“Mau buông tay, nếu không anh sẽ ném em xuống”
Từ sau đêm hôm đó, Triệu Tịch không biểu thị điều gì quá rõ ràng, Tần Mục Dương cũng không cưỡng bách cậu. Phương thức ở chung của hai người ngày càng hòa hợp, thậm chí đã dần dần khôi phục lại trạng thái trước kia.
Vì cả hai đều ngầm hiểu ý đối phương nên mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thuận lợi.
Mà từ ngày hôm ấy, Lâm Kỳ Huyên không còn có chủ động liên hệ với hắn nữa, Tần phu nhân dường như cũng không truy cứu chuyện này, cũng không gọi điện quấy rầy hắn như xưa.
Quan hệ với Triệu Tịch đã ổn định, hắn bắt đầu cân nhắc việc đến nhà Lâm gia nói chuyện xin lỗi.
Để trợ lý chuẩn bị một phần lễ vật xong, hắn gửi một tin nhắn thông báo cho Lâm Kỳ Huyên, buổi chiều liền lái xe đến đại trạch của Lâm gia.
Lâm Kỳ Huyên không hồi âm, tuy nhiên tới lức hắn lái xe tới trước cổng biệt thự, đã người làm chờ sẵn ở bên ngoài từ trước, nhìn thấy hắn đi tới, liền cung kính mở cửa ra.
Đem lễ vật đưa cho người làm, Tần Mục Dương chậm rãi đi vào, chỉ có Lâm phụ cùng Lâm mẫu ngồi ở phòng khách.
Tần Mục Dương không chút kinh ngạc, đi tới đối diện hai người, hơi cúi đầu.
“Chào bác trai, bác gái.”
“Mục Dương…” Sắc mặt của Lâm phu nhân không được tốt, muốn nói cái gì, lại bị chồng mình hung hăng liếc một cái, lập tức im bặt.
“Mục Dương đến rồi à? Lại đây, ngồi xuống.” Chủ tịch Lâm bình tĩnh chỉ chỉ đối diện.
Người làm mang lên một cái ghế, Tần Mục Dương trấn định ngồi xuống.
Chủ tịch Lâm bưng cốc lên uống một hớp trà, không có dự định mở miệng trước, ánh mắt của Lâm phu nhân cũng bi thương lên, nhìn hắn thở dài một mạch.
“Lâm tiên sinh, Lâm thái thái, ” Tần Mục Dương thay đổi cách xưng hô, cân nhắc cách dùng từ một chút, “Con rất xin lỗi vì tới hiện tại mới đến nhà xin lỗi hai bác, con không biết Kỳ Huyên đã nói qua với hai vị chưa, thật sự vạn phần xin lỗi, hôn ước này…con muốn hủy bỏ.”
“Mục Dương!” Lâm phu nhân lớn tiếng kêu, miễn cưỡng cười, “Con..thằng bé này, nói cái gì đó? Là Kỳ Huyên làm chuyện gì không đúng sao?”
Tần Mục Dương lắc đầu một cái, âm thanh chân thành, “Không phải là lỗi của cô ấy, là con, con rất xin lỗi. Nếu như cần thiết bù đắp, con sẽ tận lực, con —— “
“Mục Dương.” Chủ tịch Lâm đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt lắc đầu, “Con và Kỳ Huyên mặc dù không phải đã nhận thức từ nhỏ, nhưng bác và cha mẹ của con trên phương diện làm ăn rất thường lui tới, cũng coi như là đã nhìn con lớn lên. Những người trẻ tuổi như con không nên đem chuyện hôn nhân ra làm trò đùa, hai bác cùng cha mẹ con đều rất hài lòng cuộc hôn nhân này.”
Ông nhìn khuôn mặt của chàng trai trẻ trước mặt, trầm ổn nói hết câu: “Bác nghĩ, con lẽ ra cũng rất hài lòng phải không?”
Tất cả cơ nghiệp hiện tại của chủ tịch Lâm đều được gầy dựng từ khi ông còn rất trẻ, mới đầu ông chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, sau khi vào thương trường, cho dù bề ngoài có ôn hòa đến đâu, nhưng khí chất hung tàn cùng sự áp bách trên người thì không phải người thường nào cũng có thể dễ dàng thừa nhận được.
Khẩu khí của ông rất thanh đạm, nhưng ánh mắt lại không hề che giấu sự bức bách người đối diện.
Tần Mục Dương thản nhiên nghênh đón, vẫn cười xin lỗi như cũ, “Xin lỗi, bác trai. Con hiện tại ngoại trừ nói những lời này ra, thì thật sự không biết nên làm thế nào hơn. Thật sự rất xin lỗi, dù như thế nào, chuyện kết hôn này…con sẽ không kết hôn.”
Hắn cười khổ một tiếng, “Lâm tiểu thư tướng mạo xuất chúng, tính cách ôn nhu. Con nghĩ, ngày sau cô ấy nhất định sẽ tìm được một người phù hợp hơn con nhiều.”
Đối phương đã nói đến mức này, chủ tịch Lâm mặc dù đang tức giận đến ngập trời cũng không có gì để phản bác. Có thể làm sao chứ? Lúc trước hai nhà cũng là vì muốn kiếm một nhà môn đăng hộ đối, hỗ trỡ cho việc kinh doanh của gia tộc mới kết thông gia với nhau. Mặc dù họ biết hai đứa trẻ này không có tình cảm, song phương vốn cũng đã chọn rất nhiều con cháu thế gia để tiến hành mai mối, nhưng không ngờ rằng hai người con của họ đã xác định quan hệ với nhau ngay trong buổi gặp mặt đầu tiên.
Lúc đó người lớn hai nhà đều cao hứng không thôi, cả hai bất kể là diện mạo bên ngoài hay là tri thức học vấn đều vô cùng tương xứng với nhau.
Cho tới nay, Tần Mục Dương đối với bọn họ mặc dù không thể nói là quá nhiệt tình, nhưng hắn lại là một người rất khiêm tốn và lễ phép. Từ những lời nói của con gái, ông cũng biết đứa con này rất hài lòng với người chồng chưa cưới của mình.
Có một quãng thời gian dài, Tần Mục Dương không hề tới Lâm gia, Lâm Kỳ Huyên cũng chưa từng giải thích nguyên nhân gì với ông, mà Tần phu nhân thỉnh thoảng vẫn điện đến vài ba cú, cùng Lâm phu nhân nói chuyện phiếm, hay gặp nhau đánh vài ván mạc chược, thậm chí vào tháng trước, hai nhà đã lén lút bắt đầu đàm luận về việc lễ cưới cho đôi trẻ. Bất quá mới chỉ ngắn ngủi một tháng! Tại sao lại đột nhiên nói muốn hối hôn rồi!?
Trong lòng chủ tịch Lâm có vô số nghi vấn, nhiều năm lăn luộn trên thương trường đã khiến cho ông rèn luyện được khả năng che giấu sự khiếp sợ và tức giận trong lòng mình.
“Bác biết rồi, có lẽ hai con không có duyên với nhau, thôi, bác cũng không muốn ép buộc. Con đi trước đi!” Chủ tích Lâm phất tay một cái, thở dài, trên mặt hiện lên chút uể oải.
Tần Mục Dương đứng lên, đối diện với ánh mắt của Lâm phu nhân như muốn nói lại thôi, xin lỗi gật gật đầu, rồi xuất môn ly khai.
Mãi đến khi cửa lớn bị đóng lại, Lâm phu nhân mới mở miệng.
“Lão gia, ông nói chuyện này… Làm sao đột nhiên lại không muốn kết hôn cơ chứ?”
Chủ tịch Lâm ánh mắt lấp loé, sắc mặt trầm xuống, “Chẳng lẽ chúng ta phải bắt nó kết hôn sao? Trên đời này còn thiếu gì người xứng đáng với Kỳ Huyên hơn nó?”
Chủ tịch Lâm thở hổn hển, chỉ chỉ trên lầu, “Bà không cần để ý đến chuyện này. Trước tiên lên xem con một chút đi!”
“Ông…” Lâm phu nhân rầu rỉ nhìn chồng mình, thở dài, kêu người hầu chuẩn bị kỹ càng một đĩa trái cây, rồi bưng lên.
Lần trước, sau khi ngả bài với Tần mẫu cùng Lâm Kỳ Huyên tại quán ăn, Tần phu nhân vẫn chưa hề nói qua chuyện này với Lâm gia, chỉ âm thầm đi tìm Lâm Kỳ Huyên một lần, bà vốn nghĩ là hai đứa nhỏ giận dỗi nhau một chút thôi, ai dè thằng con nhà mình lại đến nhà người ta thật.
Sắc mặt Lâm Kỳ Huyên cũng không tốt đẹp gì, đối với yêu cầu của Tần phu nhân cô chưa hề nói đáp ứng hay không. Chỉ là từ đó, cô liền không đến Tần gia nữa.
Qua đi mấy ngày, Lâm phu nhân liền gọi đến cho bà, nói con gái của bà cùng Tần gia nhị thiếu gia đã hủy bỏ hôn ước, Tần phu nhân thế mới biết, mọi chuyện chỉ sợ không phải như bà nghĩ đơn giản như vậy!
Hai người cũng không nói chuyện nhiều, đều ngầm hiểu ý biệt vô âm tính.
Tần Mục Dương hiện tại mỗi ngày đều cắm rễ tại nhà Triệu Tịch, đối với chuyện kết hôn cùng vị hôn thê của người yêu, cậu không thể hiện sự mẫn cảm gì nhiều cho lắm, và dĩ nhiên cũng không chú ý tới mấy sự tình ẩn ý bên trong.
Hôn ước đã được hủy bỏ, việc giải thích với bên Lâm gia cũng không gặp quá nhiều khó khăn như hắn vẫn tưởng, Tần Mục Dương ngồi trên xe, mỗi một tế bào trên người tựa hồ đã buông lỏng không ít, hắn thậm chí đã không thể chờ kịp đến khi được trông thấy người ở nhà kia, hôn nhẹ cậu, ôm cậu một cái.
Lơ đãng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của chính mình trong gương. Tần Mục Dương ngây ngẩn cả người…đem xe dừng lại ven đường, tinh tế đánh giá.
Mặt mày vẫn tươi tỉnh, sắc mặt trầm ổn, nhưng đôi mắt cùng khóe miệng đã không thể che dấu được vui sướng.
“A…”
Hắn nở nụ cười, cảm thấy mình dường như đã thoáng chốc trẻ lại mấy tuổi, mơ hồ như về tới thời điểm năm đó hắn còn là một tiểu thiếu gia bị cha mẹ nuông chiều, suốt ngày chỉ biết lấy việc rong chơi khắp chốn làm chuyện lý thú, ngạo khí ngông cuồng hết sức lông bông. Mà hiện tại… xe hắn đang vững vàng chạy về tiểu khu cũ kỹ kia…trong lòng hắn lại giả vờ như chuyện sáu năm qua chỉ là một cái chớp mắt, những hạnh phúc mà hắn không biết nắm giữ trước kia vẫn chưa hề biến mất.
Vòng vo nhiều năm như vậy, hắn đã từng đóng chặt nội tâm của mình, phong bế tình cảm đối với Triệu Tịch. Thời gian lưu chuyển, vận mệnh khó lường, hắn cuối cùng vẫn lẩn quẩn cùng với người ấy trong chiếc vòng nhỏ bé này. Đã từng nghi hoặc, đã từng phiền não, mãi đến hiện tại khi đã xác định trái tim của chính mình, xác định được tâm của đối phương. Tần Mục Dương thật sự cảm giác đây mới là giờ phút mà hắn cảm thấy thỏa mãn nhất. Tâm tình thoải mái bây giờ so với sự mãn nguyện ở sáu năm trước thậm chí còn nhiều hơn gấp bội.
Tới lúc xe chạy tới trước cổng tiểu khu, hắn mới sực nhớ trong nhà lúc này không có ai, Triệu Tịch vẫn chưa có tan tầm.
Tần Mục Dương cười thầm chính mình thực sự là càng ngày càng lẩm cẩm, xe đảo ngược một vòng, hướng đến chỗ làm việc của Triệu Tịch.
Hiện tại còn chưa tới bốn giờ chiều, Triệu Tịch bình thường đều phải hơn năm giờ mới tan tầm.
Tần Mục Dương dừng xe lại, suy nghĩ một chút, cầm bóp tiền đi vào.
“Hoan nghênh quý ——” Thanh âm của Triệu Tịch bị kẹt lại nữa chừng, đôi mắt trợn lên tròn vo.
“Xin chào. Không hoan nghênh anh à?” Tần Mục Dương cười hỏi.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Triệu Tịch đỏ mặt lặp lại.
“Ồ…” Tần Mục Dương đi qua bên cạnh cậu, chọn một chiếc xe đẩy vào trong gian hàng.
Triệu Tịch trơ mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi đến tận lúc bị khách hàng kêu to mới lấy lại tinh thần, lúng túng không thôi.
Chọn mua một vài món rau dưa, hoa quả, sữa bò vân vân, Tần Mục Dương cứ thế đường hoàng đi dạo trong siêu thị. Mắt thấy đã sắp đến một giờ, hắn mới chậm rãi chạy ra ngoài, cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Tịch đang ngoái cổ lấm lét nhìn mình.
“Nhìn cái gì vậy?” Tần Mục Dương đi tới trước mặt cậu nhỏ giọng nói.
Triệu Tịch phiền muộn cực kỳ, đẩy hắn ra, im lặng cầm từng món hàng lên quét mã vạch, bĩu môi lầm bầm giá tiền, rồi đem túi đưa cho hắn.
Tần Mục Dương cười lấy thẻ tín dụng ra, thời điểm Triệu Tịch nhận lấy sắc mặt liền thay đổi. Tần Mục Dương không hiểu tại sao, lập tức cúi đầu xem xét, mới phát hiện hắn đã đưa cho Triệu Tịch cái thẻ mà mình và đối phương đã cùng làm lúc cả hai mới yêu nhau.
“Hay dùng cái này đi, bên trong còn có chút tiền.” Tần Mục Dương trấn định cười, bổ sung: “Mật mã em biết rồi đò.”
Triệu Tịch cầm thẻ ngây người một lúc, cũng không để ý tới hắn, thử bấm lên một chuỗi chữ số, tiếng nhắc nhở đăng nhập thành công lập tức vang lên, Triệu Tịch không biết làm sao, thở phào nhẹ nhõm.
“Anh vẫn không ném nó đi, mật mã cũng chưa từng thay đổi.” Tần Mục Dương đột nhiên nói như thế, ánh mắt vẫn dõi theo cậu, “Được rồi, em sắp tan việc đúng không? Anh chờ em ở trên xe.”
Hắn cầm túi đi ra ngoài, thẻ cũng không lấy đi, Triệu Tịch miêu tả ba con chữ được khắc trên thẻ, trái tim bị bóp chặt đến muốn nghẹt thở, Cậu hít sâu một hơi, qua chốc lát một người nhân viên khác đã đến thay ca cho cậu.
Tần Mục Dương ngồi chờ ở trong xe, nhìn thấy cậu đi tới, vội vàng đẩy cửa bên hông ra, Triệu Tịch ngồi vào, đem thẻ đưa lại cho hắn.
Tần Mục Dương không nhận lấy, “Em giữ đi, trong này cũng có một phần của em.”
Lời nói tuy không quá rõ nghĩa, Triệu Tịch lại hiểu được tát cả. Trong lòng bàn tay không nhịn được chảy ra mồ hôi, hồi lâu mới lên tiếng: “Được.” Âm thanh mang theo một chút ý cười.
Tần Mục Dương nhu nhu đầu của cậu, xe khởi động, hướng tới nhà trẻ đón Triệu Đông Đông.
Nhóc Đông Đông đang ôm cánh tay làm ra dáng người lớn đứng chờ ở cửa, nhìn thấy hai người cùng đến, bé không hề cảm thấy kỳ quái.
Tiểu thiếu gia ra vẻ oán giận, “Nha nha, hai người đến muộn quá đi!”
Triệu Tịch dở khóc dở cười, Tần Mục Dương vỗ nhẹ đầu của bé vài cái.
Triệu Đông Đông không hề sợ hãi, còn cười đùa tí tửng làm mặt quỷ.
Ba người tràn đầy hân hoan cùng về nhà, một ngày tốt đẹp cứ thế trôi qua.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, lúc đĩa muỗng chén bát đều đã được rửa sạch, Tần Mục Dương vẫn không có ý định nhúc nhích.
Triệu Tịch khẩn trương loanh quanh trong phòng bếp, mơ hồ nghe được âm thanh đùa giỡn của một lớn một nhỏ vọng ra từ phòng khách.
“Em muốn đứng ở trong này cho tới khi mộc mốc luôn hả?” Tần Mục Dương chẳng biết lúc nào đã đứng trước cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không có…” Triệu Tịch cũng bất đắc dĩ trả lời.
“Vậy được rồi. Đi ra ngoài đi, con gọi em nãy giờ đó!”
Bị cưỡng bách kéo ra ngoài, Triệu Đông Đông lập tức nhào lên, dùng sức kéo chân của cậu hướng đến ghế sô pha.
Triệu Tịch không rõ vì sao, Triệu Đông Đông thở hổn hển, hì hục lôi hai người lớn ngồi lên ghế, sau đó tự mình đặt mông ngồi vào chính giữa, hai cánh tay nhỏ phân biệt khoác ở bên cạnh hai người.
Thân thể Triệu Tịch gần như lập tức cứng nhắc, cậu ho khan một tiếng.
“Ừm, Đông Đông định làm gì vậy?”
“Xem ti vi nha!” Triệu Đông Đông trả lời như chuyện đương nhiên.
Tần Mục Dương ngẩng mặt dựa lưng vào ghế sô pha, cười híp mắt nhìn hai người kế bên.
Triệu Đông Đông có chút chột dạ, “Nhà của Nhạc Nhạc cũng làm như vậy! Ba ba mụ mụ đều cùng xem ti vi với cậu ấy. Ba ba cùng thúc thúc cũng có thể xem cùng Đông Đông nha!”
Khí phách của nhóc con vẫn bừng bừng như cũ, đặc biệt là sao khi nhận được cái gì đó tương tự…ánh mắt cổ vũ từ Tần Mục Dương, lá gan cũng càng ngày càng mập lên.
Hứ! Có cái gì hay cớ chứ? Cậu có mẹ, tôi cũng có thúc thúc chứ bộ! Thúc thúc của tôi so với mẹ cậu còn tốt hơn gắp trăm lần!
Triệu Tịch xem vẻ mặt nhỏ đầy phẫn uất của con trai, không nói thêm gì nữa, cũng thả lỏng thân thể dựa vào phía sau, híp mắt xem phim hoạt hình.
Nhóc con đơn bào Triệu Đông Đông vẫn thích xem phim hoạt hình như trước đây.
Triệu Tịch vươn một cái tay khác câu gối ôm qua, phóng vào trong ***g ngực, mí mắt không nhịn được xụp xuống. Trong bầu không khí hài hòa ấm cúng này, cậu liền dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Đột nhiên cái cổ bị một cánh tay choàng qua, có chút ngứa, Triệu Tịch lẩm bẩm một tiếng, lệch cổ sang bên, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Tần Mục Dương cười cười, thân thể cố gắng chen lấn vào chính giữa, để cho đối phương được dựa thoải mái hơn.
Triệu Tịch đang chìm trong cơn mơ màng dường như bị chọc tỉnh, bất mãn oán giận một tiếng.
“Đừng ngọ nguậy nữa à!”
Tần Mục Dương lập tức bất động, dáng vẻ ngồi lập tức ngay ngắn thẳng tắp, đau khổ đợi kênh truyền hình phát cho xong bộ phim hoạt hình.
Khi tivi truyền đến âm thanh của tin quảng cáo, Triệu Tịch vẫn chưa có tỉnh. Thấy Triệu Đông Đông xoay xoay cái mông nhỏ định vỗ mặt ba mình, Tần Mục Dương lập tức cho nhóc một ánh mắt ngăn cản.
“Bé ngoan, con thấy mệt chưa?”
Triệu Đông Đông nhìn đòng hồ, thấy đã hơn chín giờ, bé liền hợp với tình hình hé miệng ngáp một cái nho nhỏ, “Buồn ngủ rồi!”
“Con tự mình cởi vớ ra, rồi vào phòng vệ sinh chờ chú.”
Triệu Đông Đông nghiêng đầu xem ba ba, lai nhìn sang thúc thúc, vô cùng nghi hoặc.
“Hôm nào, chú mang con ra ngoài chơi nha!?” Tần Mục Dương sử dụng đòn sát thủ.
“Dạ dạ!” Triệu Đông Đông lập tức sôi nổi chạy về phòng nhỏ, không tới mấy giây lại vụt đi ra. Nhận được cái gật đầu của Tần Mục Dương, bé lại vội chạy tới phòng vệ sinh, thành thành thật thật chờ đợi.
Tần Mục Dương cảm khái đứa nhỏ này có hoàn toàn giống hắn hay không, sao tính cách lúc lại tinh khôn lúc lại ngốc như thế!?
Trên tay dùng sức trực tiếp đem người bế ngang, Triệu Tịch không biết nằm mộng thấy gì, miệng há to đến sắp lộ ra hàm răng trắng. Cảm thấy thân thể di động, cậu mở mắt quan sát một chút.
“A Dương à…” Lầm bầm một tiếng, cậu lại tiếp tục đem đầu chôn vào trong ***g ngực của hắn, nhắm mắt ngủ tiếp.
“…” Tần Mục Dương cười, rón rén đem cậu ôm vào phòng ngủ, đến bên giường, cánh tay của người ta vẫn còn chưa chịu bỏ ra.
Tần Mục Dương kinh ngạc hết sức, nổi ý trêu đùa cậu, “Mau buông tay, nếu không anh sẽ ném em xuống.”
“A!” Triệu Tịch nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy thế, lưu loát buông tay, sau đó liền ngã chỏng vó lên giường.
….Người cũng đã bị ngã đến tỉnh.
“? ?” Triệu Tịch im lặng trừng hắn.
Tần Mục Dương vô tội buông tay, trưng cái cổ cho cậu nhìn, “Em xem, đều bị siết đến đỏ hết rồi, nếu em còn không buông tay anh sợ đầu mình sẽ lìa khỏi cổ mất.”
Lời lẽ của hắn ngây thơ giống như hống đứa nhỏ, dĩ nhiên Triệu Tịch cũng không ngốc mà nhảy vào bẫy rập của hắn, lột quần áo xong cậu lập tức chui tọt vào chăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...