Tiểu Tịch, năm mới vui vẻ!
Từ sáng sớm hôm nay, ngoài cửa sổ đã bắt đầu rộn ràng tiếng pháo nổ, cậu cũng không ngờ lại có nhều trẻ con đang vui đùa như vậy. Tiểu khu này của bọn họ tuy rằng không quá giàu có sung túc, nhưng lại có rất nhiều trẻ con đang sống cùng ông bà của mình. Triệu Tịch bình thường không có nhà, mà Triệu Đông Đông ban ngày cũng ở tại nhà trẻ, hai cha con họ bình thường cũng không biết nhiều lắm về những người hàng xóm xung quang này.
Triệu Đông Đông cứ luôn dí mặt lên cửa sổ, hâm mộ nhìn xuống các bạn nhỏ đang ném tuyết dưới lầu, mấy bạn kia đang vui vẻ cười ha hả, cậu vứt qua tui, tui lại ném qua cho cậu, chơi huyên náo sung sướng vô cùng.
Triệu Tịch không yên lòng luộc sủi cảo trong nhà bếp, kim giờ chậm rãi di động, sắc trời cũng đã đen kịt lại. Tiếng ồn ào của trẻ con bên ngoài cũng đã không còn nữa, chỉ còn lại tiếng pháo nổ giòn giã vọng lại từ xa xa, cùng với ánh sáng lờ mờ hắt xuống từ ***g đèn màu đỏ trên cao.
Triệu Tịch bưng sủi cảo đặt lên bàn, Triệu Đông Đông ôm cái bụng đang sôi ùng ục nhảy xuống khỏi băng ghế, bò đến trên bàn động động mũi, nịnh hót nói: “Thật là thơm quá! Ba ba giỏi quá đi!”
Cậu cười, nhéo nhéo chóp mũi của con, rồi tiếp tục đem những món ăn còn dư lại từ sáng nay bưng lên bàn, cùng chỉ là những món ăn tầm thường không quá khác biệt với mọi ngày, duy chỉ có một đĩa sủi cảo bự được đặt ở giữa bàn là cho thấy được một chút bất đồng của ngày hôm nay.
Bọn họ rất ít ăn sủi cảo, cho nên lúc Triệu Tịch pha nước chấm cho con trai suýt chút nữa đã vì kinh nghiệm nữa vời của mình mà làm hư bột hư đường. Sau khi lấy đũa chấm thử nếm nếm thấy được, cậu mới cùng con trai bắt đầu vào bữa.
Triệu Đông Đông không có nửa điểm không hài lòng, nhóc con thật giống như trong một đêm đã lớn lên, quy quy củ củ cầm đũa thử nghiệm cách dùng đũa xiên cục sủi cảo nhưng vì quá trơn mà bé đã không ít lần để nó tuột khỏi đũa.
Triệu Tịch nhìn con trai mà buồn cười quá chừng, đem cái muỗng đưa qua cho nhóc, khoan dung nói, “Ai~ Hiện tại con vội vã học cách dùng để làm gì, trước đó sớm nghe lời ba thì giờ có phải đã xài được rồi không!?”
Triệu Đông Đông nhăn nhăn mặt, cuối cùng vẫn cầm lấy cái muỗng, giống như đang trút giận mà há mồm gào gừ một tiếng đem toàn bộ sủi cảo cho vào mồm, nhai nhai.
Trên ti vi đang trình chiếu phần chuẩn bị cho chương trình đại nhạc hội mừng xuân, hòa với tiếng bùm bùm thỉnh thoảng vang lên bên ngoài, làm cho căn nhà cũng trở nên bớt trống trải hơn.
Triệu Tịch không có khẩu vị cho lắm, Triệu Đông Đông ngược lại so với thường ngày ăn càng nhanh hơn, mới ăn hai ba ngụm mà nhóc con đã vỗ bụng nhỏ kêu to ăn no.
Triệu Tịch lúc này mới lấy lại tinh thần, đồ ăn trong bát của cậu cơ hồ vẫn không nhúc nhích, đồ ăn trên bàn ăn cũng không vơi đi bao nhiêu.
Triệu Đông Đông ngây thơ nhìn chằm chằm cậu chớp mắt.
Triệu Tịch nở nụ cười, rồi khẽ thở dài đem cơm nước trên bàn mang vào nhà bếp, cũng không rữa bát mà quay trở lại phòng khách.
Sau đó hai cha con ôm nhau, ngồi ở trên ghế sa lon chờ chương trình đại nhạc hội mừng xuân bắt đầu.
Chờ một hồi, Triệu Tịch lại cảm thấy hơi mệt mỏi, mấy ngày gần đây cậu đều không ngủ ngon cho lắm, cơ hồ đều tới tận lúc trời sắp sáng mới có thể miễn cưỡng chợp mắt được.
Mà Triệu Đông Đông đang nằm úp sấp trong ***g ngực cậu cũng đã bắt đầu đánh mấy cái ngáp nho nhỏ, mi trên mi dưới cũng đã đánh nhau loạn xạ.
Triệu Tịch phân vân không biết nên ôm con trai vào phòng ngủ, hay là tiếp tục ngồi ở chổ này nghe âm thanh ầm ĩ từ chương trình đón giao thừa trong ti vi đây?
Cuối cùng hai cha con cứ thế cuộn trong một cái mền bự, làm ổ trên ghế sa lon mơ mơ màng màng ngủ gật.
Thời gian nhanh trôi đến 12 giờ đêm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ rung trời, một tiếng sau lại còn to hơn tiếng trước gấp mấy lần, hai người đang trong giấc mộng cũng trực tiếp bị nổ tỉnh.
Triệu Đông Đông không hài lòng dụi mắt, quệt mồm, “Ba ba, ồn quá đi à…”
Triệu Tịch cũng mơ hồ đáp lời, “Hừm, chờ một lúc là hết rồi.”
Tân niên 0 giờ, đây chính là thời điểm nào nhiệt nhất ở bên ngoài. Triệu Đông Đông không hiểu những thứ này, Bé vẫn cứ nằm nhoài trong ngực Triệu Tịch, nhắm mắt ngủ một lúc rồi lại bức bối quơ quơ nắm tay nho nhỏ, “A a a a! Ồn chết mất!”
Sau đó nhóc con liền nhảy ra khỏi ngực của ba mình, chạy đến ban công, hự hự đẩy mạnh cửa sổ, kéo căng cổ họng rống ra bên ngoài, “A a a a ——! Ồn quá đi a a a a! Thật đáng ghét a a a!”
Ở dưới lầu có một chiếc BMW màu đen đang đậu, vốn trong xe đang mở một ngọn đèn nhỏ, nhưng tựa hồ đã bị tiếng rống của Triệu Đông Đông vừa nãy dọa sợ hết hồn, nên ánh sáng đã vụt tắt từ vài giây trước.
Triệu Đông Đông còn muốn kêu nữa, nhưng nhóc con đột nhiên nuốt nước miếng, nhoài thân người ra bên ngoài thăm dò, rồi “Ồ” một tiếng, trở nên cực kì hưng phấn, “A! Tần thúc thúc!”
Triệu Tịch kinh sợ đến suýt chút đã lăn từ trên ghế sa lông xuống, còn chưa kịp đứng dậy, nhóc con đã nhanh chóng mở cửa chống trộm xông ra ngoài.
Triệu Tịch sợ đến hô hấp đều đã ngừng lại, nhanh chóng mang dép đuổi theo sau nhóc con.
Lúc chạy xuống dưới lầu, cậu mới nhìn thấy một chiếc xe đang ngừng dưới tàng cây cách đó không xa, cách mấy con phố còn không ngừng vang lên tiếng pháo nổ tưng bừng, trái ngược với khung cảnh yên tĩnh nơi đây.
Thấy Triệu Đông Đông không có ở chung quanh, Triệu Tịch mới che ngực chậm rãi hướng đến chiếc xe kia, rồi nghe được tiếng kêu vui mừng của con trai.
“Tần thúc thúc đến ăn Tết cùng Đông Đông sao?”, “Tần thúc thúc có mang quà đến cho con không?” “Tần thúc thúc~ con rất nhớ ngươi nha…”
Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, Tần Mục Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn thẳng vào Triệu Đông Đông, kiên nhẫn nghe nhóc con huyên thuyên hỏi một đóng chuyện.
Sau đó khi vừa giương mắt nhìn về phía Triệu Tịch, ánh mắt ấy chỉ dừng lại một chút liền nhanh chóng dời đi.
Triệu Đông Đông theo hướng nhìn của hắn tò mò ngó sang, kế tiếp bé liền nhảy đến bên Triệu Tịch, ôm đùi cậu lắc lắc, vô cùng đắc ý nói, “Hứ! Ba ba nói Tần thúc thúc không tới, nhưng không phải bây giờ đã đến rồi sao? Tần thúc thúc mới không gạt con đâu! Ba ba xấu!”
Biểu tình của Triệu Tịch có chút gợn sóng, cậu yên lặng cởi áo khoác của mình phủ lên người con trai, rồi tiến đến gần hơn, do dự hỏi: “… Có chuyện gì sao?”
Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, “Không có gì. Trong lúc vô tình chạy tới đây thôi.”
Triệu Tịch suy nghĩ một chút, nhưng không có vạch trần hắn.
Tần Mục Dương cười khổ, quay người vào trong xe lôi ra một cái hộp lớn. Triệu Đông Đông khoác áo lót mỏng của ba ba điên cuồng chạy tới, hiếu kì hỏi, “Ồ? Là cái gì vậy chú?”
Tần Mục Dương cười cười mở nắp đậy, lộ ra một hàng pháo được sắp xếp chỉnh tề, hắn lại móc ra một cái bật lửa từ trong túi quần, nắm tay hài tử đi tới khoảng đất trống trước mặt, “Đông Đông muốn chơi không?”
Triệu Đông Đông kích động đến hai mắt lóe sáng, liều mạng gật đầu.
Triệu Tịch đứng ở phía sau, không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt.
Tần Mục Dương cầm ra vài cây xếp thành hàng trên đất, trước tiên châm lửa đốt vài cây ở phía trước, khói và lửa “Vèo” một tiếng bốc lên ngùn ngụt, Triệu Đông Đông rít gào vỗ tay hoan hô, không ngừng nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, cái cổ ngưỡng lên thật cao.
Tần Mục Dương nhìn nhóc con một chút, sau lại đi tới trước mặt Triệu Tịch, “Tôi chơi với bé một lúc, cậu quay vào mặc thêm áo khoác rồi hãy ra!”
Triệu Tịch rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự khó hiểu. Cuối cùng cậu cũng không nói gì, xoay người lên lầu.
Tần Mục Dương nhìn theo bóng lưng của đối phương, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Tịch rất nhanh đã quay lại, nhìn thấy hai người đang đùa vui vẻ cách đó không xa, nên không định tới quấy rối, chỉ lẳng lặng dựa vào góc cầu thang quan sát.
Triệu Đông Đông đang cầm một cây pháo hoa, không ngừng huy qua huy lại, Tần Mục Dương đứng ở bên cạnh khẩn trương coi chừng, phòng ngừa nhóc con không cẩn thận lại đốt chính mình.
Triệu Tịch nhìn bức tranh hài hòa trước mắt, viền mắt đột nhiên đỏ lên. Cậu xoay người đưa lưng về phía bọn họ, đối mặt với vách tường hít sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh.
“Ba ba ——!” Triệu Đông Đông đột nhiên kêu to từ phía sau.
Triệu Tịch nhanh chóng lau mặt, chạy tới, nặn ra một nụ cười, “Ừm, làm sao vậy?”
Triệu Đông Đông nghiêng cổ nhìn cậu, tay nhỏ sờ lên mặt của hắn, chà chà vài cái.
Triệu Tịch cứng đờ, ngoằn người không dám động đậy.
Triệu Đông Đông đang cầm một đoàn pháo thăng thiên trong tay, bé mím mím miệng nhỏ, đưa cho Triệu Tịch.
Triệu Tịch sững sờ nhận lấy. Nhóc con sau đó liền nhón chân, vang dội hôn lên mặt cậu một cái rồi lớn tiếng hô: “Ba ba, năm mới vui vẻ!”
Trong mắt Triệu Tịch lập tức ướt nước, cậu xoa mũi một cái, rồi cúi xuống hôn lên mặt con trai, nhẹ giọng nói: “Con cũng vậy. Bảo bối, chúc con năm mới vui vẻ.”
Triệu Đông Đông hì hì cười, chỉ vào Tần Mục Dương, “Tần thúc thúc đã dạy con như vậy nha! Năm mới đến, con phải chúc ba ba một năm mới thật vui vẻ!”
Triệu Tịch gật gật đầu, khắc chế cảm xúc trong lòng, cười hỏi: “Vậy con đã chúc Tết chú chưa?”
Triệu Đông Đông mân mê miệng nhỏ, “Đương nhiên rồi, con cũng hôn chú thêm một cái nữa đó!”
Triệu Tịch cảm thấy buồn cười, không biết nên nói cái gì với nhóc, Tần Mục Dương bên cạnh đã vội ho một tiếng, trên mặt nhanh chóng lướt qua vẻ lúng túng.
Triệu Tịch thở dài, khép lại cổ áo đã có chút hở ra của nhóc, “Vậy con chơi cùng Tần thúc thúc đi, ba ba chờ con ở bên trong có được không?”
Triệu Đông Đông nhìn một một loạt pháo hoa bày trên đất, lại nhìn khuôn mặt không có nhiều huyết sắc của ba ba, cuối cùng gật gật đầu, lưu luyến không rời nói: “Vậy ba ba phải nhìn con nha, không được đi đâu hết đó!”
Triệu Tịch điểm điểm mũi của nhóc, “Biết rồi mà!”
Triệu Đông Đông cười khanh khách, Triệu Tịch không nhìn nam nhân bên cạnh mà xoay người trực tiếp đi vào trong hành lang.
Tần Mục Dương có chút ngây người, Triệu Đông Đông vươn tay kéo kéo hắn, hưng phấn đến giơ chân, “Thúc thúc, chúng ta sẽ phóng hết chổ này luôn sao?”
Tần Mục Dương gật đầu, đem nhóc con lôi ra xa một chút, sau đó đem tất cả số pháo còn lại đốt hết.
Triệu Đông Đông “Ngao” một tiếng kêu lên, ánh lửa xinh đẹp chiếu rọi một góc trời, tản ra mùi vị ấm áp hạnh phúc.
Tần Mục Dương quay đầu nhìn người đang đứng trong hành lang, đối phương cũng đang ngước đầu nhìn trời cao, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sáng ngời mà trong suốt, giống y như dáng dấp lúc bọn họ mới sơ ngộ nhiều năm trước. (sơ ngộ~ lần gặp đầu tiên)
Tần Mục Dương đột nhiên cảm thấy, những công sức cùng sự hao tâm tổn trí kiếm cớ chuồn ra khỏi nhà lớn lần này, thật sự rất rất đáng giá.
—————————————————————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...