Lâm Chi không hỏi nữa, đương nhiên cô không muốn mặc cái quần lót dính đầy tinh dịch về nhà, ướt đẫm thế mà mặc vào người chắc chắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng thế có nghĩa cô phải để trần nửa người dưới về nhà à?
Hơn nữa anh lấy quần lót của cô làm gì?
Trong lòng Lâm Chi rất xấu hổ, cô không muốn để quần áo của mình ở chỗ anh, nhất định phải lấy lại.
Nhưng tay cô bỗng dưng bị nắm lấy.
“Chị Chi Chi, quay xong rồi sao? Chúng ta về đi.”
Giọng nói thanh lãnh của Chu Hách đột ngột phá vỡ cuộc đối thoại của hai người. Vừa rồi cậu phải giữ bình tĩnh xem toàn bộ quá trình họ quay cảnh nóng, không ngờ sau khi quay xong còn phải nhìn cảnh hai người ấy lằng nhằng với nhau ở trên giường.
Sức nhẫn nại của cậu sắp cạn kiệt rồi, cậu không muốn nhìn Lâm Chi tiếp tục dây dưa với người đàn ông trước mắt này nữa. Trực giác nói cho cậu biết, người này không tốt lành gì.
Cậu đi tới thúc giục Lâm Chi mau trở về.
Lâm Chi nhìn vẻ mặt không vui của Chu Hách, nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng dùng sức lớn hơn thường ngày.
Cô không nỡ để cậu chờ lâu, cũng sợ cậu phát hiện chuyện giữa mình và Quý Hoài Thịnh, nên đành phải thôi.
“Chúng ta về thôi.”
Cô bọc chăn bò xuống giường, đi được hai bước lại cảm thấy dưới thân có một dòng chất lỏng chảy ra, chắc là tinh dịch vẫn chưa lau hết.
May mà chăn đủ dài, che kín hết đùi cô, nếu không sẽ bị Chu Hách phát hiện mất.
Càng may mắn hơn hôm nay là ngày cuối cùng Lâm Chi quanh cảnh giường chiếu, sau này sẽ không cần vì đóng phim mà khuất phục dưới dâm uy của Quý Hoài Thịnh nữa.
Cô như trút được gánh nặng, cùng Chu Hách trở về phòng nghỉ, sau đó cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay xong mới đi ra.
Hôm nay Lâm Chi mặc váy dài, đủ để che kín nửa người dưới, giúp cô không đến mức quá khó chịu.
Nhưng không có quần lót, lúc đi đường cứ có cảm giác gió luồn vào giữa hai chân, lạnh run, làm cô không thích ứng nổi.
Đến khi hai người ngồi trên xe, Chu Hách chuyển động tay lái, mới quay sang hỏi Lâm Chi ngồi bên ghế phụ.
“Chị Chi Chi, chị thân với nam chính lắm à?”
“Cùng công ty với tôi, xem như là tiền bối, từng hợp tác hai lần.”
“Anh ta trông không giống người lương thiện, sau này chị đừng tiếp xúc nhiều.”
Đương nhiên tôi biết anh ta không phải người lương thiện, bất đắc dĩ mới phải tiếp xúc thôi. Lâm Chi chửi thầm trong lòng.
Nhưng ngoài mặt cô lại bình tĩnh nói: “Ừ.”
Dứt lời, cô lấy di động ra, mở Weibo, phát hiện số fans của mình trong một đêm tăng lên vài vạn. Lâm Chi kinh ngạc, chẳng lẽ cô bắt đầu nổi tiếng rồi sao?
Tốc độ tăng này thực sự quá kinh người.
Thông báo cũng hiện vài vạn lời nhắc và tag.
Khi mở ra xem mới phát hiện phần lớn đều mắng cô hoặc chất vấn cô, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Chi tức khắc ỉu xìu, chẳng còn chút vui vẻ nào.
Bình luận trên Weibo đều là những lời mắng chửi, nói cô là con trâu già xấu xí. còn không biết xấu hổ đi gặm cỏ non, bảo cô cách xa Chu Hách một chút, đừng nhúng chàm tiểu thịt tươi của bọn họ.
Lâm Chi cảm khái fan não tàn thật là đáng sợ, cô thở dài, nhấn @ Weibo của mình, thình lình nhìn thấy một tiêu đề lớn bắt mắt “Nữ minh tinh tuyến mười tám Lâm Chi nhiệt tình ôm hôn tân tiểu sinh lưu lượng Chu Hách, nghi ngờ hai người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.”
Phía dưới còn có vài bức ảnh chụp cô và Chu Hách đi riêng với nhau, tấm bắt mắt nhất là cảnh ôm nhau ngoài cửa công ty hôm qua.
Lâm Chi phát hiện vì danh tiếng của Chu Hách mà cô cũng bị mang lên hot search Weibo, lần đầu tiên lên hot search lại bị mắng đến máu chó đầy đầu, thật không biết nên cười hay khóc.
Cô chỉ vào di động nói với Chu Hách: “Chu Hách, cậu xem Weibo chưa?”
Chu Hách nghiêng đầu nhìn di động của cô, nói: “Chưa.”
Đến khi thấy rõ hình ảnh và bài viết trên màn hình di động, cậu cũng không giận, quay đầu tiếp tục lái xe, khóe môi cong lên nụ cười như có như không.
Thấy cậu chỉ lo lái xe, chẳng tỏ thái độ gì, Lâm Chi tiếp tục hỏi: “Việc này xử lý thế nào? Cậu không định đăng thông cáo làm sáng tỏ à?”
Chu Hách thoáng im lặng rồi tỏ vẻ đáng thương: “Chị Chi Chi, em cho chị mượn hết tiền rồi, bây giờ không còn tiền mua truyền thông xử lý nữa. Không bằng hai chúng ta cùng nhau lăng xê một phen, tăng chút độ hot cho em. Coi như chị giúp em đi, tạm thời đừng gửi thông cáo, chờ thêm một thời gian nữa em sẽ xử lý.”
Lâm Chi suy nghĩ rồi nói: “Được rồi.”
Bởi vì mượn Chu Hách quá nhiều tiền, một chốc một lát cũng không trả được, Lâm Chi nghĩ cứ giúp cậu đi, coi như trả một phần ân tình.
Trầm mặc một lát, Chu Hách đột nhiên nói: “Chị Chi Chi, chị sắp quay xong rồi nhỉ? Sau đó có định nhận kịch bản mới luôn không?”
Lâm Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Sắp quay xong rồi, cũng không nhận kịch bản mới.”
Tuy《Kế hoạch nằm vùng 》 chưa đóng máy, nhưng Lâm Chi không còn cảnh diễn nữa, cho nên sau này cô sẽ rất nhàn rỗi.
“Chị Chi Chi, trong tay người đại diện của em có hai suất tham gia gameshow tình yêu thực tế, không bằng chị đi cùng em đi.”
“Có thể sao? Tôi không có kinh nghiệm.” Lâm Chi hơi do dự, cô chưa từng tham gia gameshow kiểu này.
“Được mà, có em ở đây, không cần lo lắng.” Chu Hách cho cô một ánh mắt đảm bảo.
“Vậy được rồi.”
“Quyết định thế nhé, hôm nào em đưa kịch bản show cho chị.”
Từ ngày đó sau, vì Lâm Chi không còn cảnh diễn nên cô không đến phim trường.
Hôm nay, lúc Lâm Chi ở trong phòng nghỉ của công ty quản lý, chờ Chu Hách đưa kịch bản gameshow tới, di động chợt nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
Một câu không đầu không đuôi: Đi lên.
Hai chữ kia như mệnh lệnh, Lâm Chi liếc nhìn một cái rồi ném điện thoại sang một bên, chẳng mấy khi cô để ý tới số máy lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...