa Hạo Nhiên phát hỏa, bò đến phía sau ghế lái, ồn ào: “Lão Tần à, cậu không có suy nghĩ. Cậu tự xem lại mình đi, từ khi cậu mang được vợ yêu về nhà, cậu đã ra ngoài đi chơi được mấy lần rồi? Hả?”

Hắn giận dử đâm bả vai của đối phương, “Lão tử suốt hai tháng này đã điện cho cậu không dưới một trăm cú điện thoại. Con bà cậu, còn dám kiếm cớ với tôi! A —— cái gì mà Tiểu Tịch đau đầu rồi, cái gì mà dạ dày Tiểu Tịch không thoải mái, rồi Tiểu Tịch buồn ngủ nữa. Này vừa phải thôi chứ, cư nhiên còn có cái lý do —— cậu và Tiểu Tịch phải ra ngoài tắm nắng?”


Hứa Hạo Nhiên hết chỗ nói nổi, “Hai người các cậu tắm nắng nhất định phải lựa đúng ngày hẹn với tôi sao? Làm tôi quá đau lòng rồi…”

Tần Mục Dương lúng túng tằng hắng, “Khụ, cái kia…”

Ngày đó Triệu Tịch đã ở trên giường ngủ cả một ngày, thai nhi đã lại có dấu hiệu chuyển động, giằng co hết nữa buổi, đến gần bốn giờ chiều bé con mới chịu yên lặng một chút. Mấy ngày trước lại mưa suốt, hiếm thấy ánh nắng chói chang như vậy… Tần Mục Dương đương nhiên phải vội vàng kéo bà xã cùng con trai ra ngoài, giết vi khuẩn rồi!

Tần Mục Dương muốn biện giải, thế nhưng hắn nên nói thế nào đây?

“Xin lỗi Hạo Nhiên. Tôi gần đây khá bận..”

Hứa Hạo Nhiên trợn trắng mắt, hai tay kéo căng cái má đầy thịt đô đô của Triệu Đông Đông, kéo à kéo, “Cậu lừa gạt con nít đấy hả? Lão Tần à…”

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên vọt đến kế bên lỗ tai hắn, thần bí hề hề hỏi: “Cậu nói thật với tôi đi! Cậu và Tiểu Tịch gần đây đã làm những gì, đi những đâu, có cái gì mà chơi vui đến vậy, đừng thần bí như thế nữa! Mang theo tôi đi chơi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho Tiểu Bạch biết!” (==!)

“Cút ngay!” Tần Mục Dương buồn cười vỗ bộp lên đầu của hắn, vô cùng bất đắc dĩ, “Tôi làm gì có thời giờ rãnh để mà chơi, cậu nhìn bộ dạng của tôi giống với đang thoải mái lắm hả?”

Hắn nói chưa dứt lời, tên Hứa Hạo Nhiên thần kinh thô cũng có chút phát hiện được.

“Ây… Có chút tiều tụy nha!”

Phí lời! Đương nhiên tiều tụy! Tần Mục Dương không thèm nói với hắn.

Một người lớn, hai đứa nhỏ, không có bảo mẫu, cũng không có người giúp đỡ, mỗi ngày chỉ có mỗi một mình hắn làm việc, vốn từ một thiếu gia phong lưu, này hắn đã được huấn luyện thành một vú em toàn chức, tinh thông tất cả các kiểu kỹ năng nội trợ làm việc nhà.

Tần Mục Dương là thống khổ nhưng cũng là hạnh phúc. Cái cảm giác này, tên ngốc Hứa Hạo Nhiên đó làm sao có thể hiểu được chứ?

Tần Mục Dương khinh thường bĩu môi, “Thiếu gia tôi đây chính là thích tiều tụy.”


“Phốc!” Hứa Hạo Nhiên trực tiếp phun lên cổ hắn một ngụm nước…bọt, “Ha ha ha ha —— “

“Cục cưng Đông Đông à.” Hứa Hạo Nhiên đem Triệu Đông Đông vẫn luôn ngơ ngác ôm vào phía trước, đối diện với khuôn mặt đã đen kịt của cha bé, “Bảo bối nhi nghe được cha con mới vừa nói gì sao? Ha ha ha ha, làm chú mắc cười muốn chết!”

Triệu Đông Đông thật biết điều lặp lại: “Vì thích thích…” Hai chữ ‘tiều tụy” nhóc con làm cách nào cũng không nhớ được! Nhóc chỉ có thể khổ não nhìn Hứa thúc thúc cười như động kinh kế bên.

“Hứa thúc thúc…” Triệu Đông Đông có chút sợ sợ, sao mà cười hoài vậy nè?

“Hứa Hạo Nhiên…Cậu cười đủ chưa?” Tần Mục Dương đột nhiên u ám mở miệng, “Tuy rằng hai năm qua cậu đã thu liễm rất nhiều, thế nhưng…sự tình hồi trước, tôi cùng Tiểu Bạch đã bàn với nhau rồi, tôi cảm thấy ý kiến này rất được, cậu cảm thấy thế nào?” (chắc là chuyện bị tiểu Bạch bắt zan tại quán bar ở mấy chương đầu í)

Tiếng cười của Hứa Hạo Nhiên lập tức ngừng lại, khuôn mặt nhanh chóng biến thành vẻ khóc tang, “Tôi cảm thấy không được chút nào.”

Tần Mục Dương loan cong khóe miệng, “Vậy thì câm miệng.”

“Há, được rồi.” Hứa Hạo Nhiên sờ sờ đầu, trầm mặc một hồi liền nhịn không nổi, “Lão Tần, tôi nói thật đấy, chúng ta đã rất lâu không đi tụ tập rồi mà ha?”

Hắn dừng lại một chút, duỗi duỗi ngón tay, “Trời ạ, đã gần nửa năm rồi đó. Từ lần trước Đông Đông nằm viện, bọn tiểu Phương cũng tới thăm, tôi đã lâu lắm không được đi chơi à!”

Tần Mục Dương yên lặng, nói không ra lời. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như là.. từ nửa năm trước sau khi hắn làm lành cùng Triệu Tịch, tình cảm của bọn họn lúc đó còn chưa có vững chắc, rồi những biến cố liên tiếp xảy ra sau đó, đã làm hắn cơ hồ quên mất mấy người bạn tốt của mình.

“Tôi…”

“Tôi biết cậu bận rộn!” Hứa Hạo Nhiên cắt đứt lời hắn, thở dài, âm thanh hiếm thấy dẫn theo một chút tâm tình, “Lão Tần à, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ lúc còn mặc tả. Cậu có tâm tư gì, tôi đại khái cũng có thể hiểu rõ. Vợ quản nghiêm là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn sơ sót bạn hữu được. Ở lần sinh nhật Đông Đông mấy tháng trước, không chỉ tôi và Tiểu Bạch, bọn Phương Tần không phải cũng gọi điện thoại đến sao? Nhưng cậu đều không chịu tiếp.”

Lời nói này không quá rõ ràng, nhưng Tần Mục Dương có thể từ ý tứ bên trong nghe ra được sự bất mãn trong lòng người bạn tốt. Hắn không khỏi có chút hổ thẹn, chuyện ái tình cố nhiên trọng yếu, nhưng mấy người bằng hữu này đều đã lớn lên cùng với hắn, hành động của hắn như thế quả thật là không đúng đắn cho lắm.


“Cậu nói thời gian đi, tôi sắp xếp xong mọi chuyện sẽ đến tìm các cậu.” Tần Mục Dương ngại ngùng nói.

Hứa Hạo Nhiên mò cằm, “Liền quyết định như thế. Đừng tiếp tục dùng mấy cái lí do ấu trí mà lừa gạt tui nữa đó!”

Tần Mục Dương xấu hổ, “Biết biết, có thể ngậm miệng được chưa?”

“Có thể.” Hứa Hạo Nhiên liền thực thi những gì mình nói – câm miệng, hai cái tay hôi lại mò qua bánh bao thịt Đông Đông, trái xoa bóp phải xoa bóp, dường như đã tìm được lạc thú mới cho cuộc đồi.

“Ba ba…” Triệu Đông Đông muốn khóc nhưng không thể kêu to, Hứa Hạo Nhiên lập tức buông tay.

“Họ Hứa, cậu mà dám động vào con trai tôi, lát nữa tôi sẽ lập tức gọi điện cho Tiểu Bạch!”

“Ai ai! Đừng mà! Không động, không động nữa.”

Hứa Hạo Nhiên bất mãn rụt tay về, vô cùng nhàm chán.

Xe càng chạy càng nhanh, nhìn ra được tâm tình của chủ nhân nó đang rất cấp thiết muốn chạy tới đích.

Hứa Hạo Nhiên im lặng bĩu môi, cậu như vậy là đang tình nguyện chở tôi về đó sao?

Dù hắn có không vừa lòng, xe vẫn chạy tới nhà hắn nhanh hơn một phần ba thời gian so với thường ngày, Hứa Hạo Nhiên mở cửa xuống xe, Triệu Đông Đông cười vui vẻ, “Tạm biệt Thúc thúc!”

“Thằng nhóc con!” Hứa Hạo Nhiên cười mắng yêu, tay mới vừa vung đến một nửa liền bị cái đít xe cấp tốc chạy vụt qua chọc tức tới phun lửa!

** A A A!

Hứa Hạo Nhiên bên kia bị chọc đến xém nhồi máu cơ tim, Triệu Đông Đông từ trong cửa sổ xe nhìn lại, làm như ngươi lớn vỗ ngực một cái, “Ồ… hù chết Đông Đông…”

“A!” Tần Mục Dương cong khóe miệng, bình tĩnh nhắc nhở con trai: “Đầu óc Hứa thúc thúc không được tốt, thường xuyên bị động kinh, Đông Đông sau này có thấy chú ấy, chạy được bao xa thì chạy bấy nhiêu. Ân…Nếu như chạy không được, liền gọi hắn là hồ đồ thúc thúc.”

(Nguyên văn là “nhị hóa”: Hồ đồ đản/ngốc tử/lăng tử/xuẩn hóa/ – ngu ngốc; đần độn; hồ đồ; lỗ mảng; người kém thông minh, làm việc điên rồ)

Triệu Đông Đông nhăn mặt, “Hồ đồ thúc thúc?” Nhóc con không hiểu cái từ này cho lắm.


Tần Mục Dương cười giải thích: “Nhũ danh của Hứa thúc thúc là hồ đồ, giống như nhũ danh của Đông Đông vậy đó.”

“Ồ. Hiểu rồi!” Triệu Đông Đông liền thoải mái, “Hồ đồ thúc thúc!”

“Ha ha, ngoan.” Cảm xúc vừa mới được chọc đến tức điên của Tần lão ba lập tức tốt lên, tiếp tục rên rỉ giai điệu khó nghe của một bài hát nào đó.

Lúc hai người về đến nhà đã sắp năm giờ, mà người vốn nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi, giờ khắc này lại đang buộc tạp dề, bận bịu trong nhà bếp.

“Ôi ai tổ tông của anh.” Tần Mục Dương sợ hết hồn, ném túi mua sắm chạy tới, “Buổi chiều không phải còn choáng váng đầu hả, tại sao lại vào đây làm gì, em không có khó chịu nữa sao?”

Triệu Tịch đang bận thái rau, cũng không quay đầu lại nói: “Không khó chịu. Mau tránh ra, mắc công em lại đạp phải chân anh.”

“Ồ…” Tần Mục Dương lui lại một bước, dựa vào cửa.

“Làm sao vậy?” Triệu Tịch thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi.

Tần Mục Dương vội ho một tiếng, “Không sao, có cần anh giúp một tay không? Tiểu Tịch đã lâu chưa trở lại phòng bếp, em còn có thể làm cơm sao? Em có biết muối để nơi nào? Em…”

“Biết biết, đi ra ngoài mau!” Triệu Tịch bất đắc dĩ đem hắn đẩy ra phía ngoài, kiên trì ưỡn cái bụng nhỏ, linh hoạt qua lại trong phòng bếp.

“Có việc thì gọi anh à!” Tần Mục Dương không yên lòng nói một câu.

Triệu Tịch dở khóc dở cười, “A Dương, em chỉ mập lên một chút, cũng không phải què chân. Anh đang lo lắng cái gì hả?”

Tần Mục Dương có chút lúng túng, phát hiện chính mình đúng là đem chuyện nhỏ xé thành to. Hắn nắm đại miếng dưa chuột mới thái được một nữa trên thớt gỗ nhét vào trong miệng, che giấu vẻ khốn quẫn trên mặt.

“Vậy anh đi ra ngoài đó!”

“Ừm.” Triệu Tịch cười nhìn hắn cẩn trong mỗi bước đi, nhà bếp cách phòng khách bất quá chỉ vài bước chân, vậy mà hắn cứ như đang đi qua Vạn lý trường thành không bằng.

Triệu Tịch bất đắc dĩ cười cười, trong mắt tràn đầy ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui