Đường Ngao giết hết tang thi liền xoay người đi luôn, không định nói chuyện. Ba người vô tình được cứu đã lấy lại tinh thần sau sự kinh sợ, nhìn thấy thiếu niên cao lớn không nói một câu đã muốn đi, sắc mặt hắn lạnh lùng, ba người cũng không dám ngăn lại. Nhưng bọn họ không có xe, chăn hay đồ ăn, nếu thiếu niên ấy đi, có lẽ bọn họ cũng rất khó gặp được người khác, ở ngoài trời tuyết rơi, dù không gặp tang thi, nhiệt độ thấp cũng đủ đe doạ tính mạng bọn họ.
Lúc chạy trốn thì không thấy gì, dừng lại, hai người mới phát hiện ngoại trừ nôn khan và cố gắng hô hấp, họ cũng không làm được gì khác, cũng không đứng thẳng được, nôn như muốn tống hết mọi thứ trong bụng ra ngoài. Thấy hai người kia hiển nhiên không thể nói chuyện, người kiên trì không từ bỏ, cũng là người chạy xa nhất, hiện tại lại cách Đường Ngao gần nhất đành phải mở miệng: “Chào cậu!”
Vài giờ há miệng hô hấp trong lạnh giá, hiện tại hai lá phổi đau như kim đâm, nói không nên lời, nhưng không nói không được. Nghe tiếng, thiếu niên lập tức nhìn lại, người đàn ông kinh sợ khi thấy ánh mắt dã thú vô tình của thiếu niên, anh ta nghẹn lời —- sát khí quá nặng!
Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, đen thuần, thậm chí có thể phản chiếu rõ ràng bóng dáng người đối diện, nhưng sâu thẳm thâm thúy, khiến người đàn ông cảm giác như mình sắp bị dã thú cắn chết, trái tim tuyệt vọng lãnh lẽo, trong đầu lại không sinh ra nổi ý muốn chạy trốn, chỉ lặp lại một câu duy nhất: Xong đời!
Khi thiếu niên đột nhiên dời ánh mắt, anh ta mới chậm rãi khôi phục tri giác, che ngực cố gắng hô hấp, quay đầu, liền thấy nguyên nhân khiến thiếu niên kia dời đi ánh mắt —- một thanh niên mặc áo choàng màu trắng đang đi tới. Dù không thấy mặt, nhưng người đàn ông cũng biết tâm tình cậu thiếu niên đang chạy như bay tới đón kia có bao nhiêu vui thích, giống một con chó lớn thấy chủ nhân, cái đuôi đều phải cong lên.
Còn cách khá xa, gió lại lớn, anh không nghe rõ thanh niên kia nói gì với thiếu niên, thiếu niên giống như có chút mất hứng, nhưng vẫn dịu ngoan gật đầu, dụi vào người thanh niên, thanh niên thoạt nhìn sủng nịch lại bất đắc dĩ, sau đó người thanh niên đi tới chỗ họ, đằng sau, thiếu niên hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, anh ta không chút nghi ngờ, nếu không phải thanh niên kia ở đây, mình nhất định đã đầu thân chia lìa —- bởi vì, ánh mắt thiếu niên như ánh mắt dã thú, tràn đầy sát ý, coi mạng người như cỏ rác.
“Các anh muốn đi N thị sao?” Thanh niên mở miệng, thanh âm cậu trong trẻo, ánh mắt cũng trong suốt, thoạt nhìn giống kiểu người ôn hòa, không biết thế nào lại ở cùng với loại thiếu niên tràn đầy sát khí này a.
“Đúng…… Đúng vậy.” Người đàn ông đáp lời, bị ánh mắt dã thú đói khát nhìn chằm chằm khiến anh trả lời mà áp lực rất lớn.
“Đi theo tôi.” Đường Á thở nhẹ một hơi, cậu biết ba người đã bị đông lạnh trong gió tuyết rất lâu, nơi này không thích hợp nói chuyện. Trận tuyết lớn đã ngừng cuối tuần trước, lúc này nhiệt độ không khí tăng lên không ít, nhưng vẫn chưa quá 10 độ, tuyết đọng hầu như không tan nhưng đã xẹp xuống rất nhiều, cậu cũng định đi N thị. Thanh niên xoay người đi trước dẫn đường, thiếu niên một tấc cũng không rời theo sau cậu, thấy thế nào cũng giống một con chó nhỏ đang cẩn thận canh giữ cục xương của mình không cho phép bất cứ kẻ nào mơ ước, người khác liếc mắt một cái cũng sẽ bị cắn một miếng…… Tính tình quá hung tàn……
Người đàn ông đã lấy lại chút sức lực cố nhấc bước đi theo, hai người phía sau cũng cắn răng đuổi kịp, đi khoảng sáu, bảy trăm mét, người thanh niên dẫn bọn họ vào một ngôi nhà kiểu Tây, lúc bọn họ vào cửa, thiếu niên quay đầu liếc ba người một cái, bước đi cũng không dừng, vẫn duy trì khoảng cách đi theo thanh niên. Hai người kia trì độn không nhận thấy, người đàn ông lại sợ tới mức tim như hẫng mất một nhịp, sau khi hồi hồn cảm thấy khóc không ra nước mắt, hình như anh cái gì cũng chưa làm mà? Cái loại oán khí cảnh cáo này vì sao mà có vậy?
Đường Ngao đang vô cùng tức giận, đương nhiên không phải với Đường Á, mà là tức giận ba người kia, đặc biệt là kẻ mới nói chuyện với cậu. Trong suy nghĩ của hắn, người hay không phải người, chỉ cần muốn tới gần Á Á đều không có ý tốt, cần canh phòng nghiêm ngặt, càng khỏi cần nói bọn họ còn vào nhà!
Trong lòng Đường Ngao, nơi này đã là nhà của hắn và Đường Á, người xa lạ không được phép bước vào, kết quả hiện tại có tới ba người! Tuy là Á Á cho vào…… Hắn không giận Á Á được, nhưng vẫn có cảm giác lãnh địa đã bị kẻ khác xâm phạm, truyền thừa huyết mạch nói cho hắn: “Kẻ xâm phạm lãnh địa, chết”.
Dã thú rất dễ mang thù, gặp kẻ địch sẽ không chết không ngừng, cho dù tạm thời không hành động, cũng chỉ là đang chờ kẻ địch bớt cảnh giác mà thôi. Cá voi có thể vượt nửa vòng trái đất đuổi theo kẻ thù, voi nhớ rõ kẻ thù kiên nhẫn chờ đợi vài thập niên, rắn hổ mang chết đi sẽ lưu giữ hình ảnh kẻ địch trong mắt, đồng loại của nó sẽ căn cứ vào đó tìm đến kẻ thù đến khi giết chết kẻ đó mới thôi.
Đường Ngao vẫn nhớ rõ diện mạo dữ tợn của kẻ lúc trước đâm dao vào hắn, chỉ là người nọ muốn hại Đường Á, bị Đường Á đánh lại, đã chết trong tay tang thi. Không tự tay giết kẻ thù, cừu hận trong lòng khó có thể tiêu tán, tuy rằng hắn không lộ ra trước mặt Đường Á, nhưng hắn vẫn hận con người.
Suy nghĩ này chưa từng thay đổi, Đường Á là đặc biệt với hắn, là ngoại lệ, có phải người hay không không quan trọng. Hắn nguyện ý kiềm chế không giết người trước mặt Á Á —- Tuyết hồ nói cho hắn không ít ví dụ về con người cùng yêu thú sống chung, nhưng con người đều không thể tha thứ yêu thú giết người khác.
Đường Ngao sợ hãi, hắn sợ hãi Á Á sẽ sợ hắn, sẽ rời đi, hắn không biết nếu ngày nào đó không thấy cậu, hắn sẽ làm ra loại chuyện gì.
Đường Á không biết khúc mắc trong lòng Đường Ngao, cậu cho ba người vào chỉ vì ngày mai bọn cậu sẽ cùng họ rời đi, nơi này không có gì quý giá, để họ vào ở một đêm cũng không sao. Nếu không phải người có ác ý với mình, Đường Á vẫn muốn thuận tay giúp đỡ trong khả năng, dù sao mạt thế đã lấy đi không ít mạng người, những người còn sống tiếp tục đấu đá hục hặc với nhau thì sẽ không có đường sống, cậu lại không có ý nghĩ phản xã hội, cũng không vui vẻ nhìn con người đi đến diệt vong. Phúc sào chi hạ, an hoàn noãn(*)? Nếu toàn bộ địa cầu trở thành thiên đường của tang thi, là một con người —- cậu cũng rất khó sống tiếp……
(*) Đại ý: tổ chim đã rơi, làm sao còn quả trứng nào có thể lành lặn nguyên vẹn)
Ba người vào phòng liền cảm thấy không khí ấm áp ập đến, thấy lò sưởi trong tường đang bập bùng ánh lửa, một người trong họ muốn đi tới thì bị Đường Á ngăn lại: “Trước hết đứng xa một chút, đợi thân thể khôi phục tri giác rồi qua đó sau.”
Bị Đường Á ngăn lại là một thiếu niên rất xinh đẹp, mũi đính một hạt kim cương thời thượng, chỉ là hai má rất gầy, lại bị đông lạnh đến trắng xanh, thoạt nhìn hệt như quỷ. Thiếu niên biết Đường Á nói đúng, cơ thể bị đông cứng đột nhiên tiếp xúc nhiệt độ cao có thể đột ngột thay đổi mà bị tổn thương, cậu ta quá lạnh nên nhất thời quên mất. Nhưng nghe giọng điệu cậu thanh niên thản nhiên khiến cậu ta khó chịu trong lòng, càng khó chịu là cậu ta còn phải nghe theo. Nhìn hai người đi cùng đã ngoan ngoãn hoạt động tay chân bên kia, cậu ta cắn cắn môi dưới, vẫn đi qua.
Đường Á dùng que sắt gẩy gẩy củi trong lò sưởi, đun chút nước sôi, lại cầm ra lương khô mua hồi trước —- Đường Ngao từng ăn qua, khô khốc lại vô vị, nếm qua một lần liền không bao giờ chạm đến nữa. Đối với việc Đường Á không đưa thức ăn cho bọn họ mà còn đem thứ mình ghét nhất cho người khác ăn, Đường Ngao cao hứng ôm Đường Á tỏ vẻ thực vừa lòng, nhưng, vì sao hắn cảm giác lương khô của Á Á cũng rất thơm nhỉ? Không muốn cho người khác ăn cơm Á Á làm…… lương khô cũng coi như cơm đi!
Thoáng chốc, thân thể ba người đã khôi phục, lúc nhận được hộp đựng cơm, người đàn ông cùng cậu thanh niên tỏ vẻ cảm kích với Đường Á, cậu thiếu niên thì không nói chuyện, cắm cúi ăn —- cậu ta đói bụng lắm! Một khối lương khô to bằng bàn tay, sau khi mở ra, một khối có thể đủ phủ kín hộp đựng cơm, hơn nữa dễ tiêu hóa, dễ hấp thu, dễ ăn no.
Ăn xong, người đàn ông bắt đầu giải thích: anh ta tên là Phương Chí Lập, hơn 30 tuổi, độc thân, là người L thị, nghề nghiệp là bác sỹ thú y, nhà ở khu vắng vẻ, công việc cũng không tốt, nhưng khi mạt thế bùng nổ lại tránh được một kiếp, cũng là cái may trong cái rủi.
Anh trốn trong phòng, nghe radio, chờ cứu viện, mãi đến khi nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, lương thực trong nhà cũng hết, đành phải ra ngoài tìm đồ ăn, có lẽ do khu đó quá hoang vu, trên đường đến siêu thị nhỏ gần nhà chỉ đụng phải vài tang thi đơn lẻ hành động cứng ngắc, nghĩ rằng không phải nó chết thì chính là mình phải chết, anh vung xẻng tấn công. Cửa siêu thị chắc chắn, lại có chăn bông, anh ở đó, đến khi nghe radio nói N thị thành lập căn cứ người sống sót, anh nghĩ chờ cũng không phải biện pháp nên tìm xe đi N thị.
Thanh niên tự giới thiệu tên mình là Từ Vĩ, là sinh viên vừa tốt nghiệp, lúc mạt thế bắt đầu đang ở nhà, cha mẹ đều nhiễm virus, bị đưa đến bệnh viện rồi không trở về nữa, lẻ loi một mình không chốn nương tựa, trong lòng cậu ta căm hận virus đã mang người thân đi, cậu ta không sợ tang thi, nghe radio liền xuất phát tới N thị.
Thiếu niên lúc này đã khôi phục bình thường, nhưng mạt thế tới nay đã hai ba tháng, hoàn cảnh “ăn bữa nay lo bữa mai” khiến cậu ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, cậu ta bĩu môi, tựa hồ cảm giác tự giới thiệu như vậy rất ngốc, dừng một hồi mới nói: “Chu Lăng, học sinh trung học, lúc mạt thế bùng nổ không được may mắn như mấy người kia, ở cùng một đám người, suýt chút nữa bị tang thi ăn……”
Nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Sau này nghe nói N thị có căn cứ thì muốn tới đó.”
Ba người gặp nhau trên đường, sau đó kết bạn cùng đi. Ban ngày đi, tối tìm chỗ nghỉ —- bởi vì thời tiết rất lạnh, tang thi đều trốn bên trong, bọn họ phải vạn phần cẩn thận tìm phòng không có tang thi, kết quả đêm nay phòng tìm được có một gian bên cạnh không thu hút, bọn họ vừa buông đồ xuống, tang thi cách vách liền bị thanh âm cùng hương vị hấp dẫn đi ra. Không biết phòng bên lớn bao nhiêu, đang dùng làm gì, lại có tới mấy trăm tang thi lập tức dũng mãnh tiến ra, bọn họ không kịp mang theo thức ăn với xe, trực tiếp chạy đi… Sau đó chính là cảnh tượng Đường Ngao nhìn thấy.
Lời Chu Lăng nói không rõ ràng, nhất định có giấu giếm gì đó, ví dụ như làm sao cậu ta tự mình thoát khỏi đám tang thi, nghe ai nói N thị có căn cứ… Cậu ta không nói, Đường Á cũng không thấy hứng thú, nhiều nhất ở chung 2-3 ngày rồi lại thành người xa lạ, cậu tuy sẽ không để tâm, nhưng cũng không buông xuống phòng bị, kỳ thật cậu cho ba người này nơi dừng chân cùng đồ ăn chính là muốn đồng hành cùng bọn họ, người nhiều cùng nhau sẽ giảm bớt chú ý của người khác với cậu, dù sao, cậu không biết đám người Quý Chính Vân đã về N thị chưa, nếu chưa…… Có lẽ cậu vừa lộ diện sẽ bị “mời” đi ngay.
Nhưng lúc ấy cậu chỉ ở N thị một đêm, người thấy cậu không nhiều, ấn tượng sâu nhất về cậu chắc là có một con chó nhỏ màu đen, hiện tại Đường Ngao đã thành người, người khác khẳng định không thể nghĩ đó là hắn. Nếu Quý Chính Vân trở về… Thật ra cũng rất khó giải thích, dù sao lúc ấy cậu bị tang thi vây cùng binh lính, không có khả năng tang thi bỏ qua cậu chỉ công kích binh lính, binh lính không một ai sống sót trở về, cậu lại may mắn bình yên vô sự.
Chẳng lẽ phải đi B thị…… Nơi này cách B thị rất xa, mà quan trọng nhất —- không có vệ tinh hướng dẫn, thứ chỉ đường đều bị tuyết đọng bao trùm, căn bản cậu không biết đường đến B thị! Đường Ngao từng đến N thị, có thể chỉ ra hướng đến N thị, nhưng Đường Á và hắn chưa từng tới B thị, đương nhiên không biết đường. Bản đồ? Một kẻ mù địa lí, một tên dã thú hình người… Bọn họ có thể chỉ nhìn bản đồ mà đi từ thị trấn X đến B thị được sao?
Đường Á cùng Phương Chí Lập, Từ Vĩ quyết định sáng ngày mai xuất phát, Chu Lăng thoạt nhìn không hứng thú, không tham dự. Bàn kế hoạch xong, Đường Á nói: “Phòng trên lầu rất nhiều, các anh cứ tùy ý.” Sau đó cùng Đường Ngao vào phòng ngủ chính, khoá cửa lại.
Chu Lăng nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường trào phúng, cậu ta biết mình không nhìn lầm, bình thường hai người đàn ông dính cùng một chỗ, hoá ra là gay, nhưng mà…… gay càng tốt! Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, xoay người tìm gian phòng sạch sẽ để ngủ, cũng đóng cửa lại.
Phương Chí Lập và Từ Vĩ không rõ Chu Lăng cười cái gì, cơ thể bị đông lạnh sau khi ủ ấm lại trở nên vô lực, có chút sưng đỏ, nghỉ ngơi một đêm có lẽ có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng bọn họ đều muốn đến N thị thật nhanh, đến đó liền an toàn. Với việc Đường Á đồng ý đồng hành cùng bọn họ, họ thấy mình được lợi lớn, bởi Đường Á không chỉ cho họ đi nhờ xe, còn có thể cho họ đồ ăn —-lương khô [cái khác Đường Ngao tỏ vẻ cắn chết cũng không cho, tất cả là của hắn với Á Á], hơn nữa…… sau khi nhìn thấy thân thủ lợi hại của Đường Ngao, bọn họ cảm giác an toàn tính mạng được bảo đảm.
Điều kiện tiên quyết là Đường Ngao sẽ không làm thịt bọn họ, Phương Chí Lập nghĩ, anh cảm giác thiếu niên này cả người đầy sát khí, hơn nữa ánh mắt giống dã thú hung mãnh, tràn ngập địch ý với người khác, chỉ ở trước mặt thanh niên kia mới dịu ngoan vô hại, thật cẩn thận ẩn giấu nanh vuốt. Thật không biết là hoàn cảnh gì tạo nên tính cách đứa trẻ này……
_____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...