Giống như cô bé lọ lem, khi tiếng chuông đồng hồ gõ vang báo hiệu 12 giờ đêm, cũng là thời gian mà bé phải trở về với cuộc sống hiện thực. Triệu Đông Đông lưu luyến nhìn một đống xác pháo trên đất, ở xa xa, Triệu Tịch nhìn thấy bọn họ đã đốt hết pháo, lúc này cũng chậm rãi đi tới.
Triệu Đông Đông một bên bị cha nắm lấy tay, một bên không ngừng đâm chọt chọt cái đùi lớn của Tần Mục Dương, “Sao lần trước Tần thúc thúc lại gạt con?”
Tần Mục Dương sửng sốt, quan sát biểu tình của Triệu Tịch, đối phương tựa hồ cũng hơi kinh ngạc, lập tức nắm chặt tay hài tử, “Triệu Đông Đông!”
Triệu Đông Đông mếu máo chề chề môi, ủy khuất nói, “Tần thúc thúc lần trước đã hứa với con, chú ấy nói sẽ tới đón con, chú lừa người!”
Tần Mục Dương khẽ cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve trán của nhóc, “Thúc thúc cũng không muốn mà… Ân, sau này chú sẽ gắng sức không thất hứa với con nữa được không?”
Triệu Đông Đông cái hiểu cái không khụt khịt mũi, miễn cưỡng nói: “Ừm. Được ạ.”
Tần Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tịch nhanh chóng đem con kéo về phía mình, ánh mắt trôi về phía sau hắn, “Cảm ơn anh về hôm nay. Nhưng mà sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa thì tốt hơn, anh như vậy…hài tử lại càng không muốn xa rời anh, cứ như thế mai mốt bé làm sao tự lập được…”
Tần Mục Dương cứng người, nụ cười mang theo sự đắng chát, vừa định nói “Tôi vẫn muốn để cho nhóc lưu luyến mình đấy”, nhưng không chờ hắn kịp mở miệng, Triệu Tịch đã tự mình nói lời từ biệt, “Đông Đông, nói tạm biệt với thúc thúc đi!”
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Đông Đông đầy đau khổ, bịn rịn nói: “Thúc thúc tạm biệt, cảm ơn thúc thúc!”
“Ừm, tạm biệt.”
Hai cha con quay người hướng tới hành lang, còn chưa bước lên bậc tam cấp, sau lưng đột nhiên vang lên một câu nói.
“Tiểu Tịch, năm mới vui vẻ.”
Triệu Tịch cứng đờ sống lưng, vội vã đáp một tiếng liền lôi kéo hài tử nhanh chóng chạy lên lầu.
Tần Mục Dương cắm tay vào túi quần nhìn bóng lưng của hai người biến mất, rồi ngồi trở lại trong xe, nhưng cũng không vội vã về nhà, hắn đảo mắt nhìn về phía đường phố ở phía trước, tắt đèn xe lẳng lặng ngồi trong bóng đêm.
Điện thoại di động vẫn để ở trong xe nãy giờ, tiếng chuông liên tục reo vang. Tần Mục Dương không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, buổi hop mặt của gia đình hắn năm nay đã không giống với trước kia nữa, phụ mẫu Lâm gia cùng hai người con của họ cũng đến chung vui, mặt ngoài hắn nhìn như vẫn an ổn, nhưng thật chất bên trong hắn đã càng ngày càng thở không nổi nữa rồi. Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên mấy ngày đều ở bên Hứa gia, hắn không thể nào tưởng tượng được hai cha con Triệu Tịch làm thế nào để ăn tết trong tình cảnh hiu quạnh này đây.
Trước từng ngôi nhà ở tiêu khu này đều treo một chiếc đèn ***g đỏ rực, cho dù cửa sổ có đóng chặt, nhưng tựa hồ vẫn có thể nghe được âm thanh cả nhà đang trò chuyện vui vẻ bên trong, chỉ có chiếc cửa sổ kia, chính là chiếc cửa sổ mà hắn đã hồi tưởng vô số lần trong đêm, cô đơn, lẳng lặng, không có đèn ***g, không có tiếng cười, liền ngay cả ánh đèn tựa hồ cũng tối tăm hơn so với những nhà khác.
Tần Mục Dương không thể diễn tả được trong khoảnh khắc kia, trái tim hắn đã chất chứa cảm giác gì, đau lòng, hối hận, khổ sở.
Đã bao nhiêu năm hắn không có tâm tình như vậy rồi? Tần Mục Dương tự hỏi chính mình. Đáp án chắc phải là..rất nhiều năm rồi đi, rất nhiều năm kể từ lúc Triệu Tịch rời đi, kể từ những ngày tháng không có đối phương bên cạnh…
Sáng mùng một Tết, trên lầu dưới lầu bắt đầu liên tục vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng chúc tết lanh lảnh, nơi này là thành thị phương bắc, nên có một số điểm khá khác biệt với quê hương của Triệu Tịch. Cậu và Triệu Đông Đông còn đang trong giấc mộng đẹp, thì bị tiếng gõ cửa kinh thiên động địa ở nhà đối diện gọi tỉnh, hai cha con có chút không biết làm sao đưa mắt nhìn nhau.
Toàn bộ thành thị đều đã thức tỉnh, nghênh tiếp một năm mới đang đến. Sắc trời vẫn còn u ám, mặt trời vẫn còn chưa mọc lên, nhưng phần lớn mọi người đã ra khỏi nhà, trên đường cái dần dần náo nhiệt lên.
Triệu Tịch cũng không còn cách nào ngủ tiếp được, nhẹ nhàng mặc quần áo tử tế, rửa mặt sạch sẽ, sau đó nằm úp sấp trên bệ cửa sổ ngẩn người nhìn bên ngoài.
Điện thoại di động truyền đến âm thanh báo có tin nhắn, là bọn Bạch Vũ Hàng gởi tới vài chuyện cười mừng năm mới, cậu đọc từng cái từng cái, thỉnh thoảng lại cười vui một chút, nhưng không biết nên hồi âm thế nào, cuối cùng đành phải vụng về đánh một hàng chữ “Tân niên vui sướng, toàn gia hạnh phúc” rồi gửi đi.
Đối với cậu mà nói, câu chúc kia cũng chính là cuộc sống gia đình mà cậu vẫn luôn tham vọng bấy lâu nay.
Kỳ nghĩ Tết qua đi, cậu lại khôi phục thời gian làm việc như bình thường, bầu không khí tân niên cũng dần dần chìm vào nhịp sống hối hả của thành thị. Triệu Tịch cũng lại bắt đầu đem sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng trong nhà ra kiểm kê, nếu như cuối năm Đông Đông làm xong kiểm tra mà không có việc gì thị bọn họ sẽ lập tức rời đi. Nhưng nếu chuyển đến thành thị khác, lương của cậu sẽ thấp hơn rất nhiều, mà tiền thuốc men của Đông Đông thì vẫn y như cũ.
Cậu lại nghĩ đến công việc làm thêm tại quán bar, khoảng thời gian trước vì một số lý do mà cậu không thể đi làm thường xuyên được. Thừa dịp hiện tại đang rãnh rang, sức khỏe của con trai vẫn bình ổn, nếu cậu cố gắng làm thêm một đoạn thời gian kiếm tiền thì chuyện thuốc men cho con sẽ phi thường khả quan.
Nghĩ như thế, lời hứa hẹn “Ba ba sẽ mang con đi chơi, ba ba sẽ cùng con đi dạo phố” của cậu với Đông Đông liền mất hiệu lực lần nữa.
Mà Triệu Đông Đông cũng không giống mấy lần trước khóc nháo một trận ầm ĩ, chỉ là thần thái trong mắt bé nhanh chóng tối sầm xuống, nhưng nhóc con vẫn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, không hề đi dây dưa hỏi nguyên nhân là gì.
Có lẽ là do nhóc con đã nhạy cảm nhận ra được tâm tư của ba ba, đã hiểu rõ bất luận nhóm thúc thúc bây giờ có đối với bé tốt bao nhiêu, chung quy sẽ có một ngày, chỉ còn lại bé cùng ba ba sống cùng nhau.
Trên đời này, chỉ có bé và ba ba mà thôi….
Thời gian nghĩ của Bạch Vũ Hàng tại trường vẫn còn, nên hiện tại y đều đến chơi với Triệu Đông Đông mỗi ngày, dần dần, nhóc con đối với đại thúc mặt than này đã không còn sợ hãi như xưa, thỉnh thoảng Triệu Tịch còn nhìn thấy con trai đang vô cùng vui sướng xoa xoa bóp bóp khuộn mặt lạnh tuấn tú của Tiểu Bạch, dù vậy đối phương vẫn không có chút biểu tình khó chịu nào.
Sinh ý của ‘Duyên sắc’ vẫn bình thường như mọi khi, Phương Tần đã trở lại từ nước ngoài, thỉnh thoảng y sẽ đển quán thăm nom còn chào hỏi cậu vài câu.
Mà mỗi đêm khi Triệu Tịch đi làm, đều có thể nhìn thấy Tần Mục Dương ngồi ở một góc sô pha nào đó, có lúc sẽ ở cùng Phương Tần, đôi khi lại là Hứa Hạo Nhiên, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ngồi có một mình.
Triệu Tịch không biết hắn rốt cuộc là có ý định gì, đối phương cũng chưa từng nói rõ ra.
Cả hai cứ như thế lúng túng xấu hổ không dám đối diện người kia. Nếu như không phải tiếp sau đó đã xảy ra một chuyện cực kì nghiêm trong, Triệu Tịch nghĩ, cậu và Tần Mục Dương có lẽ đã bỏ lỡ nhau mất rồi.
Trung tuần tháng hai, khi sinh nhật của Triệu Tịch vừa qua, cả người cậu lại như biến thành con thoi làm việc quần quật không ngừng nghĩ.
Ngày hôm đó là thứ bảy, khách hàng trong siêu thị dường như còn nhiều hơn gấp đôi so với thường ngày, cậu bận đến nổi cơ hồ muốn tận dụng cả hai chân của mình để tính tiền cho khách.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn ảnh là một dãy số xa lạ.
Triệu Tịch nghi ngờ ấn nụt nhận, đầu dây bên kia là một giọng nữ đang hoảng loạn nói liên tiếp không ngừng.
Điện thoại trong tay cậu “Ầm” một tiếng rơi trên mặt đất, hệ thống sưởi ấm trong siêu thị càng cho cậu đang trong sự kinh sợ chảy nhiều mồ hôi lạnh hơn, những lời giải thích trong điện thoại của cô giáo kia cậu hoàn toàn nghe không hiểu một từ, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được tên con trai của mình, cùng với tên bệnh viện ở gần nhà trẻ của con.
Triệu Tịch lập tức nhặt điện thoại di động lên, ngay cả quần áo cũng không đổi, hốt hoảng chạy ra bên ngoài. Cậu dùng tất cả tiền lẻ trong túi để trả tiền taxi, bác tài xế còn hảo tâm đưa tới một tờ khăn giấy.
Triệu Tịch lúc này mới phát hiện nước trên mặt mình không phải là do tuyết tan chảy, cả người cậu hiện tại đã ướt sũng mồ hôi, lạnh đến run cầm cập không ngừng, ngón tay ấn bấm vài lần mới gọi được cho Bạch Vũ Hàng.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng sau khi nhận được điện thoại còn đến sớm hơn cả cậu, chờ Triệu Tịch chạy đến nơi, phòng giải phẫu đã sáng đèn từ lúc nào.
Cô giáo nghẹn ngào đứt quãng nói rõ nguyên do, buổi trưa lúc mọi người còn đang ngủ, Triệu Đông Đông nói muốn đi nhà vệ sinh, cô giáo lúc đó cũng hơi lờ mờ, khi đi đến cầu thang cũng không nắm tay hài tử, bé đột nhiên bước hụt chân một cái lăn xuống đất, khi đó mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nhưng khuôn mặt của bé đã dính đầy máu nằm bất tỉnh trên mặt sàn.
Bạch Vũ Hàng đỡ lấy vai Triệu Tịch, không ngừng nói lời an ủi bên tai cậu.
Triệu Tịch cảm giác như mọi thứ trước mắt mình đột nhiên đã biến thành một mảnh sương mù mông lung, cậu không còn nghe rõ cô giáo nói gì, cũng không nghe lọt một chữ nào từ Bạch Vũ Hàng, toàn bộ thế giới của cậu dường như đã sụp đỗ hoàn toàn, cậu thật hận không thể cùng nằm lên bàn giải phẩu cùng con ngay lúc này.
Vài phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị mở toan. Bác sĩ cùng y tá đang mặc đồ phẫu thuật hối hả chạy ra ngoài, lo lắng hỏi nhóm máu của cậu, trong lòng Triệu Tịch chợt bừng tỉnh, sững sờ trả lời.
Bác sĩ hiển nhiên không ngờ tới tình huống sẽ như thế, mà nữ y tá chuẩn bị dẫn cậu đi lấy máu bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Rồi tiếp tục hoảng loạn kêu lên, “Anh không phải là cha của đứa bé sau? Mẹ của né đang ở đâu, nhóm máu của bé thuộc loại rất hiếm anh không biết sao? Tình hình hiện tại rất khẩn cấp, mẹ của bé đâu, anh hãy nhanh chóng kêu chị ấy tới đây!”
Ánh mắt của Triệu Tịch dại ra, hoàn toàn nói không ra lời.
Bác sĩ vừa nhìn sắc mặt của cậu, vừa căm tức kêu y tá chạy đi liên hệ với ngân hàng máu của các bệnh viện lớn khác, nhóm máu của bé thuộc loại vô cùng hiếm, nhận định cơ bản ban đầu là di truyền theo dòng họ. Bệnh viện nhỏ này của bọn họ vốn cũng không có dự trữ nhóm máu của bé, mà đứa nhỏ này còn có tiền sử bệnh tim, chỉ cần không truyền máu kịp thời sẽ lập tức nguy hiểm đến tính mạnh, nhưng hiện tại dù máu có được chuyển từ các bệnh viện lớn khác thì sợ cũng không kịp rồi!
Bác sĩ không dám kéo dài, y tá cũng liên tục gọi điện thoại đến khắp nơi dò hỏi, một người khác cầm sổ thông tin đến đưa cho Triệu Tịch ký tên.
Triệu Tịch không thể nghe rõ những người trước mặt này đang nói cái gì, cậu chỉ mờ mịt cầm lấy cây bút, thuần thục viết tên mình lên phía trên.
Rất nhuần nhuyễn, giống như lúc Triệu Đông Đông vừa ra đời mấy năm trước cậu cũng làm như vậy. Không ngừng ký tên, không ngừng chờ đợi.
Cánh cửa trước mặt vẫn đóng chặt, ánh sáng đỏ kia chính là đại diện cho sinh mệnh của hài tử, Triệu Tịch nhìn một mảnh trắng xóa trước mắt, sự khổ sở cùng tuyệt vọng trong lòng cơ hồ đã phá tan cả người cậu.
Con trai của cậu đang nằm ở nơi đó, đứa nhỏ vẫn còn cười nũng nịu với cậu ngày hôm qua, làm sao lại đột nhiên bị đưa đến nơi này vậy?
Triệu Tịch không thể nghĩ ra đây rốt cuộc là tình huống gì. Tư duy dần dần rõ ràng, cậu đột nhiên nhớ tới câu hỏi của bác sĩ vừa nãy, hô hấp của cậu lập tức dồn dập, cuống quít nói với Bạch Vũ Hàng bên cạnh: “Ca, đưa điện thoại di động cho em mượn một chút, nhanh lên!”
Sắc mặt Bạch Vũ Hàng có hơi do dự, nhưng không hỏi tại sao, chỉ yên lặng đưa qua cho cậu.
Triệu Tịch nhận lấy, lập tức tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, khi tìm thấy danh tự của người đó lập tức nhấn nút gọi. Trong khoảnh khoắc điện thoại được kết nối, cậu đột nhiên không thể kiềm chế bật khóc: “Tần Mục Dương, mau tới bệnh viên! Nhanh lên một chút! Van cầu anh, mau tới đây nhanh lên!”
Đầu dây bên kia không biết cậu đang nói cái gì, Triệu Tịch cứ vội vội vàng vàng lập lại mấy từ “Bệnh viên” “Hài tử”, nửa ngày vẫn không nói ra được trọng tâm của câu chuyện. Tuy Bạch Vũ Hàng không biết tại sao cậu lại muốn gọi hắn đến, nhưng y vẫn giúp cậu cầm lấy điện thoại, ngắn gọn tóm tắt tình huống sư việc, cùng với địa chỉ của bệnh viên.
Triệu Tịch đờ mặt ngồi ở trên ghế, đột nhiên lại vươn hai tay che mặt, tiếng ngẹn ngào vừa đè nén vừa tuyệt vọng truyền tới, làm cho Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên không biết phải làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...