“Tình hình này là đại nạn sắp rơi xuống đầu rồi.”
Trong Sương Hàn Đường lão lang yêu cầm lấy tay Tiểu Xuân và ngắm một lát mới đưa ra kết luận.
“Hiện tại mới chỉ có ngón tay trở nên trong suốt, đợi tứ chi và thân thể biến mất chính là lúc hồn phi phách tán không còn xa.”
Đại Tư Tế nghiêm túc nhìn nàng nói, “Ngươi chỉ còn nhiều nhất năm ngày, nên về núi rồi.”
Một cây non cho nàng thời gian nửa năm tự do, cũng chẳng hơn được vị tiền bối kia mấy ngày.
Tiểu Xuân nhéo nhéo cái tay đã dần trở nên trong suốt của mình và đột nhiên hỏi: “Khi nào ta mới lại kết được một quả cây như vậy?”
“Chẳng biết được.”
Ông ấy nhún nhún vai, “Huống chi biện pháp bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm là hành động bị động, vậy phải xem ‘bản năng’ của người cảm thấy lúc nào mới được coi là nguy hiểm tới tính mạng.
Đó là thứ chẳng ai biết được.
Năm xưa người bạn của ta tự sát cũng đâu có khiến kỳ tích xảy ra đâu.
Đại khái thì với thụ tinh mà nói chết phải đi kèm với sợ hãi mới kích hoạt bản năng sinh tồn……”
Ông lão không nhịn được giục, “Aizzz, nói nhiều rồi, tóm lại Tiểu Xuân cô nương cứ cân nhắc.”
Đúng vậy.
Trong mắt ông ấy thì mệnh nàng dài không thấy cuối, có quá nhiều thời gian để cân nhắc và chiêm nghiệm điều này.
Mu bàn tay nàng bỗng bị người ta nắm chặt lấy.
Doanh Chu nhẹ mỉm cười nói với nàng: “Không sao, lần này ta cùng ngươi về Bạch Vu Sơn.
Có ta ở đây ngươi sẽ không phải buồn tẻ như trước đâu.”
Tiểu Xuân hơi cúi đầu, những lọn tóc đen che nửa khuôn mặt nàng.
Trong nháy mắt ấy sự lặng lẽ của nàng khiến hắn sầu lo không yên nhưng rất nhanh nàng đã ngẩng mặt cười ngây ngô với hắn.
“Nhất định.”
“Tốt!” Nàng lại mang ý chí sục sôi mà nắm chặt tay, “Chỉ còn vài ngày, chúng ta dứt khóa chơi cho đã đi! Vừa rồi ngươi nói cái gì ấy nhỉ? Chơi bài phải không? Được rồi, hiện tại chúng ta đi mua rượu thịt, đêm nay mọi người không cần ngủ nữa ——”
Tiểu Xuân dùng bàn tay đã biến mất một phần để cầm lấy ống tay áo của Doanh Chu rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
Lúc chạy ngang qua Khang Kiều nàng cũng tiện tay kéo nàng ấy theo luôn, chỉ để lại mình Đại Tư Tế ở phía sau.
Lão lang yêu giơ cái tẩu lên như muốn gọi họ lại nhưng cả đám chạy quá nhanh nên ông đành hụt hẫng ngượng ngùng buông tay hậm hực: “Ta cũng muốn chơi ấy.”
Bộ bài của Doanh Chu nghe nói gọi là “Mã điếu” và cần bốn người mới đủ chân.
Vòng quanh tộc một vòng bọn họ kéo cả Trọng Lâu và Trầm An tới mới gom đủ người.
Ban đêm không có gà nướng, cũng may có đủ thịt dê, một đĩa kho và hai bầu rượu hoa điêu.
Cả đám đều là tay mơ nên chơi bài không ra gì nhưng Tiểu Xuân cũng chẳng cần học tinh túy mà chỉ muốn học chút mới mẻ.
Mình Khang Kiều cầm bài là đủ để hai nhân cách của nàng ấy cãi nhau ỏm tỏi.
Trầm An và nàng thì cái gì cũng không biết, Doanh Chu là người duy nhất nghiêm túc đánh bài ở chỗ này.
Trọng Lâu nhìn đám gà mờ này mà cảm thấy cực kỳ vũ nhục, đành phải chuốc rượu cho bản thân để nguôi giận.
5 ngày tức là 60 canh giờ, nghe ra còn ít hơn tiền của ăn mày.
Tiểu Xuân còn chẳng dám ngủ, mỗi ngày nàng đi tới một nơi mới, nhìn những thứ mới, bát kể là nơi của yêu quái hay người phàm.
Doanh Chu lại giống như một kẻ đang đuổi theo bài tập về nhà, hấp tấp vội vã.
Hắn tìm kiếm đủ thứ ở nhân gian rồi dạy nàng sử dụng một cách gấp gáp giống như nhồi vịt.
Đây là mồi lửa, đây là đá đánh lửa, pháo trúc chơi thế nào, cầu mây đá thế nào.
Trời mùa hè nóng bức phải dùng quạt tròn và băng để giải nhiệt.
Gương đồng cũng được mang theo lên núi, còn có bộ trà cụ, chén bát……
Có rất nhiều thứ bọn họ chỉ vội vàng liếc mắt xem qua đã mua.
Tiểu Xuân hiểu rõ cả hai chỉ đang cưỡi ngựa xem hoa, nhưng giờ này khắc này có được cái gì tốt cái ấy.
Trong thành Phong Vũ chỉ có vài cửa hàng ăn và nàng đều đã ăn thử hết rồi.
Cũng có hai nhà đặc biệt xuất sắc, nàng ăn một cái là nhớ mãi không quên.
Vì thế hai người ngồi trong tửu lầu gọi toàn bộ các món ăn có ở đó và thưởng thức.
Đương nhiên sau này Doanh Chu có thể mang cho nàng đồ ăn này, nhưng Bạch Vu Sơn xa xôi, dù hắn có đi nhanh thì về tới nơi sợ là đồ ăn đã nguội rồi.
Có những món nàng chỉ có thể được ăn thêm lần này nữa, lần sau không biết phải đợi bao lâu mới lại được nếm thử.
Tiểu Xuân ngượng ngịu cầm lấy đũa và thìa nếm chút canh, gắp chút cá rồi lại nếm món khác…… Nàng giống như đang muốn ghi lại mọi mùi vị trong đầu vì thế cứ ăn mãi, khổ sở ăn tới khi miệng không nhét được nữa nhưng vẫn cố sức gắp đồ ăn.
Doanh Chu thấy thế thì thực sự không đành lòng: “Tiểu Xuân, ăn không hết thì thôi, mai chúng ta lại tới, vẫn còn mấy ngày cơ mà.”
Nhưng nàng căn bản không nghe hắn mà vẫn cố nén cảm giác buồn nôn để nuốt như đang trả thù.
“Đừng ăn nữa, Tiểu Xuân, ngươi ăn như thế dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.”
Hắn khó chịu mở miệng ngăn cản nàng, “Đừng ăn nữa!”
Doanh Chu túm lấy tay nàng và cùng lúc ấy nàng cũng ngẩng đầu từ đống đồ ăn cao ngất ngưởng.
Đôi mắt nàng đầy tơ máu khiến hắn ngơ ngẩn, không nhịn được buông lỏng tay.
Mấy ngày chưa được ngủ tử tế vì thế con ngươi của nàng đỏ bừng, rất giống yêu ma sa đọa.
“Ta không muốn trở về.”
Tiểu Xuân nhìn thẳng hắn, rốt cuộc cũng không che giấu nữa mà rơi lệ, dứt bỏ vui cười miễn cưỡng để nói thẳng, “Ta không muốn trở về đâu……”
Nàng không muốn trở lại núi lớn không bóng người.
Không muốn một mình nhìn ngắm mấy ngàn, mấy vạn cỏ cây hoa lá đã nhẵn mặt.
Không muốn ngày qua ngày ngồi trên cây khát vọng trông về nơi xa.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, tự trấn an bản thân nhiều lần nhưng nàng vẫn cảm thấy ngày này khiến nàng cảm thấy kinh hoàng từ đáy lòng.
Hóa ra cô độc là thứ đáng sợ hơn cả cái chết.
Doanh Chu nhìn nàng nhưng không biết phải làm sao.
Bản thân hắn cũng phải đối mặt với sự nhỏ bé mong manh, và bất lực của bản thân.
Dù có tận tâm tận lực thế nào cũng chẳng thể thay đổi kết cục.
Nếu có khả năng thông thiên độn địa thì tốt rồi.
Nếu hắn là đại yêu có thể xoay chuyển trời đất trong truyền thuyết thì tốt rồi.
Nếu hắn là thần tiên có thể vung tay lật núi sông hoặc phẩy tay khiến người chết sống lại thì chẳng có tiếc nuối gì nữa rồi.
Kẻ mạnh có thể điều khiển gió mưa, muốn gì được nấy nhưng kẻ yếu lại chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh, cam chịu trầm luân.
Cuối cùng hắn bất lực vươn tay ôm nàng vào lòng mà xoa đầu như dỗ trẻ con.
**
Bọn họ ngồi trong khách điếm lớn nhất của thành Phong Vũ và quan sát bầu trời đêm của yêu trấn.
Yêu dã xa hoa theo khói bếp bốc lên tạo cảm giác giống như quần ma loạn vũ.
Ở thế giới bên ngoài này chỉ cần có thành quách thì đại địa vĩnh viễn tươi sáng.
Tiểu Xuân duỗi chân trên nóc nhà lợp ngói, trong tay cầm bánh nhân thịt mới mua.
Nàng thật sự không ăn được nữa, chỉ ngẫu nhiên cắn một chút, đơn giản là nhấm nháp hương vị.
“Ta vẫn hy vọng trong tương lai ngươi không cần ngày ngày ở trên núi với ta.”
Doanh Chu khó hiểu: “Vì sao?”
Hắn hơi cong người, tay đặt trên đùi, mắt nhìn nàng, “Có người cùng ngươi ăn cơm, nói chuyện, nhìn mặt trời lên, mặt trăng lặn không tốt sao? Giống Bạch Ngọc Kinh lúc trước ấy.”
“Nhưng ngươi là người tự do.” Tiểu Xuân đáp, “Một mình ta bị hạn chế ở đó cũng không sao, ta không muốn ngươi cũng phải chịu tội.”
Lúc Doanh Chu đang muốn cãi lại thì nàng đã cắt ngang, “Ta hy vọng ngươi có thể thay ta đi du sơn ngoạn thủy, đi càng xa, càng nhiều chỗ càng tốt.”
Ánh mắt nàng nhìn nơi xa, khóe miệng mang theo ý cười, “Ngươi có thể nhìn thế gian này từ từ đi về phía trước sau đó quay về kể cho ta nghe……”
Nếu hai bọn họ đều chôn chân trong núi lớn thì quá đáng tiếc.
Sẽ chẳng ai biết được người phàm lại phát minh ra thứ gì mới lạ, cũng không biết tương lai Yêu giới là sáng tỏ hay u ám, còn tồn tại hay biến mất.
Cỏ cây có thể cắm rễ tại chỗ ngàn vạn năm nhưng chim bay cá nhảy luôn hướng tới thế gian rộng lớn.
Giống như Doanh Chu lúc thú hóa trước kia.
Không có một con sói nào không khát khao chạy băng băng.
Nàng không thể vì bản thân mà ngăn cản con đường tương lai của hắn.
“Nhưng ngươi cũng đừng ở bên ngoài lâu quá nhé.”
Tiểu Xuân nhanh chóng nhắc nhở, “Ít nhất nửa năm…… hay một năm gì đó ngươi hãy về núi thăm ta một lần nhé!”
Mới vừa rồi cuồng loạn một lúc nên bây giờ cảm xúc của nàng đã bình phục rất nhiều, mặt mày cũng không còn dấu vết khủng hoảng nữa.
Doanh Chu cảm thấy bội phục nội tâm mạnh mẽ của nàng.
Có lẽ vì cỏ cây sinh ra đã chậm nhịp cảm xúc nên mới có điểm tốt này.
Hắn không phản bác mà chỉ thò đầu qua nhẹ chạm trán mình lên thái dương của nàng.
Nàng vẫn nhíu mày nhưng độ cong trên môi lại giãn ra.
“Ta sẽ về, tranh thủ hai ba tháng, hoặc một tháng……” Ngẫm lại hắn cảm thấy không ổn nên lại sửa, “Nếu không thì mười ngày đi.”
Nàng sốt ruột: “Mười ngày thì có thể đi bao xa! Vừa đến chợ yêu quái ngươi đã phải về rồi ấy chứ!”
Hắn nhìn ánh đèn lập lòe khắp thành và thỏa mãn với lời trêu đùa nông cạn của mình.
Ít nhất nàng vẫn tin.
Doanh Chu thò ngón tay qua xé một miếng bánh bột ngô nàng đang cầm trên tay và thong thả ung dung bỏ vào miệng nhai.
Khoảng thời gian tiếp theo tiết tấu chậm lại, không còn hoảng loạn như trước.
Doanh Chu kiểm kê những thứ để nàng mang theo lên núi.
Rốt cuộc cái núi kia cũng quá hoang vắng, hoàn toàn không có gì mà hắn thì muốn nàng sống được thoải mái một chút.
Ít nhiều cũng phải có một cái nhà —— cái này hẳn không phải vấn đề.
Tự bản thân Tiểu Xuân có thể dùng thuật pháp điều khiển cỏ cây làm việc, chỉ cần có bản vẽ là được.
Nhưng những thứ vụn vặt còn lại thì phải chuẩn bị.
(Truyện này của trang runghophach.com) Thí dụ như giường, đệm chăn, đèn, nồi chén gáo bồn và bàn ghế.
Ngoài ra những thứ liên quan tới ăn, mặc, ở, đi lại đều phải chu đáo vì thế chẳng mấy chốc mà đám người bán hàng rong trong thành trấn đã xếp hàng lũ lượt đẩy xe lên núi.
Hắn mua quá nhiều, chắc phải chất đầy mấy cái rương lớn.
Tiểu Xuân cực kỳ tò mò về vốn riêng của hắn.
Sau khi phí một khoản lớn đổi chác với Vọng Hải Triều mà hắn còn lắm tiền để mua một đống thế này thì quả là giàu.
Ngẫu nhiên Trọng Lâu và Khang Kiều sẽ cho hắn thêm mấy thứ như dao chém sắt như chém bùn, hoặc ấm trà tự làm bằng yêu lực gì gì đó.
Nhìn thế nào cũng giống người một nhà đang chuẩn bị của hồi môn.
Tiểu Xuân cầm lấy một cái hộp phấn mặt trong xe đẩy và ngửi ngửi thì thấy có mùi hoa…… Nàng thực sự dùng được cái này à? Trong núi có ai đâu, trang điểm cho ai xem nhỉ?
Nhưng đúng vào lúc này lại có người gọi nàng.
“Tiểu Xuân cô nương!”
Chắc Trầm An mới theo đội thủ vệ đi tuần tra bên ngoài trở về nên trên mặt tràn đầy sương sớm và bùn đất.
Có điều hắn vẫn hăng hái vẫy tay với nàng.
“A.”
Nàng nghe tiếng thì ngẩng đầu và khen hắn, “Hôm nay ngươi thật phấn chấn.”
Hắn mang theo cả người mỏi mệt chạy tới trước mặt nàng rồi nhiệt tình đưa cho nàng một túi hạt dẻ tươi, “Nghe Doanh Chu thiếu gia nói núi của ngươi bên kia không có quả khô nên ta nhặt ít hạt dẻ cho ngươi mang về Bạch Vu Sơn.
Tới lúc ấy chỉ cần rang trên lửa lớn là sẽ chín thơm.”
Tiểu Xuân kéo túi ra và kinh ngạc cảm thán: “Nhiều thế à?!”
Nàng cảm kích, “Vậy ta không khách khí đâu.”
Dù biết mình sẽ mất thời gian dựng nhà rồi học nấu bếp nên chẳng biết cái thứ này có đợi được tới lúc ấy hay không nhưng nàng vẫn cảm ơn hắn.
“Cảm ơn cái gì.” Thiếu niên xoa chóp mũi và thẹn thùng gãi đầu, “Sắp chia tay mà ta cũng không có món quà nào đáng giá để tặng.
Ngươi không chê là tốt rồi.”
“Trầm An ——”
Đồng bạn trong đội thủ vệ gọi hắn thế là Trầm An vội tạm biệt nàng, “Hôm nay ta không có thời gian rồi, chờ tới mai ta lại hái cho ngươi một ít, tầm trăm cân……”
Tiểu Xuân ôm túi rồi vẫy tay, “Không cần nhiều thế đâu, được bao nhiêu thì được…… Đi thong thả nhé.”
Trầm An đi vòng vèo về cửa lớn nhưng được nửa đường thì hắn đột nhiên dừng bước.
Hắn mơ hồ cảm giác được thân thể có chỗ nào đó không ổn lắm.
Bên trong thân thể len lỏi dòng khí nóng đánh nhau lung tung và chạy khắp kinh mạch.
Mới đầu hắn chỉ thấy hơi nóng, nhưng sau đó cái nóng kia hừng hực như lửa.
Trầm An đột nhiên ôm ngực, năm ngón tay cào xé.
Sức mạnh kia lan ra cực nhanh, thậm chí không cho hắn có cơ hội phản ứng lại.
Sương mù màu đen mạnh mẽ cuồn cuộn trào ra từ khớp xương.
“Trầm, Trầm An…… Ngươi……”
Thủ vệ đứng đối diện ngây ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể hắn xảy ra biến hóa.
Thiếu niên mê mang xoay cổ, môi mấp máy, cánh tay run rẩy hốt hoảng muốn cầu cứu nên duỗi về phía mọi người.
Đúng lúc ấy thân thể hắn phình to gấp đôi, lưng cong gồ lên như con thú, lông sói xám xõa tung quanh người.
“Hắn…… Hắn nhập ma rồi!”
Tiếng nói này lúc đầu còn như lẩm bẩm nhưng ngay sau đó có người hét toáng lên, “Hắn nhập ma rồi!”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...