Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp


“Đừng sợ, không sao đâu.” Hắn thì thầm với nàng, giọng hắn mềm mại như băng tan.
Là Tần Thời, hắn đã trở lại.
A Nồng vẫn còn hơi choáng váng, nhưng nàng lại vô thức thở phào nhẹ nhõm mà đến chính bản thân cũng không hề hay biết.
***
Vì bị Tần Thời bịt mắt nên A Nồng không nhìn thấy cái chết của hai người thảm hại đến mức nào, vết thương trên tay Tần Thời nghiêm trọng đến mức nào, cho đến khi họ quay trở lại lối vào căn miếu cũ, nàng mới hoàn toàn thoát khỏi sợ hãi.
Ý thức được mình được hắn ôm trong lồng ngực, A Nồng cứng người, đỏ mặt, vội vàng vỗ vỗ cánh tay Tần Thời: "Thả ta xuống, ta có thể..."
Chưa kịp nói xong, nàng đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp và nhớp nháp.
Đây là……
"Máu? Ngươi, ngươi bị thương sao?!" A Nồng chợt giật mình, nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, nhảy xuống.

Đang định nói gì đó thì đột nhiên đối mặt với một khuôn mặt nhẵn nhụi, không có râu, trông vô cùng tuấn tú, "Ngươi --"

"Nàng không thích để râu, cho nên ta cạo đi." Tần Thời khó chịu sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình, trên khuôn mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều hiện lên một nụ cười xấu hổ, đồng thời lộ ra hai lúm đồng tiền.
“…” A Nồng nhìn chằm chằm vào hắn, kinh hãi đến không nói nên lời, nàng không ngờ rằng thanh niên cao lớn vạm vỡ và có râu này lại có khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú đến mức khiến người ta kinh ngạc.
"Ngươi không quen sao? Bản thân ta cũng..." lúc hắn nói lời này, ánh mắt tối sầm.
A Nồng đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"
Lúc này nàng mới nhận ra, trên nền tuyết trắng phía sau lưng có những chấm đỏ tươi nở rộ như những bông hoa.
Máu của hắn.
Nhìn chàng trai trẻ trước mặt rõ ràng bị trọng thương nhưng vẫn ôm nàng suốt chặng đường mà không nói một lời, vừa nghĩ đến lời hai người vừa nói, trong lòng nàng nhất thời vô cùng phức tạp.

Đang định nói gì đó, Tần Thời đột nhiên nghiêng người hướng về phía nàng. 
"Tần Thời!" A Nồng vô thức vươn tay đỡ lấy hắn, nhưng do hắn quá nặng cho nên nàng gần như bị đè bẹp, sau khi cuối cùng ổn định được hai người, nàng mới phát hiện Tần Thời đã nhắm mắt lại, bất tỉnh.

Trong chốc lát nàng bỗng hoảng sợ, nàng bắt tay kiểm tra mũi hắn ta, xác nhận hắn ta còn sống, sau đó mới bình tĩnh lại nói: "Tỉnh lại! Tần Thời, tỉnh lại đi!"
Người đàn ông tựa vào vai nàng vẫn bất động, chỉ có hơi thở ấm áp yếu ớt phả nhẹ vào cổ, vừa lạ vừa thân mật.
A Nồng khó chịu quay đầu lại, cố gắng tránh xa hắn, không ngờ, cái đầu yếu ớt của hắn lại không thể tự chủ nghiêng đi, đôi môi không còn chút máu đột nhiên áp vào tai nàng.
Cảm giác nóng ẩm, ngứa ngáy kỳ quái khiến toàn thân A Nồng run rẩy không ngừng, sau đó mặt nàng đỏ bừng, vội vàng giơ tay đẩy hắn ta ra ngoài.
Tuy nhiên……
Hai người vốn đã đứng không vững, lại thêm lực đẩy của nàng, Tần Thời ngã về phía sau, A Nồng cũng đứng không vững, lúng túng ngã lên người hắn.
Đáng sợ hơn chính là...!A Nồng phát hiện miệng mình chạm vào khóe miệng Tần Thời.
"..."
May mắn thay không có người nhìn thấy hắn, Tần Thời cũng bất tỉnh nhân sự, mặt A Nồng đỏ như lửa đốt, trong cơn hoảng loạn hiếm có nàng đứng dậy khỏi hắn.

Nàng không thể tự mình giúp được người đàn ông này, kêu cứu sẽ nhanh hơn! Do dự một lúc, A Nồng chạy vào nhà.
Nhìn bóng lưng có chút vội vàng của nàng, người đàn ông có chút bối rối không khỏi lè lưỡi liếm khóe môi vừa được mỹ nhân hôn, trong ánh mắt chợt lóe lên chút ánh sáng hấp dẫn.  
Thật là một...!bất ngờ tuyệt vời.
***
Mặc dù thực sự rất xấu hổ nhưng đó chỉ là tình cờ và không có ai khác nhìn thấy, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và kìm nén sự xấu hổ của mình.

Nàng còn nghĩ đến Tần Thời một mình nằm bất tỉnh ở bên ngoài, không biết hai tên côn đồ này có đồng phạm hay không nên nàng không có thời gian để suy nghĩ.
"Bạch Vũ? A..."
Phòng của Tần đại nương đã yên tĩnh lại, mọi thứ dường như vẫn ổn, A Nồng vừa đi vừa la hét, nhưng một lúc sau lại nhìn thấy một quả đạn đại bác nhỏ cách đó không xa lao tới ôm lấy đùi mình.
“Tỷ, tỷ đã đi đâu vậy?” Tần Lâm ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to trong trẻo đẹp đẽ ẩn chứa sương mù, giống như đang hoảng sợ.

A Nồng sửng sốt một chút, nhưng chưa kịp nói chuyện đã nhanh chóng lau mắt, nhỏ giọng rụt rè và bất an nói: “Đậu, đậu xanh và đậu vàng con, còn chưa nở, tỷ sẽ, sẽ không rời đi trước chứ?”
Đậu Xanh và Đậu Vàng là tên cậu đặt cho những quả trứng đó.
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng và mong đợi của cậu, A Nồng cảm thấy mềm lòng vô cùng, nhưng nghĩ đến hàng loạt chuyện vừa xảy ra, nàng lại không thể gật đầu.
"Nồng, A Nồng tỷ tỷ?" Tần Lâm vốn là người nhạy cảm nên không nhìn thấy sự do dự của nàng, lập tức hoảng sợ, kéo chặt góc áo nàng với đôi mắt đỏ hoe nói: "Đệ..."

Cậu bé còn chưa nói xong, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa lo lắng của Bạch Vũ đã cắt ngang: "A Thời? Hắn có ổn không?!"
A Nồng sửng sốt một lát mới định thần lại: “Sao Bạch Vũ lại ở bên ngoài?”
"Sau khi tỷ, tỷ đi rồi, sư, sư phụ ngươi ra ngoài tìm, tìm tỷ." Tần Lâm nói xong liền nắm tay nàng chạy ra ngoài.
Tìm nàng? Trước khi đi không phải nàng đã vào nhà dặn dò bọn họ chuyện xuống núi sao, hắn có đáp lại mà? Tại sao...!chẳng lẽ lúc đó trong phòng ồn ào quá, Bạch Vũ chỉ thản nhiên trả lời, không nghe rõ nàng đang nói gì?
Dù sao cũng không phải là không thể, hoàn cảnh của Tần đại nương lúc đó thực sự rất đáng sợ.
Nghĩ tới đây, A Nồng không khỏi cau mày, nếu như vậy thì kẻ đứng sau âm mưu của Tần Thời nhất định rất quen thuộc với hoàn cảnh trong gia đình hắn, nếu không thì ngay cả những chi tiết này cũng không thể xem xét đến được.

.

Còn có hai người giả làm người hầu của Phủ An Vương, bọn họ khác với dân quê bình thường, mỗi cử động đều có quy củ, rõ ràng là do người được huấn luyện, nếu không bọn họ sẽ không lừa dối được nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận