“Tần tổng, ngài đã trở lại. Ạch ——” Tống Nam nhu nhu mũi, trừng mắt nhìn ván cửa chưa cách chóp mũi y tới một cm trước mặt, trong lòng không còn gì để nói.
“Ầm!” một tiếng, là âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, Tống Nam cả kinh trong lòng, cố gắng vặn mở tay đấm cửa.
“Cút ra ngoài!” Một cái cái gạt tàn thuốc nhanh chóng hướng về phía y đập vào, Tống Nam vội vàng đóng cửa, trên cửa cũng lập tức vang lên một tiếng rầm trầm thấp, rồi tiếng cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất.
Bên trong tiếp tục truyền đến âm thanh các loại đồ vật rơi rớt trên sàn, Tống Nam ở bên ngoài nghe được mà run sợ trong lòng, không biết là nên tiếp tục đứng chờ, hay là nên quay về vị trí làm việc tiếp, ờm, hay tốt nhất là một lúc nữa hãy quay lại đi?
Ông chủ đã trở về, rất nhiều hợp đồng cần được ký tên cũng lục tục được đưa tới, mọi người hai mặt nhìn nhau nghe thanh âm đập đồ bên trong, tặc lưỡi, “Ông chủ làm sao vậy?” Xưa nay y chưa từng thấy ông chủ thất thố như vậy, thậm chí hình tượng của ông chủ tại công ty luôn được mọi người đánh giá rất cao.
“Phiền mọi người đã qua đây.” Tống trợ lý thầm nghĩ mình có lẽ là người duy nhất hiểu rõ nguyên nhân làm cho ông chủ đang nổi bạo thế này, chắc là liên quan đến chuyện kia đi?
Y thở dài, nhận mệnh chờ ở cửa.
“Tống Nam.”
“Vâng!” Tống Nam lập tức đẩy cửa đi vào, mặt không đổi sắc lướt qua một bãi mảnh vụn đồ đạc, cung kính đem xấp hợp đồng để lên bàn, “Những thứ này đều rất cần chữ ký của ngài ngay, tôi cũng đã xem qua.”
“Ừm.” Tần Mục Dương dựa vào ghế tổng giám đốc, sắc mặt rất khó coi, trong tay đang cầm một điếu thuốc, “Ngồi xuống.”
Tần Mục Dương chưa bao giờ hút thuốc ở văn phòng, hình tượng lão bản của hắn trong lòng mọi người trước giờ đều là vẻ thành thục sáng suốt, Tống Nam suy nghĩ tới mấy thông tin được đưa tới từ nước Mỹ vài ngày trước, hệ thống đống từ ngữ trong đầu.
“Bên kia có tiến triển gì không?”
Quả nhiên là chuyện này, Tống Nam hắng giọng một cái, nói: “Ông chủ, đã hoàn toàn xác định nơi ở của Triệu tiên sinh tại Mỹ không có sự xuất hiện của người phụ nữ nào khác, ngoại trừ bác sĩ Diệp San San. Mà rất khéo là, nếu như ngày sinh của đứa bé là chính xác, thì đã có người nghe được tiếng khóc của trẻ con vọng ra từ căn phòng mà Triệu Tịch ở vào đúng ngày hôm đó.”
Ánh mắt của y do dự một chút, “Chuyên này thực sự rất quái dị, lúc đó bên cạnh nhà họ có một ông lão hơn sáu mươi tuổi sinh sống. Vị lão tiên sinh này lại có thói quen dậy sớm, đại khái khoảng hơn năm giờ thì đã ra cửa tập thể dục, ông ấy khẳng định đã nghe thấy tiếng khóc từ gian phòng cách vách.”
Tống Nam đem máy ghi âm đưa qua cho hắn, “Trong này là phần ghi âm những gì ông lão đã nói, ngài có thể nghe thử một chút.”
Tần Mục Dương mặt không đổi sắc, cắm dây kết nối máy ghi âm với vi tính, một giọng tiếng anh lập tức truyền ra, thanh âm của lão nhân nghe có vẻ rất kinh hoảng, dồn dập dùng tiếng anh biểu đạt sự khiếp sợ của mình.
“Căn phòng dường như không có ai ở, chỉ có một người phụ nữ thường thường mang theo rất nhiều đồ đạc đi vào, ngày đó tôi vẫn dậy sớm như thường ngày, thậm chí, thậm chí đã nghe thấy tiếng của con nít khóc…chính là tiếng khóc của trẻ con vừa mới chào đời…”
Lão nhân đứt quảng kể lại, cũng đã bảy năm trôi qua, mà ông lão vẫn có thể nhớ rõ được tình cảnh quái dị ngày ấy, phần ghi âm ngừng lại mấy lần, xem ra bầu không khí bên kia có vẻ rất áp lực.
Tần Mục Dương đột nhiên khép laptop lại, “Giúp tôi đặt ngay hai vé máy bay sang Mỹ, đồng thời liên hệ với hai người bác sĩ kia.”
“Ông chủ…” Tống Nam do dự.
Tần Mục Dương cau mày, “Nhanh lên một chút! Đừng để cho tôi nói lần thứ hai!”
Tống Nam không hỏi thêm nữa, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Thời gian này cũng không quá khó để đặt vé máy bay, nên chỉ sau một tiếng đồng hồ, Tần Mục Dương đã ngồi trên băng ghế tại phi trường. Tiếng nhắc nhở đăng ký thủ tục xuất cảnh không ngừng vang lên, tay hắn lại vẫn tiếp tục xoay chuyển chiếc điện thoại di động, phía trên màn hình là ảnh chụp của Triệu Tịch cùng Triệu Đông Đông.
Hắn trầm mặc nhìn một hồi, cuối cùng ấn nút tắt máy, cùng Tống Nam lên máy bay.
***
Triệu Đông Đông đang đâm đâm mì sợi trong bát, “Ba ba, chúng ta phải đi sao?”
“Ừm.” Triệu Tịch không hề thấy ngon miệng, nên cũng nhanh chóng để đũa xuống.
“Kia, vậy chúng ta không chờ Tần ba ba sao?”
Triệu Tịch giương mắt, “Không được gọi hắn là cha nữa, đổi lại xưng hô như trước đây đi!”
“Dạ…” Triệu Đông Đông ủ rũ, “Không chờ Tần thúc thúc sao?”
Đông tác trên tay Triệu Tịch đình chỉ, nhẹ giọng nói: “Không đợi. Chỉ có hai người là Đông Đông và ba đi thôi.” Có lẽ, còn có một sinh mệnh nữa…
Triệu Tịch mệt mỏi vò trán, sức khỏe của cậu quá kém, chỉ đứng ở trong phòng bếp nấu cơm chưa tới nữa giờ, mà cậu đã đau lưng đến nổi muốn ngã ra đất.
“Ba ba, con ăn no rồi!” Triệu Đông Đông ném đũa, cảm thấy ăn không ngon.
“Ừm.” Triệu Tịch không để ý tới bé, đứng lên thu dọn bát đũa.
Phòng ở không lớn, dĩ vãng lúc chỉ có hai người bọn họ căn phòng này thật sự quá trống trải. Mà từ khi Tần Mục Dương vào ở cùng mấy thấy qua, cho đến hiện tại khi đối phương đã rời đi, toàn bộ căn phòng này lại đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu đứng trong phòng bếp rữa chén, dòng nước rưới lên tay, hơi lạnh cũng theo đó len lỏi vào trong cơ thể, làm cho cả người cậu đều phát run.
Nếu như là thường ngày, Tần Mục Dương sẽ lại trêu chọc cậu mảnh mai, rồi không nói hai lời đoạt mất cái đĩa trong tay cậu, hì hục rữa cho sạch.
Triệu Tịch nhớ lại những ngày tháng sống chung với đối phương, mũi không tự chủ chua lên. Hắn cuối cùng vẫn bỏ đi, hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hắn không cần mình nữa, không cần Đông Đông …
Có thể là do ban ngày không ăn cơm, cũng có thể là nhiệt độ nước quá thấp, nên hiện tại cậu cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, cổ họng ngưa ngứa làm cho cậu ho nhẹ một tiếng, giấy kế tiếp đã không chế được muốn nôn ra.
Quen thuộc chạy vào phòng vệ sinh, đem nước mở ra, nôn khan một hồi, sau đó súc miệng, lại như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài.
Triệu Đông Đông từ đầu đến cuối vẫn tỏ vẻ như không biết xảy ra chuyện gì, bé “chăm chú” nhìn chằm chằm vào TV. Lỗ tai động động, vừa thấy ba ba vào lại phòng bếp, bé thật nhanh cầm lấy điện thoại di động trên bàn của ba ba, nhảy vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Vội vã ấn xuống một dãy số, ngón tay mới vừa buông ra liền hô lên: “Tần ba ba —— “
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,…”
Triệu Đông Đông sửng sốt, nghe câu nói mà không hiểu cho lắm. Nhấn nút gọi lại lần nữa, lại gọi, đến cuối cùng vẫn là giọng nói máy móc lạnh như băng của người phụ nữ kia.
Đôi mắt của Triệu Đông Đông đã sớm tập hợp một đống nước mắt, bé mím chặc môi, có chút tức giận trừng màn hình điện thoại di động, cố chấp bấm lại một lần lại thêm một lần chuỗi số quen thuộc kia.
Bại hoại! Đại bại hoại!
“Đông Đông.”
Triệu Tịch chẳng biết lúc nào đã mở cửa phòng ra, đi tới trước mặt bé, lấy đi điện thoại di động, giống như vô tình liếc mắt nhìn màn hình một cái.
“Không nên gọi nữa. Ba ba không phải mới vừa nới với con sao? Tần thúc thúc đã đi rồi, hắn có cuộc sống của hắn, sau này chỉ còn hai cha con chúng ta thôi.”
“Không phải đâu!” Hài tử đột nhiên hô to, nhảy xuống giường va mạnh vào người cậu, “Không phải là thúc thúc, là ba ba, ba ba! Tần ba ba mới sẽ không đi đâu! Tần ba ba sẽ trở về! Con không đi, không đi!”
Triệu Tịch bị con trai đụng tới lảo đảo, thân thể tựa vào trên tường, có chút sửng sốt, “Con nói không đi? Con không muốn đi cùng ba ba? Con muốn ở cùng với Tần Mục Dương phải không?”
Hốc mắt của cậu đỏ lên, đầu óc trở nên mơ màng, “Đông Đông, con không muốn đi cùng ba ba…thật sao? Con chỉ muốn ở cùng với Tần thúc thúc thôi phải không?”
Triệu Đông Đông trốn ở góc gian phòng, nước mắt im lặng rơi xuống, “Ba ba…”
“Ba biết rồi…” Triệu Tịch đột nhiên ôm đầu thấp giọng cười rộ lên, “Dù sao cũng là con của hắn, hắn có tiền, hắn có thể mua đồ ăn ngon cho con, dẫn con đi chơi, đúng, đúng. Vậy con liền ở lại đây đi, cùng sống với hắn, ba đi một mình…”
Nói xong lời này, cậu có chút hoảng hốt mở cửa tủ xách hành lý ra. Vé tàu còn chưa mua, hành lý vẫn chưa thu thập xong, nhưng giờ khắc này cậu lại nóng vội đem tất cả quần áo trên giường vứt vào trong rương. Đầu choáng mắt hoa, bên tai dù có thanh âm gì đều không nghe được, cậu chỉ nhìn thấy tay của mình đang không ngừng đem từng kiện từng kiên y phục bỏ vào trong rương. Cậu không biết mình đang sắp xếp cái gì, chỉ nhanh chóng lặp lại đông tác này như một cái máy.
Triệu Đông Đông hoàn toàn choáng váng tại chỗ, khiếp sợ đứng ở góc tường không dám tới gần.
Hiện tại đã hơn chín giờ tối, trời bên ngoài cũng đã tối đen.
Đông tác của Triệu Tịch càng lúc càng nhanh, cuối cùng đến khi vali đều chất đầy, cậu liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo dây kéo, nhấc vali lên định đi ra ngoài.
Triệu Đông Đông ngây ngốc nhìn hành đông của ba ba, lúc người đã gần đi ra khỏi phòng, bé mới “Oa” một tiếng khóc lớn.
“Ba ba! Ba ba, ba ba…” Bé con lảo đảo đi theo ra, Triệu Tịch vừa bước tới cửa, không ngờ lại bị con trai ôm lấy từ phía sau, thân thể vô lực, hai người đồng thời ngã nhào xuống đất.
Trước mắt Triệu Tịch đều biến thành màu đen, cổ tay cùng cùi chỏ thì đau rát.
“Ba ba, nha nha nha, ba ba…” Triệu Đông Đông nằm nhoài trong ***g ngực cậu hu hu khóc to, cánh tay còn không quên ôm chặt cổ ba mình, “Xin lỗi, xin lỗi, Đông Đông sai rồi, ba ba đừng bỏ lại Đông Đông a, ba ba…”
Nước mắt cùng nước mũi của bé đều chảy hết vào cổ Triệu Tịch, thần trí vẫn luôn hoảng hốt nãy giờ cũng thanh tỉnh một chút, kiên cường chống người bò dậy, toàn bộ thân thể của con trai lúc này đều áp ở trên người cậu.
“Đừng khóc.” Triệu Tịch vỗ vỗ cái mông tròn của nhóc, “Đừng khóc, ba ba sắp thở không nổi vì tức đây.”
Triệu Đông Đông lập tức buông tay ra, đôi mắt đỏ au nhìn cậu, hai tay lại đổi thành nắm chặt lấy chéo áo của ba bé.
“Buông tay, đi vào trước.”
Triệu Tịch nhàn nhạt gỡ bỏ tay của nhóc, hít một hơi thật sâu, cũng không để ý tới vali, tự mình đi vào phòng.
Cậu ngồi ở trên ghế sa lon, chờ nhóc con đi theo vào.
Triệu Đông Đông nhìn trong phòng một chút, lại nhìn túi hành lý khổng lồ trước cửa. Bé cắn môi dùng sức tha vali vào, không thấy động, bé lại dùng thêm sức lôi lôi, nhưng cái túi bự kia vẫn bất động tại chổ.
Nhóc con mếu máu như muốn khóc, thu được ánh mắt đang nhìn sang của Triệu Tịch, bé lập tức ngậm miệng lại, buồn buồn buông tay đi tới.
“Ba ba.” Triệu Đông Đông thận trọng dựa vào bên người cậu, “Đông Đông muốn ba ba, ba ba cũng phải ở bên cạnh Đông Đông, cùng đi, cùng đi.”
Đôi mắt trong vắt còn kèm theo vài giọt nước của bé sáng lên trông mong nhìn ba mình, như là chỉ cần cậu nói một chữ “Không”, bé con lập tức sẽ trở mặt khóc rống.
“Xin lỗi, là ba ba xin lỗi con mới đúng.” Triệu Tịch xoa xoa đầu con trai, ôm con vào trong ngực, lẩm bẩm: “Sợ rồi sao? Xin lỗi, ba đã làm sai, sao ba có thể bỏ lại Đông Đông được chứ…”
Cậu cố trừng mắt nhìn, hợp lực đem nước mắt bức lui trở vào, “Kỳ thực, nếu như Tần thúc thúc nguyện ý, con theo chú ấy cũng tốt, cuộc sống tương lai của con sẽ sáng sủa hơn…”
“Không được!” Triệu Đông Đông như thú nhỏ nhe răng phồng má, “Đông Đông sẽ không ở cùng Tần thúc thúc, cùng ba ba! Cùng ba ba!”
Bé đem đầu chôn vào trong ngực Triệu Tịch, như khi còn bé nhóc vẫn hay lăn qua lăn lại làm nũng.
Triệu Tịch không nói nữa, cửa lớn đang mở rộng, gió bên ngoài ào ào thổi vào, nhưng hai cha con lại như không hề để ý đến, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau.
————————-
Thật lòng..editor mún truyện ngược thêm nữa >
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...