“Oa, hu hu ——”
Trong căn phòng nhỏ ở sân sau của khách điếm cũ nát con sóc tinh bị trói vào một cái cột, hai mắt bị đánh sưng đen và khóc lóc thảm thiết.
Doanh Chu trầm mặt, lòng bàn tay nâng lên, ngọn lửa bùng cháy chuẩn bị đốt tên kia bất kỳ lúc nào.
Đám sóc tinh vốn sinh ra dáng người đã thấp bé, bộ dạng chỉ như đứa nhỏ nhưng mặt lại là thiếu niên thế nên thoạt nhìn cũng thật đáng yêu.
Lúc này con sóc tinh tủi thân khóc rưng rức, nước mắt rơi như mưa, miệng thì mếu máo giải thích.
“Đầu năm nay tiểu nhân mới tu thành hình người nhưng yêu giới nhiều quy củ quá nên tiểu nhân không quen, cũng không có cha mẹ, anh em dẫn đường.
Mắt thấy đã sắp vào thu nên tiểu nhân không nhịn được muốn tích trữ một ít thức ăn…… Đại vương cũng biết đấy, loài chuột nhà tiểu nhân ít nhiều đều có đam mê tích của cải.”
Thiếu niên cúi đầu ủ rũ, “Tiểu nhân thấy mấy thứ kia xinh đẹp nên muốn lấy về tích lại.
Hơn nữa tiểu nhân còn tập được pháp thuật bám lên người khác nên càng như hổ thêm cánh……”
“Ừ, như hổ thêm cánh.” Doanh Chu làm bộ hiểu rõ mà gật đầu nói, “Ngươi như hổ thêm cánh và trộm tiền của ta cũng thôi đi, nhưng ngươi còn dám bám lên người ta làm cái trò đồi bại kia, ngươi ——”
Hắn nắm chặt tay muốn đánh sóc.
“Oa —— Đại vương tha mạng!” Con sóc kia lập tức ré lên khiến Doanh Chu cũng không xuống tay được nữa, “Tiểu nhân, ngày ấy tiểu nhân bị các vị đuổi giết thì tự biết tránh được ngày rằm không tránh được 15 nên cũng định rửa tay gác kiếm, nhưng mà…… nhưng……”
Hắn nói tới đây thì liếc trộm về phía Tiểu Xuân.
Doanh Chu giơ lên tay, “Ngươi còn dám nhìn?”
“Oa, không nhìn, tiểu nhân không nhìn.” Con sóc tinh liên tục nhận sai, “Tiểu nhân tu luyện ở tận Điền Trì, đã nhiều năm chưa về cố hương.
Nay đột nhiên gặp được vị đại tiên này nên lòng sinh ra hoài niệm và không nhịn được muốn…”
Con sóc trề môi nhút nhát nói, “Muốn thân cận một chút.”
Tiểu Xuân nghe xong ngọn nguồn thì hiểu rõ mà gật đầu, “Hóa ra là thế ……” Nàng còn đồng tình nói: “Đúng là đáng thương.”
Doanh Chu cáu quá thể: “Hắn đáng thương chỗ nào?!”
Rõ ràng là đáng giận, đáng xấu hổ, và đáng ghét, không thể không giết!
Tiểu Xuân nhận ra hắn đang tức tối thì vội an ủi: “Phải, phải, hắn không đáng thương, không đáng thương.”
Trọng Lâu và Ôn Huệ khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Khó có lúc hắn đồng tình với Doanh Chu thế nên hắn vừa dùng ngón út ngoáy tai vừa ngại phiền nói, “Thật chưa thấy con chuột tinh nào ồn như ngươi —— được rồi, mau tiễn hắn đi đi rồi còn về ngủ.”
Trơ mắt nhìn liệt hỏa bốc lên thế là mắt con sóc tinh tròn xoe, lông cả người dựng lên run rẩy.
Nhưng người ở trong hiểm cảnh thường có tiềm lực vô song.
Lúc Doanh Chu sắp sửa thiêu chết hắn thì con sóc kia lập tức nhắm tịt mắt và gào lên: “Đừng, đừng! Từ từ —— Tiểu nhân biết con yêu quái lấy người phàm mà các vị đang tìm.
Tiểu nhân có manh mối, có manh mối đó!”
Liệt hỏa đang bừng bừng cháy bỗng ngừng lại khi cách hắn nửa tấc.
Đợi một lúc không thấy đau đớn thế là con sóc tinh mới hơi hé mắt thì thấy Trọng Lâu đang đứng sừng sừng trước mặt và nhìn mình từ trên cao.
Con sói này cường tráng, cao lớn, cả người cơ bắp cuồn cuộn tỏa ra áp lực như thái sơn.
Thoạt nhìn từ ngoài vào thì chẳng ai biết được đâu là trộm, đâu là lương dân.
Cuối cùng anh họ chỉ thở ra một câu: “Dẫn đường.”
*
Giờ Hợi ba khắc chính là thời gian mọi người đều đã ngủ, nhưng Trọng Lâu vẫn khăng khăng muốn tới cửa quấy rầy.
Đối diện trà phố là một con hẻm trồng đầy cây xanh.
Dưới sự giám sát của hai hung thần phía sau con sóc tinh kia nhẫn nhục ngoan ngoãn đi tới cửa một căn nhà sau đó gõ cửa.
Nhà kia quả nhiên sáng đèn, rất nhanh đã có một giọng nói uyển chuyển kiều diễm như xa như gần vang lên.
“Tới đây —— là ai thế?”
Tiểu Xuân và Ôn Huệ ló đầu ra từ sau lưng hai con lang yêu.
Cửa gỗ mở một khe nhỏ, ánh đèn dầu tụ tập mọi tinh hoa của nhân gian trần thế cứ vậy lọt ra ngoài.
Một phụ nhân xinh đẹp với mái tóc đen bóng búi thấp xuất hiện sau cánh cửa.
Nàng này dịu dàng, uyển chuyển như liễu.
Trên vai nàng là một cái áo choàng, tư thế giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ lười biếng uể oải nhưng động lòng người.
Nàng ấy vừa liếc mắt một cái đã thấy người trước mặt và gọi một tiếng “Màn Thầu”.
Sau đó nàng ấy mới nhìn thấy đám khách không mời hùng hổ phía sau thế là bộ dạng mừng rỡ cũng chẳng còn nữa, “Các ngươi……”
Tiểu Xuân trộm kéo kéo ống tay áo Doanh Chu thế là hắn ngoan ngoãn cúi đầu nghiêng tai lắng nghe.
Tiểu Xuân: “Dì nhỏ của ngươi đấy à?”
Nàng này xinh quá, không hổ là huyết mạch chính thống của lang tộc.
Hắn cũng không biết thế là đành lắc đầu nhìn Trọng Lâu.
Sắc mặt anh họ nghiêm túc, mày dài nhíu chặt, con mắt sói sâu thẳm mang theo lạnh buốt nhìn chằm chằm đối phương.
Sau đó hắn thất vọng phun ra một hơi.
Phụ nhân kia dịch tới gần con sóc tinh và thần bí hỏi: “Mấy người này là ai thế?”
Thế này có vẻ không phải người họ cần tìm rồi.
Cả căn nhà được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, tuy không nhiều phòng nhưng cũng không sao vì chỉ có hai vợ chồng ở.
Dù không tìm được người nhưng hai vợ chồng nhà này cũng coi như nhiệt tình.
Trọng Lâu định nói vài câu rồi cáo từ rời đi nhưng bọn họ vẫn mời mọi người vào ngồi một lát.
(Truyện này của trang runghophach.com) Nam nhân nhà ấy lấy nước pha trà, nữ nhân thì tới nhà bếp rang ít lạc để bọn họ ăn vặt.
“Đây là Minh Tiền Long Tỉnh mới mua năm nay, hương vị thanh nhã, thích hợp cho các cô nương uống.” Nam nhân trong nhà có bộ dạng thư sinh, tay chân nhanh nhẹn rót trà cho mọi người, “Mau nếm thử xem thế nào ——”
Hai người bọn họ không giống các yêu quái khác luôn giữ khoảng cách và khách sáo, ngược lại họ rất hiền lành và ân cần.
“Aizzz, ngoài Màn Thầu thì đây là lần thứ hai chúng ta gặp được yêu quái khác từ khi tới phủ Khai Phong này.”
Tiểu Xuân nhấp một ngụm trà rồi buông cái chén hỏi, “Ta muốn mạo muội hỏi không biết tôn phu nhân là yêu gì vậy?”
“A? Nương tử nhà ta không phải yêu.” Nam tử kia đĩnh đạc cười nói, “Ta mới là yêu.
Không dối gạt mọi người, ta là một con gà rừng.”
Doanh Chu: “……”
Trọng Lâu và hắn đồng thời liếc ánh mắt đầy sát khí nhìn con sóc tinh đang uống nước ở bên cạnh.
Con sóc kia suýt thì sặc rồi đi đời nhà ma.
Nó mê mang nhìn hai vị đại lão gia: “Đại, các Đại vương, tiểu nhân có chỗ nào không phải sao?”
Nói xong nó lập tức bị gõ một cái rõ mạnh.
Trọng Lâu: “Ngươi ngu quá, ta muốn tìm nữ yêu thành thân với người phàm chứ có tìm nam yêu lấy người phàm đâu!”
“A……” Con sóc kia ôm đầu tủi thân và lúc này nó mới nhớ ra mình căn bản chẳng thèm hỏi kỹ càng xem tình huống là thế nào.
Nó chột dạ, vội vàng khom lưng xin lỗi rối rít: “Mong, mong các ngài lại cho ta một cơ hội đoái công chuộc tội!”
Bên kia đang đánh đấm náo nhiệt túi bụi còn bên này con gà rừng tinh lại hoàn toàn chẳng thèm để ý tới mà rất thẹn thùng rót trà tiếp chuyện bọn họ.
Bộ dạng của hắn đúng là hiền lành tốt bụng.
Tiểu Xuân lẳng lặng quan sát cử chỉ và lời nói của hắn lúc ở chung với phu nhân nhà mình và vô cớ nhớ tới những lời của thuyết thư tiên sinh mà mình nghe được mấy ngày trước.
Nàng hơi nghi hoặc nói: “Gà rừng công tử……”
Con gà rừng kia ôn hòa nói: “Ngươi cứ gọi ta là A Lam.”
Nàng lập tức nghe lời: “A Lam công tử, một yêu quái như ngươi lại thành thân với người phàm, vậy có phải hai người từng có một câu chuyện xưa khắc cốt ghi tâm không?”
Ôn Huệ lập tức hưng phấn chen vào một câu: “Ví dụ như sau khi nàng ấy phát hiện ra bộ dạng thật của ngươi đã sợ tới mức ngất xỉu nhưng tình cảm kia lại chẳng thể vứt bỏ.
Hoặc có một tên đạo sĩ giữa đường nhảy ra chia rẽ uyên ương, hai người phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể tu thành chính quả……”
Nghe được một nửa con gà rừng đã bật cười.
Tiếng cười của hắn sang sảng, trong sáng lại thoải mái.
“Không hề có mấy chuyện ấy.
Đâu ra lắm chuyện ly kỳ như thế, đều là do thuyết thư tiên sinh nói bừa thôi.”
Ôn Huệ không tin nổi: “Nói bừa ư?”
Con gà rừng tinh nâng đũa gắp một hạt lạc bỏ vào miệng và vừa ăn vừa nói, “Bọn họ muốn dụ mấy tiểu cô nương ăn bánh uống trà nên đương nhiên phải vẽ ra những câu chuyện xuất sắc.”
“A……” Ôn Huệ không nhịn được cảm thấy mất mát, “Vậy hai người quen nhau thế nào? Sao lại ở bên nhau vậy?”
“Đơn giản hơn ngươi tưởng tượng nhiều.” A Lam cũng chống má nói, “Có một ngày nương tử nhà ta đi qua khu rừng đúng lúc ta đang nằm trên một tảng đá phơi nắng.
Vì thấy nàng ấy đẹp nên ta đuổi tới trong thành.
Sau đó hai bên qua lại, thời gian lâu rồi cũng nảy sinh tình cảm thế là chúng ta thuận lợi thành thân.”
“……”
Trời ơi, còn chán hơn cả vải bó chân của mấy bà lão!
Tiểu Xuân lại như suy nghĩ gì đó mà gật đầu, “A Lam và phu nhân rất ân ái đúng không? Ta thấy nàng ấy còn chuẩn bị cơm rang cho ngươi.”
“Ừ, đúng là ân ái……” Hắn nghe vậy thì dùng đũa trúc gảy gảy cơm rang, đáy mắt mang theo ý cười và thêm chút cảm xúc khiến người ta khó mà hiểu được.
“Quen biết nhiều năm nhưng hai chúng ta lúc nào cũng hòa thuận, tôn trọng yêu thương lẫn nhau…… Thậm chí hai chúng ta cũng ít khi cãi cọ.
Nhưng gần đây, aizzz, ta luôn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.”
Tiểu Xuân khó hiểu: “Vì sao lại lực bất tòng tâm?”
“A.” Hắn lấy lại tinh thần và nhận ra mình mới vừa nói gì nên vội vàng bổ sung, “Không liên quan tới nương tử nhà ta, là do ta.”
Phụ nhân kia vẫn ở trong bếp bận rộn.
Gà rừng nhìn thoáng qua sau đó mới nhẹ nhàng than: “Nói tới tài nấu bếp của nương tử nhà ta đi.
Nàng thích xuống bếp, nấu nướng cũng rất ngon, lúc trước ta cảm thấy như thế rất tốt…… nhưng hiện giờ mỗi lần thấy nàng làm gà luộc, vịt muối hoặc ngỗng kho gì đó ta đều cảm thấy hoảng hốt.”
Doanh Chu: “……”
Lúc này Trọng Lâu đã tẩn xong con sóc tinh kia thế là hắn ném người qua một bên và nhíu mày hỏi: “Nhìn ngươi cũng có chút đạo hạnh, sao còn không chịu nổi cái này hả?”
Gà rừng tự cảm thấy hổ thẹn, “Yêu quái ăn cỏ như chúng ta không thích ăn thịt cho lắm, cái này đúng là đã khắc vào xương cốt, rất khó sửa.
Aizzz, nói thế nào nhỉ? Ta là một con chim tu thành yêu nhưng trước khi làm yêu ta cũng chỉ là một con gà rừng.
Ta cũng từng bị mãnh thú đuổi giết, bị con người vây bắt.
Con người coi heo, bò, dê là món ngon, cũng nuôi gà để giết thịt, đây là chuyện bình thường.
Nhưng ta thấy thế thì…… lòng lại mang theo khó chịu…… quả thực không quá thoải mái.”
Nói xong hắn vội che miệng và nhỏ giọng nhắc nhở đám Tiểu Xuân, “Ta trộm nói với các ngươi mấy cái này nhưng đừng để nàng biết nhé.”
Ôn Huệ bĩu môi rồi mang theo tâm tính của trẻ con ghét cái ác như kẻ thù mà bình luận: “Trần Thế Mỹ.”
“Không đúng, không đúng, ta không hề có ý bỏ rơi nương tử nhà ta…… Hơn nữa Trần Thế Mỹ đâu phải ý này!”
A Lam lại thêm trà cho mọi người, tính tình rất hiền lành.
“Aizzz, ở nhân gian lâu rồi nên hiện tại ta mới biết tiếp xúc với yêu quái mới gọi là tự tại.
Dù sao thì hai tộc cũng khác biệt, các bậc tiền bối cao nhân cũng đều nói “người và yêu không giống nhau”.
Lúc trước nghe thấy câu này ta chỉ nghĩ đó là đang ám chỉ thiên tính.
Lúc này chính mình trải qua ta mới hiểu được sâu xa trong đó.”
Con gà rừng kia mang giọng điệu bất đắc dĩ mà nói, “Chẳng phải có câu ‘không phải tộc ta ắt có lòng khác’ đấy thôi? Có lẽ ta cũng nghĩ thế.”
*
Sau khi rời khỏi nhà của vợ chồng gà rừng cả đám về Ôn phủ.
Trên đường đi Tiểu Xuân cứ nghĩ mãi tới mấy câu cuối của A Lam.
Đã tới giờ tý, cảnh đêm tiêu điều quạnh quẽ, cũng đã tới lúc nghỉ ngơi.
Mọi người lăn lộn cả đêm, buổi tối lại không ăn được mấy nên nàng chuồn êm vào phòng bếp hâm lại ít đồ ăn để lót dạ.
Chờ ăn lửng dạ rồi nàng mới chậm rãi đi về phòng mình.
Tới canh ba tiếng gõ mõ vang lên.
Tiểu Xuân mới vừa bước vào sân đã thấy Doanh Chu lẻ loi ngồi trước cửa phòng mình.
Trên đỉnh đầu hắn là một cái đèn lụa đỏ như chu sa, cao hơn nữa là vầng trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ xen lẫn ánh đèn trải lên mái tóc của hắn khiến cả người Doanh Chu trông có vẻ mềm mại hơn nhiều.
Đột nhiên thấy nàng xuất hiện thế là hắn lập tức đứng dậy chạy tới nhưng chỉ được hai bước đã ngừng lại và trông mong mở miệng: “Ngươi đã quay lại.”
“Đúng vậy, Doanh Chu, sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Xuân nhìn ánh trăng trước mặt rồi chớp mắt hỏi hắn, “Tìm ta có việc à?”
“Ờ thì……”
Đại khái là bản thân hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Vừa rũ mắt hắn lại thấy thứ đang cầm trong tay nên vội đưa qua, “Ta mới vừa tới ngõ Điềm Thuỷ mua, bánh hoa đào……”
Nói xong hắn nhìn nàng và thấp giọng do dự nói, “…… Để tạ lỗi với ngươi.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...