Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Thời điểm Tần Mục Dương trở về từ Mỹ đã là xế chiều ngày hôm sau, tâm tình hắn cũng đồng thời xảy ra biến hóa như long trời lở đất.

Tống Nam là người duy nhất hiểu cặn kẽ sự tình câu chuyện, y cũng là người từ đầu đến cuối đi theo ông chủ làm rõ những gút mắc còn đang dang dở.

Nhưng chuyện này thật sự quá kinh hãi, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Mà càng nhiều hơn là…sự đau đớn, cùng chua xót. Ngay cả y là người ngoài cuộc, nhưng thời điểm nghe được những lời tự thuật của hai vị bác sĩ kia, y thậm chí đã kinh hồn bạt vía, không đành lòng tiếp tục nghe nữa. Càng đừng nói chi là người yêu của đối phương, và cả người cha của đứa nhỏ đã suýt nữa không còn tồn tại trên cõi đời này.

Ai…Tống trợ lý thở dài, mở cửa xe, “Ông chủ?”

“Cậu trở về công ty trước, tới tối thì đem những hợp đồng cần thiết đến chổ kia.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Chổ kia là chổ nào, Tống Nam hết sức rõ ràng.

Tần Mục Dương ngồi trên xe, giữa hai lông mày đều là sự uể oải. Ngựa không ngừng vó hơn ba mươi mấy tiếng, hắn cơ hồ không có tới một giây để nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, trong đầu hắn chỉ toàn là sự nghi vấn cùng bất an, nhưng sau khi trở về từ Mỹ, cõi lòng hắn chỉ còn lại sự thương tiếc cùng hối hận.

Tính cách em ấy lại nhạy cảm như vậy, Tần Mục Dương không biết việc mình đột nhiên rời đi ngày hôm qua, có làm cho đối phương hình thành suy nghĩ gì nữa hay không.

Hắn phải lập tức quay trở về.

Xe rất nhanh được khởi động, vành mắt của hắn đã đen thui, trên cằm cũng phúng phính vài cọng râu, cả người trông rất chật vật.

Lúc chạy trên đường, hắn đã gọi vào điện thoại nhà cho Triệu Tịch hết mấy lần, nhưng đều không có ai tiếp, gọi qua di động thì lại tắt máy. Tần Mục Dương có chút sửng sốt, trong lòng đột nhiên phát lạnh, tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng hướng đến tiểu khu kia.

Khắc chế sự sợ hãi không ngừng dâng lên trong lòng, thời điểm Tần Mục Dương bước lên cầu thang, hai chân hắn thậm chí đã có chút run rẩy.

Lúc cửa lớn được mở ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Tịch ——, ông là ai?”

Tần Mục Dương đột nhiên khựng lại, sắc mặt bất thiện nhìn người đàn ông trung niên đang đi ra từ phòng ngủ.

Đối phương nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, cao giọng lên, “Tôi hỏi cậu là ai mới đúng! Đây là phòng của tôi, cậu lại hỏi tôi là ai! Thực sự là! Thời buổi này, bọn thanh niên các cậu đều không biết lễ phép như vậy hết sao?”

Nhịp tim đập nhanh như trống nổi, Tần Mục Dương chậm rãi đi vào. Phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh…đều không có người.

Y phục treo trong tủ của hai người cũng đã biến mất!

Tần Mục Dương cảm giác như mình đã chết đi, tức giận nắm lấy cổ áo của người trung niên, “Tại sao lại là phòng của ông? Người ở tại nơi này đâu?! Chính là người thanh niên còn mang theo một đứa bé đó!?”

“Ai ai, buông tay, buông tay!” Người đàn ông hốt hoảng kêu to, thập phần sợ hãi nói: “Tôi là chủ nơi này, đây vốn là phòng của tôi.”

Tần Mục Dương buông lỏng cổ ảo, người trung niên lập tức tránh đi, nhảy qua một bên dùng sức vò cái cổ, “Tôi nói mấy người trẻ các cậu sao đều không có lễ phép như vậy hết hả hả? Triệu tiên sinh cũng kì, đang ở tốt đẹp, đột nhiên lại trả phòng cho tôi, cậu nói tôi ở xa như vậy, cậu Triệu lại đột nhiên nói không ở nữa, lão tử cmn còn bận rộn bao nhiêu việc, cũng đành phải bỏ hết mà chạy tới đây, thật là….”


Tần Mục Dương cảm giác như mình muốn điên rồi, lẩm bẩm nói: “Lúc nào?”

Chủ nhà nghi hoặc, “Cái gì lúc nào?”

“Khi nào thì đi?”

Thấy sắc mặt của đối phương đã vô cùng khó coi, chủ nhà trọ không dám oán giận nữa, lắp bắp nói: “Mới đây, khoảng hơn bốn giờ…”

Tần Mục Dương ngẩng đầu nhìn, đã năm giờ, hắn lập tức quay người hướng xuống lầu, tốc độ nhanh đến nổi ông chủ nhà mới chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.

“Tống Nam, cậu bây giờ lập tức đến trạm xe lửa phía đông xem có chuyến nào chạy đến D thị hay không!? Nếu nhìn thấy Triệu Tịch thì giúp tôi cản cậu ấy lại!”

Tống Nam rùng mình, “Hảo, tôi lập tức đi!”

Triệu Tịch không có nhiều tiền, phương tiện duy nhất cậu có thể lựa chọn chỉ có tàu hỏa, thời gian lúc họ mới làm lành với nhau, hắn có nghe nói đối phương mỗi lần mang Đông Đông đi xem bệnh đều sẽ dùng tàu hỏa.

Hắn hốt hoảng ngồi vào trong xe hơi, không xác định được Triệu Tịch đang ở nhà ga nào.

Hắn ôm tâm trạng như lửa đốt, mở điện thoại di động ra, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nhấn số điện thoại của đối phương, lúc này hắn mới nhận thấy có tới mười mấy cuộc gọi nhỡ trong nhật ký.

Tất cả đều là số của Triệu Tịch, được gọi đến khoảng tối hôm qua.

Hắn biết hẳn là do Triệu Đông Đông gọi cho hắn, chính mình hôm qua lại dùng ánh mắt như vậy nhìn con, con trai nhất định sẽ rất sợ hãi, tối hôm qua hai cha con họ đã suy nghĩ những gì, tại sao lại nỡ lòng rời khỏi hắn như vậy chứ?

Tần Mục Dương chưa từng hối hận và khó chịu như trong giờ phút này. Giai đoạn đó, Triệu Tịch phải một mình vật lộn ở nước Mỹ, Triệu Đông Đông sau khi sinh luôn ốm đau liên miên, khi nghe những điều này qua giọng nói lạnh nhạt của người bác sĩ kia, Tần Mục Dương cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu.

Đau lòng, hối tiếc, hắn chỉ hận không thể ngay lập tức bay đến bên người yêu, ôm em ấy vào lòng, hôn lên gương mặt của em ấy, nói cho em ấy ý nghĩ trong lòng mình.

Mà không phải như bây giờ…hoảnh hốt lo sợ đi tìm người khắp nơi!

Van xin ông trời, đừng để em ấy rời đi, đừng để em ấy lên tàu.

Anh còn chưa nói cho em biết anh hối hận ra sao, còn chưa thể hiện hết tình yêu của anh dành cho em và con cơ mà. Em làm sao có thể đi như vậy chứ, làm sao có thể lại bỏ anh đi một lần nữa như thế!?

Hốc mắt của hắn dần dần đỏ lên, cảm giác như sắp mất đi người mình yêu thương làm cho bàn tay hắn không ngừng run lên, suýt chút nữa đã đâm đầu vào xe trước mặt.

Chuông điện thoại di động đúng lúc này vang lên, “Ông chủ, đã tra được thông tin, nhưng không thấy Triệu tiên sinh cùng đứa bé. Hiện tại chỉ có duy nhất một chuyến tàu đi đến D thị, ở tại ga thành phố, lúc sáu giờ hai mươi.”

Sáu giờ hai mươi? !

Tần Mục Dương nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi! Tới kịp, hắn vẫn tới kịp!

Không ngừng gia tăng tốc độ, không ngừng vượt qua những chiếc xe khác. Khi nhìn thấy bảng hiệu trạm xe lửa, hắn cơ hồ đã sắp chảy ra nước mắt, lúc xuống xe hai chân lảo đảo một cái, làm hắn xem chút đã quỳ trên mặt đất.


Trên màn hình điện tử đang hiển thị cặn kẽ thông tin về những đoàn tàu sắp chạy, hắn lo lắng quan sát từng hàng, khi tìm được thông tin của chuyến tàu kia, hắn lập tức chạy đến phòng chờ.

Hiện tại không phải là mùa du lịch thịnh vượng, cũng không phải thời điểm mà sinh viên công nhân đổ xô về nhà, bên trong trạm chờ xe lữa cũng không có mấy người, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được hai cha con đang ngồi ở hàng cuối của phòng chờ.

Triệu Tịch khom lưng ngồi, Triệu Đông Đông thì ôm lấy cánh tay của cậu không ngừng nói gì đó.

Tần Mục Dương mãi đến tận lúc đi vào mới cảm giác được có điều không đúng, hắn cuống quít chạy tới, cũng không lo đến chuyện cẩn thận dò hỏi gì nữa.

“Tiểu Tịch ——” Tần Mục Dương tới gần bọn họ, hạ người ôm chặt lấy vai cậu.

Sự kháng cự trong dự định không hề xảy ra, hắn chỉ cảm thấy thân thể của đối phương có hơi run rẩy, khi nghe được tiếng nói của hắn cũng không ngẩng đầu lên.

“Ba ba, Tần ba ba! Nha nha nha, Tần ba ba!” Triệu Đông Đông thả cánh tay của Triệu Tịch ra, nhào lên lay động tay của hắn, “Ba ba bị bệnh, ba ba khó chịu, người mau nhìn xem, nhìn xem!”

“Đông Đông…” Triệu Tịch đột nhiên lên tiếng, vô lực ngẩng đầu lên, tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.

Tần Mục Dương cũng ngây ngẩn cả người, hai tay đặt ở trên bả vai đối phương cứng đờ không nhúc nhích, mãi đến tận lúc đối phương cau mày, phát ra một tiếng ngâm khẽ hắn mới lấy lại tinh thần.

“Làm sao vậy? Chổ nào không thoải mái? Là bụng sao? Hay là bệnh bao tử phát tác?” Hắn nói tới chỗ này thì dừng lại, có chút không dám tin nhìn bàn tay đang che bụng của đối phương.

Khuôn mặt vốn không có chút máu của Triệu Tịch càng thêm trắng bệch, dùng hết lực né tránh tay của hắn, dù trán đã đầy mồ hôi, cậu vẫn cúi đầu cố chấp trầm mặc.

Tay cậu giả vờ che lấy bụng, đầu cúi thấp hết cỡ không lên tiếng.

Triệu Đông Đông kìm nén nước mắt ở bên cạnh nhìn sang, bé không dám khóc, không dám lên tiếng. Ba ba bị bệnh, ba ba phải đi bệnh viện.

“Tần ba ba…” Nhóc đáng thương túm túm ống tay áo Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương thất thần cúi đầu nhìn bé, khi tiếp xúc với ánh mắt của con trai, cả người hắn liền chấn động, không nói nhiều lời, lập tức khom lưng đem Triệu Tịch ôm ngang.

“Đông Đông đi theo Tần ba ba, nắm chặt góc áo của ba.”

Triệu Đông Đông ngoan ngoãn kéo chéo áo của hắn, Tần Mục Dương nện bước chân rất lớn, nhóc con chân lại ngắn, cơ hồ là chạy đuổi theo hai người.

Triệu Tịch vùi ở trong ***g ngực của hắn không lên tiếng, không biết là do đã hết khí lực hay là không muốn nói chuyện. Lông mày của cậu hơi nhíu lại, mồ hôi trên trán đã chạy ướt cả đầu, khuôn mặt trông vô cùng tiều tụy.

Tần Mục Dương lòng đau như cắt, đem người ôm vào chỗ ngồi ở phía sau xe, từ cốp sau lôi ra một tấm chăn phủ lên, hôn hôn trán của cậu trấn an.

“Ngoan, chúng ta đi bệnh viên, không có chuyện gì a.”

“Tần Mục Dương…”


Quần áo bị níu giữ, Triệu Tịch chống đỡ ngồi dậy, cố sức ổn định hơi thở hổn hển của mình, “Không có chuyện gì. Không đi bệnh viện, không đi.”

Tần Mục Dương càng thêm chua xót, đương nhiên hắn biết cậu đang lo lắng cái gì.

“Anh đã bảo Cao Nham chuẩn bị tất cả rồi, sẽ không có người lạ nào khác.”

Triệu Tịch nhìn hắn, thấp giọng lặp lại, “Em không muốn đi.”

“Hảo, không đi. Anh gọi hắn qua nhà.” Tần Mục Dương không miễn cưỡng nữa, lại nhìn cậu một hồi, sau khi cảm thấy không có gì quá bất thường, hắn lúc này mới ngồi vào ghế trước.

Triệu Tịch nằm ở phía sau, Triệu Đông Đông liền an vị ở ghế phó lái.

Nhóc con giờ khắc này vô cùng bình tĩnh, nhưng khuôn mặt nhỏ lại căng thẳng vô cùng. Từ lúc đi ra khỏi phòng chờ của nhà ga, bé cứ thế chạy thẳng một mạch tới đây. Tần Mục Dương một lòng đặt ở trên người Triệu Tịch, hoàn toàn bỏ sót đứa nhỏ vẫn đi theo sau mông mình, mà Triệu Đông Đông cũng trầm mặc cả một đường, chỉ biết nắm thật chặt chéo áo của hắn, mãi đến tận lúc ba ba được đặt vào ghế sau, bé mới ngoan ngoãn tự mình mở cửa xe, bò vào trong.

Tần Mục Dương khởi động xe, từ gương chiếu hậu quan sát người yêu cùng con trai, trong lòng không biết nên nghĩ như thế nào.

Mình làm sao có thể buông tay, làm sao có thể thương tổn bọn họ được chứ…

Tần Mục Dương cơ hồ không nhịn được muốn rơi lệ, tay nắm chặt bánh lái liên tục run lên.

“Tần ba ba.” Triệu Đông Đông đột nhiên nghiêng thân thể nhỏ nhắn qua, nằm úp sấp trên người hắn, ôm lấy hắn một hồi, phảng phất như đang cho hắn một sự an ủi.

Tần Mục Dương liều mạng hít sâu, ổn định cảm xúc kịch liệt trong lòng.

“Bé ngoan, Đông Đông thực sự là bé ngoan của ba.”

“Dạ” Triệu Đông Đông đỏ mắt gật đầu, một mặt thành thục biểu hiện sự lo lắng.

Triệu Tịch ở phía sau không biết là đang ngủ, hay là do chưa chịu nói chuyện, một chút động tĩnh cũng không có.

Xe chạy rất chậm, lúc về đến nhà trời cũng đã tối sầm lại. Triệu Tịch khí tức vững vàng, sắc mặt cũng khá hơn một chút. Tần Mục Dương không biết rõ tình hình sức khỏe của cậu, có chút luống cuống nhẹ nhàng ôm lấy người, lần này không có quên Triệu Đông Đông, người yêu cùng con trai đều được hắn đặt trong tầm mặt, chậm rãi đi lên lầu.

Hắn không quen biết vị bác sĩ nào của khoa sản, chỉ có thể nửa đường đem Cao Nham kêu đến.

Cao Nham chưa bao giờ cự tuyệt thằng bạn tốt, luôn dùng tác phong nói có hai cậu để thông báo tình hình cho mình, cứ thề xách hòm thuốc răm rắp chạy tới.

“Ai ô, cậu lại bị cái gì nữa?” Cao Nham kinh hãi, miệng trương thành hình chử O.

Tần Mục Dương nhu nhu lông mày, “Không sao cả. Mau vào giúp tôi khám cho em ấy một chút.”

“Há, lại là tình nhân nhỏ của cậu sao? Hay là đứa nhỏ kia?” Cao Nham trêu đùa đi vào trong, giây sau liền dừng lại trong phòng khách.

“Tôi tự hỏi, hai người các ngươi lại cãi nhau đòi chia tay? Hay là đang chơi trò tình cảm ngược tâm nữa đây?”

Hắn im lặng đi lên trước quan sát sắc mặt Triệu Tịch, “Lão Tần à, cậu làm sao có thể nuôi người ta càng lúc càng gầy thế này, mặt mũi thì trắng bệch, còn ra nhiều mồ hôi như thế?”

Hắn vừa hỏi dò vừa sờ lên trán Triệu Tịch, “Há, có chút phát sốt, ra chút mồ hôi là tốt rồi. Để tôi kê cho cậu ấy vài loại thuốc hạ sốt là được, có vậy mà cũng kêu tui đến, hứ!”

“Không phải…” Âm thanh Tần Mục Dương có chút gian nan.

“Không phải cái này thì là cái gì?” Cao Nham trừng mắt, “Tự cậu lại đây sờ đi, bất kì ai cũng đều biết cậu ta đang phát sốt, cái rắm nhà cậu đã kêu tôi đến đây, còn dám nghi vấn y thuật của tui! Tần Mục Dương tui cho cậu biết, tui —— “


“Em ấy không thể uống thuốc tùy tiện.” Tần Mục Dương đánh gãy lời hắn, do dự một hồi mới hỏi: “Cao Nham, cái kia…Nếu như mang thai, bác sĩ mấy cậu sẽ chấn đoán như thế nào?”

Cao Nham trợn trắng mắt, “Dĩ nhiên là phải làm xét nghiệm, rồi làm siêu âm.”

Tần Mục Dương há mồm không nói gì, cũng không biết làm thế nào để nói tiếp những nghi vấn trong lòng. Khí sắc trên mặt Triệu Tịch vẫn rất khó coi, vừa nãy lúc hắn đến trạm xe, đã trông thấy bộ dáng của đối phương đang rất khó chịu ôm lấy bụng, hắn chưa từng kết hôn, cũng chưa từng trải qua quá trình đó, hắn hiện tại là hoàn toàn mù tịt về tình trạng hiện tại của cậu.

Mà ngay lúc này, hắn không biết nên giải thích làm sao với người bạn tốt của mình, làm sao để tận lực không thương tổn đến tự tôn và cảm xúc của Triệu Tịch.

“Cậu làm sao vậy, hỏi cái này để làm gì?”

Cao Nham nghi hoặc nhìn hắn đi tới đi lui, thần sắc nôn nóng, cũng không khỏi nghiêm túc lên.

“A Dương, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cậu hỏi chuyên mang thai làm cái gì? Cậu đã làm ai lớn bụng? Không phải, chuyện này cậu làm sao có thể hỏi tôi ở chổ này chứ, chuyện —— “

“Đi ra đây, tôi muốn nói với cậu cái này.” Tần Mục Dương đánh gãy lời hắn, thay thế Triệu Tịch đắp hảo chăn, rồi dẫn đầu ra ngoài.

Cao Nham sờ mũi một cái, cũng nhanh chóng đi theo.

Triệu Đông Đông đang ngồi vô cùng đàng hoàng ở trên ghế sa lon, nhìn thấy bọn họ đi ra. Rõ ràng là đang rất lo lắng, nhưng bé lại cố tình giả bộ như mình rất trấn định, rất rất người lớn.

Cao Nham nhìn mà kinh ngạc, “Nhá, thằng con này của cậu không đơn giản à!”

Triệu Đông Đông mím môi không để ý tới hắn, cố chấp nhìn Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương đi lên trước sờ sờ mặt của bé, vô cùng lạnh lẽo. Hắn lại quay ra nhà bếp, nung ấm sữa, rồi đặt vào trong tay con trai.

“Đông Đông không cần lo lắng, ba ba không có chuyện gì. Nhìn xem, đây là bác sĩ thúc thúc, con còn nhớ không? Tần ba ba đã dẫn con đi gặp chú ấy một lần.”

Ánh mặt Triệu Đông Đông ở trên người Cao Nham chuyển một vòng, gật gật đầu, “Nhớ tới.”

“Hừm, bác sĩ đã xem qua ba ba, không có chuyện gì. Cho nên bảo bối yên tâm, bé ngoan uống sữa đi, ba ba đang ngủ, không nên đi quấy rối ba con. Nếu như buồn ngủ thì con phải tự mình đi đánh răng rữa mặt, biết không?”

Đôi mắt Triệu Đông Đông rõ ràng đang toát ra sợ hãi, bé cẩn thận kéo ống tay áo của hắn, “Tần, Tần ba ba, người phải đi sao? Người muốn bỏ lại Đông Đông cùng ba ba sao? Người đừng đi, con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời, ba ba cũng sẽ nghe lời, người đừng đi a, nha nha nha…”

Nhóc con đột nhiên không có chút dự báo khóc lên, Cao Nham sợ hết hồn, có chút lúng túng.

“Con ngoan.” Tiếng nói Tần Mục Dương hơi khàn khàn, đem con trai ôm vào ngực, cằm thân mật cọ cọ đỉnh đầu con, “Ba ba làm sao có thể bỏ lại con trai của mình được, chỉ là ba có chút việc cần phải nói với bác sĩ thúc thúc, không thể chú ý đến Đông Đông, ba ba mới căn dặn con như vậy.”

“Có thật không?” Triệu Đông Đông đỏ mắt, “Vậy hai người cứ ở đây nói chuyện đi, Đông Đông sẽ không ồn ào, không ồn ào là được rồi phải không?”

Động tác trên tay Tần Mục Dương dừng lại, “… Tốt. Chúng ta ra ban công nói chyện, như vậy con có thể nhìn thấy ba rồi, chịu không?”

Triệu Đông Đông liên tục gật đầu, rồi lập tức xoay đầu, quy quy củ củ xem ti vi, biểu thị bé sẽ không làm ồn đến hai người họ.

“Ai…” Cao Nham đột nhiên thở dài một hơi, biểu tình có chút thương xót.

Tần Mục Dương đứng lên, nhìn bé một chút, Cao Nham nhanh chóng đuổi tới, hai người đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại.

Đính chính: ng đã nhận nuôi Triệu Tịch thườg được cậu gọi là nãi nãi (bà), nếu xét về vai vế thì Đông Đông phải gọi là bà cố, ko hỉu đầu mih bị chập cheng zì mà lại zữ ng từ bà ngoại trong QT @@ Mih đã chỉnh sữa mấy chương trc, đính chính lại cho mn khỏi hiểu lầm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui